Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
55157
Rất nhiều vấn đề phức tạp chồng chất lên nhau khiến hiện giờ anh giống như một con thú nhồi bông, vô cùng khó chịu, điều duy nhất anh có thể làm chính là im lặng theo dõi mọi chuyện.
Có rất nhiều chuyện, anh không muốn nói, cũng không thể nói, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là anh không muốn cô tổn thương.
Bạch Lộ, anh có thể hiểu tâm trạng của em bây giờ, anh không cần em thông cảm cho anh. Em oán anh cũng được, trách anh cũng được, hận anh cũng được, nhưng anh không thể buông tay em… Em là vợ của anh, khi chúng ta cùng kí tên ở cục dân chính thì cả đời này em đều là vợ của Lương Phi Phàm…
Cảm thấy tâm trạng cô không ổn, Lương Phi Phàm sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng, cuối cùng, anh vẫn nhẹ giọng nói: “Em không muốn gặp anh thì giờ anh sẽ đi ngay, chờ khi nào tâm trạng em tốt hơn anh sẽ trở lại.”
Bạch Lộ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cô nắm chặt hai tay, trên mặt trắng bệch không có chút máu nào, bờ môi mím chặt. Lương Phi Phàm biết cô đang cố tỏ ra cứng rắn, cũng biết anh có nói nhiều hơn nữa cô cũng không nghe lọt tai, hơn nữa bây giờ anh rất phiền muộn, anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực này truyền lại cho cô…
Anh hít sâu một hơi, giơ chân lên, tới gần cô thêm một bước.
Bạch Lộ bỗng nhiên lùi lại, không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh, cả người đều tản ra sự lạnh lùng xa cách.
Lương Phi Phàm không còn cách nào khác, anh chỉ đành thở dài, giọng nói khàn khàn: “Được, anh đi! Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại tới thăm em.”
“Em không muốn nhìn thấy anh! Anh đừng tới đây!” Bạch Lộ cố nói thêm một câu.
“Bạch Lộ, em là vợ của anh, anh hi vọng em nhớ rõ điều này! Em tức giận với anh cũng được, nhưng anh hi vọng em đừng tìm Sở Úy Dạ, cũng đừng tránh né anh…”
Giọng của Lương Phi Phàm vô cùng lạnh lùng, không cho phép cô kháng cự: “Chuyện này anh biết là anh để em chịu ấm ức, anh đồng ý với em, nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cứu mẹ em. Sai lầm đều là do người nhà họ Lương tạo thành, anh biết bây giờ em cũng không muốn thừa nhận mình là người nhà họ Lương, cho nên tội này cứ để anh gánh đi. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ đánh mắng anh cũng được, nhưng anh không cho phép em né tránh anh. Còn nữa, trước khi làm chuyện gì hãy nghĩ cho con của chúng ta, bây giờ nó đang ở trong bụng của em, em lại không khống chế được tâm trạng của mình… anh hi vọng em có thể nghĩ cho con một chút.”
“…” Con của chúng ta? Vậy anh có từng nghĩ cho nó chưa?
Anh làm như vậy là đâm dao vào lòng em? Anh nghĩ em có đau không?
Mọi chuyện trở nên như vậy cũng không ai muốn, nhưng sao cô có thể bỏ qua chuyện này được?
…
Ra khỏi phòng bệnh, Quan Triều đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Lương Phi Phàm đi ra, Quan Triều vội vàng tiến lên: “Tổng giám đốc Lương, bác sĩ Trịnh bảo tình hình Tần Trân Hy không tốt lắm, có cần nói cho Lương phu nhân…”
“Không cần!”
Bàn tay đặt trong túi quần của Lương Phi Phàm nắm chặt thành nắm đấm, ngũ quan đẹp đẽ vô cùng lạnh lùng: “Hiện giờ không cần nói gì với cô ấy cả, tâm trạng cô ấy không tốt lắm. Quan Triều, anh ở đây trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy đi lung tung. Tôi sẽ đích thân đi tìm bác sĩ Trịnh!”
Lương Phi Phàm đi tìm Buck.
Buck còn chưa biết chuyện Tần Trân Hy xảy ra tai nạn, Lương Phi Phàm giảm bớt tình tiết, nói qua một chút, sau đó mới hỏi: “Chuyện bên SGA có thể hoãn vài ngày không? Anh có thể liên lạc với bên đó không?”
Buck nhíu mày: “Đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng anh chắc canh phải đưa cô ấy ra nước ngoài sao? Tôi thấy tính cách cô ấy khá cương quyết, không phải anh cứ ép buộc là được đâu, đến lúc đó đừng cẩn thận lại có kết quả ngược lại.”
Lương Phi Phàm lắc đầu: “Cuộc đời con người nào có mấy chuyện được như ý mình chứ? Tôi không đưa cô ấy ra nước ngoài thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Hiện giờ cô ấy không thể chịu nổi chút áp lực nào, mà hiện giờ tôi cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, để cô ấy ở đây tôi sẽ phân tâm.”
“Tình huống của Lương thị không ổn sao?”
“Thời hạn năm ngày đã sắp hết, chỉ còn lại một ngày cuối cùng, Diệp thị đang tạo áp lực rất lớn, tôi muốn tối nay bay qua Mỹ một chuyến, nếu như có thể tìm được một tập đoàn nước ngoài thì có thể ngăn chặn chuyện này…”
Buck không có nhiều hứng thú với chuyện kinh doanh, nhưng anh ta rất tin tưởng năng lực của Lương Phi Phàm. Nghe Lương Phi Phàm nói vậy, anh nhíu mày nói: “Từ lúc bắt đầu quen anh, tôi chưa từng thấy anh thất bại bao giờ, tôi tin tưởng anh có thể xử lý tốt chuyện lần này, đương nhiên tôi cũng không trợ giúp được gì cho anh, nhưng nếu như anh cần tiền thì tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”
“Cảm ơn!”
Lương Phi Phàm giơ ly rượu vang trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm, thân hình cao lớn duỗi dài ra, tựa trên ghế sô pha, anh châm một điếu thuốc, phun ra làn khói mờ ảo: “Hôm nay tôi tới tìm anh đúng là vì có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ.”
Buck nhìn anh một cái, gõ gõ tay: “Không phải anh muốn tôi giúp anh đi khuyên Bạch Lộ đấy chứ?”
Lương Phi Phàm gật đầu: “Nếu anh đã biết rồi thì tôi cũng không vòng vo nữa, hiện giờ cô ấy… có lẽ không muốn gặp tôi nhất. Tôi nói gì cô ấy cũng sẽ tức giận, nhưng dù sao cô ấy cũng rất tôn trọng anh, cho nên hi vọng anh có thể qua đó khuyên nhủ cô ấy một chút, bảo cô ấy qua SGA một năm rưỡi, đó cũng là chuyện tốt với cô ấy…”
“Tôi giúp anh nhiều như vậy, anh muốn lấy gì báo đáp đây?” Buck lười biếng duỗi chân dài ra: “Tôi không phải người nhiệt tình thích giúp đỡ người khác, anh xem, tôi giúp anh nhiều như vậy, không giống tính cách của tôi chút nào, có phải anh nên tỏ chút thành ý không?”
“Nhân lúc cháy nhà đi hôi của đúng là thói quen của anh.” Lương Phi Phàm đưa tay phủi bụi, híp mắt lại: “Anh nói đi, anh muốn gì?”
“Ở bên Mỹ có một tác phẩm của Ni Tang đại sư mà tôi rất thích, đúng lúc anh đi qua đó, chuyện mượn gió bẻ măng như này hẳn là anh rất quen thuộc.”
“…”
Ni Tang đại sư? Khóe môi Lương Phi Phàm nhếch lên: “Ánh mắt của anh đúng là… đặc biệt.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
…
Buổi tối, Lương Phi Phàm lên máy bay, Quan Triều ở lại bệnh viện trông coi, không có bất kì tin tức gì. Trước khi đến sân bay, Lương Phi Phàm đã gọi điện, nhưng Quan Triều nói Bạch Lộ vẫn chưa ra khỏi phòng, bác sĩ đã vào giúp cô ấy kiểm tra, tình hình vẫn ổn.
Lương Phi Phàm cúp máy, xe cũng đến sân bay, anh vừa xuống xe đã thấy Diệp Tử Kiệt đang đứng ở cửa ra vào.
Lương Phi Phàm dừng bước lại, lông mày nhíu chặt.
Diệp Tử Kiệt nhìn thấy anh, vẻ mặt không hề ngạc nhiên, ông ta nở nụ cười giả dối, đi về phía Lương Phi Phàm: “Phi Phàm, đúng là trái đất tròn, muộn như vậy mà cũng gặp được nhau ở sân bay sao? Cháu chuẩn bị qua Mỹ hả?”
“Ha ha, cảm ơn bác Diệp đã quan tâm, tới sân bay cũng chưa chắc đã bay qua Mỹ.”
“Không phải đi Mỹ sao?” Diệp Tử Kiệt làm như có điều suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy thì tốt, bác còn tưởng cháu qua bên Mỹ bàn bạc chuyện hợp tác với công ty bên kia, nếu không phải thì bác không cần quan tâm nữa, bởi vì trước khi cháu tới bác đã cho người qua đó rồi, bác chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở cháu một câu mà thôi, cho dù đêm nay cháu có bay sang bên kia cũng vô dụng, không có ai muốn hợp tác với Lương thị đâu, bởi vì công ty bên kia đã kí hợp đồng với Diệp thị cả rồi….”
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm xuống, Diệp Tử Kiệt càng cười thoải mái hơn, hai người vốn chêch lệch chiều cao, Lương Phi Phàm thấy cả người Diệp Tử Kiệt đều lộ ra dáng vẻ như sắp phát tài, vênh váo tự đắc nhìn người khác, không hề che giấu chút nào: “Phi Phàm, cháu sớm đầu hàng một chút không phải tốt hơn sao? Cần gì phải cố chấp như thế chứ? Thật ra chẳng khác nào bác chắp tay dâng Diệp thị đến trước mặt cháu rồi, vậy mà cháu còn quẳng xuống đất, đạp thêm mấy cái, đúng là không biết điểm dừng! Cháu có biết cả thành phố A này có bao nhiêu người đỏ mắt mong chờ cơ hội như vậy không? Nhưng hôm nay tâm trạng bác vui vẻ, nên bác sẽ nói nhiều với cháu một câu, cho dù cháu thật sự tìm được người đồng ý hợp tác với Lương thị thì bác vẫn có thể lật lại kết quả dễ như trở bàn tay…”
Khóe môi Lương Phi Phàm nhếch lên: “Bác có ý gì?”
“Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cháu kìa, hẳn là bố cháu không nói cho cháu nghe chuyện hai mươi mấy năm về trước đúng không? Ha ha! Cũng đúng! Sao ông ấy có thể mở miệng được chứ? Như vậy đi, bác Diệp sẽ thuận nước đẩy thuyền, cháu không cần lên máy bay nữa, đi nước Mỹ cũng chỉ phí công thôi, dù sao ngày mai cũng là hạn cuối rồi… Bác Diệp cũng không phải là người không nói đạo lý, đừng trách bác không nói cho cháu, cháu có thể về hỏi bố cháu xem hai mươi mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ, nhược điểm của ông ấy đang nằm trong tay bác, chỉ cần bác không vui thì ông ấy sẽ lập tức thân bại danh liệt. Ha ha! Đương nhiên, bác sẽ chờ điện thoại của cháu…”
Ông ta vừa nói, vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Hiện giờ là bảy giờ tối, từ giờ tới rạng sáng, bác nghĩ cha con cháu cũng có thể nói chuyện rõ ràng với nhau rồi, bác chờ điện thoại của cháu.”
…
Bạch Lộ bị tỉnh dậy vì nóng quá.
Trong phòng, hai mươi bốn giờ đều có nhiệt độ bình thường, nhưng trời vừa tối thì nhiệt độ lại cao hơn không ít, cô nóng toát mồ hôi, lật qua lật lại cũng không ngủ được. Cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ tối, quần áo bệnh nhân trên người đã ướt sũng. Bạch Lộ xoay người xuống giường, tìm quanh phòng một lượt, không tìm được đồ để thay, cô lập tức định ra ngoài để tìm y tá đổi một bộ đồ mới, cô muốn đi tắm.
Vừa mở cửa, cô lại phát hiện Quan Triều đứng ở cửa ra vào.
Bạch Lộ nhíu mày: “Anh đứng đây làm gì?”
Sắc mặt Quan Triều hơi mệt mỏi, nhưng trông cũng vẫn bình thường, không đến mức không chịu đựng nổi: “Lương phu nhân, Lương tổng bảo tôi ở đây chăm sóc cô.”
“Tôi không cần anh chăm sóc!” Bạch Lộ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cuối cùng cũng không đành lòng: “Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, anh yên tâm, tôi sẽ không chạy loạn, không để anh phiền phức đâu.”
“Lương phu nhân, tôi không sao…”
“Đừng gọi tôi là Lương phu nhân, gọi tên tôi!”
“Lương phu nhân…”
“Có phải anh muốn tôi để anh chịu chút giày vò anh mới nghe lời tôi không hả?” Bạch Lộ bực bội cắt ngang lời Quan Triều, nghĩ ngợi một lúc, cô cảm thấy anh ta là người vô tội, cô cũng cũng không muốn giận cá chém thớt, vì vậy đành thở dài một hơi, khoát tay nói: “Tùy anh, nhưng hiện giờ tôi muốn đi thay quần áo, anh có thể vào trong phòng, ở đó có phòng khách, bên trong có ghế sô pha, anh vào đó nghỉ ngơi đi.”
Rất nhiều vấn đề phức tạp chồng chất lên nhau khiến hiện giờ anh giống như một con thú nhồi bông, vô cùng khó chịu, điều duy nhất anh có thể làm chính là im lặng theo dõi mọi chuyện.
Có rất nhiều chuyện, anh không muốn nói, cũng không thể nói, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là anh không muốn cô tổn thương.
Bạch Lộ, anh có thể hiểu tâm trạng của em bây giờ, anh không cần em thông cảm cho anh. Em oán anh cũng được, trách anh cũng được, hận anh cũng được, nhưng anh không thể buông tay em… Em là vợ của anh, khi chúng ta cùng kí tên ở cục dân chính thì cả đời này em đều là vợ của Lương Phi Phàm…
Cảm thấy tâm trạng cô không ổn, Lương Phi Phàm sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng, cuối cùng, anh vẫn nhẹ giọng nói: “Em không muốn gặp anh thì giờ anh sẽ đi ngay, chờ khi nào tâm trạng em tốt hơn anh sẽ trở lại.”
Bạch Lộ đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cô nắm chặt hai tay, trên mặt trắng bệch không có chút máu nào, bờ môi mím chặt. Lương Phi Phàm biết cô đang cố tỏ ra cứng rắn, cũng biết anh có nói nhiều hơn nữa cô cũng không nghe lọt tai, hơn nữa bây giờ anh rất phiền muộn, anh không muốn mang cảm xúc tiêu cực này truyền lại cho cô…
Anh hít sâu một hơi, giơ chân lên, tới gần cô thêm một bước.
Bạch Lộ bỗng nhiên lùi lại, không thèm ngẩng đầu lên nhìn anh, cả người đều tản ra sự lạnh lùng xa cách.
Lương Phi Phàm không còn cách nào khác, anh chỉ đành thở dài, giọng nói khàn khàn: “Được, anh đi! Em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh lại tới thăm em.”
“Em không muốn nhìn thấy anh! Anh đừng tới đây!” Bạch Lộ cố nói thêm một câu.
“Bạch Lộ, em là vợ của anh, anh hi vọng em nhớ rõ điều này! Em tức giận với anh cũng được, nhưng anh hi vọng em đừng tìm Sở Úy Dạ, cũng đừng tránh né anh…”
Giọng của Lương Phi Phàm vô cùng lạnh lùng, không cho phép cô kháng cự: “Chuyện này anh biết là anh để em chịu ấm ức, anh đồng ý với em, nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cứu mẹ em. Sai lầm đều là do người nhà họ Lương tạo thành, anh biết bây giờ em cũng không muốn thừa nhận mình là người nhà họ Lương, cho nên tội này cứ để anh gánh đi. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ đánh mắng anh cũng được, nhưng anh không cho phép em né tránh anh. Còn nữa, trước khi làm chuyện gì hãy nghĩ cho con của chúng ta, bây giờ nó đang ở trong bụng của em, em lại không khống chế được tâm trạng của mình… anh hi vọng em có thể nghĩ cho con một chút.”
“…” Con của chúng ta? Vậy anh có từng nghĩ cho nó chưa?
Anh làm như vậy là đâm dao vào lòng em? Anh nghĩ em có đau không?
Mọi chuyện trở nên như vậy cũng không ai muốn, nhưng sao cô có thể bỏ qua chuyện này được?
…
Ra khỏi phòng bệnh, Quan Triều đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Lương Phi Phàm đi ra, Quan Triều vội vàng tiến lên: “Tổng giám đốc Lương, bác sĩ Trịnh bảo tình hình Tần Trân Hy không tốt lắm, có cần nói cho Lương phu nhân…”
“Không cần!”
Bàn tay đặt trong túi quần của Lương Phi Phàm nắm chặt thành nắm đấm, ngũ quan đẹp đẽ vô cùng lạnh lùng: “Hiện giờ không cần nói gì với cô ấy cả, tâm trạng cô ấy không tốt lắm. Quan Triều, anh ở đây trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy đi lung tung. Tôi sẽ đích thân đi tìm bác sĩ Trịnh!”
Lương Phi Phàm đi tìm Buck.
Buck còn chưa biết chuyện Tần Trân Hy xảy ra tai nạn, Lương Phi Phàm giảm bớt tình tiết, nói qua một chút, sau đó mới hỏi: “Chuyện bên SGA có thể hoãn vài ngày không? Anh có thể liên lạc với bên đó không?”
Buck nhíu mày: “Đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng anh chắc canh phải đưa cô ấy ra nước ngoài sao? Tôi thấy tính cách cô ấy khá cương quyết, không phải anh cứ ép buộc là được đâu, đến lúc đó đừng cẩn thận lại có kết quả ngược lại.”
Lương Phi Phàm lắc đầu: “Cuộc đời con người nào có mấy chuyện được như ý mình chứ? Tôi không đưa cô ấy ra nước ngoài thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Hiện giờ cô ấy không thể chịu nổi chút áp lực nào, mà hiện giờ tôi cũng có rất nhiều chuyện phải xử lý, để cô ấy ở đây tôi sẽ phân tâm.”
“Tình huống của Lương thị không ổn sao?”
“Thời hạn năm ngày đã sắp hết, chỉ còn lại một ngày cuối cùng, Diệp thị đang tạo áp lực rất lớn, tôi muốn tối nay bay qua Mỹ một chuyến, nếu như có thể tìm được một tập đoàn nước ngoài thì có thể ngăn chặn chuyện này…”
Buck không có nhiều hứng thú với chuyện kinh doanh, nhưng anh ta rất tin tưởng năng lực của Lương Phi Phàm. Nghe Lương Phi Phàm nói vậy, anh nhíu mày nói: “Từ lúc bắt đầu quen anh, tôi chưa từng thấy anh thất bại bao giờ, tôi tin tưởng anh có thể xử lý tốt chuyện lần này, đương nhiên tôi cũng không trợ giúp được gì cho anh, nhưng nếu như anh cần tiền thì tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.”
“Cảm ơn!”
Lương Phi Phàm giơ ly rượu vang trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm, thân hình cao lớn duỗi dài ra, tựa trên ghế sô pha, anh châm một điếu thuốc, phun ra làn khói mờ ảo: “Hôm nay tôi tới tìm anh đúng là vì có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ.”
Buck nhìn anh một cái, gõ gõ tay: “Không phải anh muốn tôi giúp anh đi khuyên Bạch Lộ đấy chứ?”
Lương Phi Phàm gật đầu: “Nếu anh đã biết rồi thì tôi cũng không vòng vo nữa, hiện giờ cô ấy… có lẽ không muốn gặp tôi nhất. Tôi nói gì cô ấy cũng sẽ tức giận, nhưng dù sao cô ấy cũng rất tôn trọng anh, cho nên hi vọng anh có thể qua đó khuyên nhủ cô ấy một chút, bảo cô ấy qua SGA một năm rưỡi, đó cũng là chuyện tốt với cô ấy…”
“Tôi giúp anh nhiều như vậy, anh muốn lấy gì báo đáp đây?” Buck lười biếng duỗi chân dài ra: “Tôi không phải người nhiệt tình thích giúp đỡ người khác, anh xem, tôi giúp anh nhiều như vậy, không giống tính cách của tôi chút nào, có phải anh nên tỏ chút thành ý không?”
“Nhân lúc cháy nhà đi hôi của đúng là thói quen của anh.” Lương Phi Phàm đưa tay phủi bụi, híp mắt lại: “Anh nói đi, anh muốn gì?”
“Ở bên Mỹ có một tác phẩm của Ni Tang đại sư mà tôi rất thích, đúng lúc anh đi qua đó, chuyện mượn gió bẻ măng như này hẳn là anh rất quen thuộc.”
“…”
Ni Tang đại sư? Khóe môi Lương Phi Phàm nhếch lên: “Ánh mắt của anh đúng là… đặc biệt.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
…
Buổi tối, Lương Phi Phàm lên máy bay, Quan Triều ở lại bệnh viện trông coi, không có bất kì tin tức gì. Trước khi đến sân bay, Lương Phi Phàm đã gọi điện, nhưng Quan Triều nói Bạch Lộ vẫn chưa ra khỏi phòng, bác sĩ đã vào giúp cô ấy kiểm tra, tình hình vẫn ổn.
Lương Phi Phàm cúp máy, xe cũng đến sân bay, anh vừa xuống xe đã thấy Diệp Tử Kiệt đang đứng ở cửa ra vào.
Lương Phi Phàm dừng bước lại, lông mày nhíu chặt.
Diệp Tử Kiệt nhìn thấy anh, vẻ mặt không hề ngạc nhiên, ông ta nở nụ cười giả dối, đi về phía Lương Phi Phàm: “Phi Phàm, đúng là trái đất tròn, muộn như vậy mà cũng gặp được nhau ở sân bay sao? Cháu chuẩn bị qua Mỹ hả?”
“Ha ha, cảm ơn bác Diệp đã quan tâm, tới sân bay cũng chưa chắc đã bay qua Mỹ.”
“Không phải đi Mỹ sao?” Diệp Tử Kiệt làm như có điều suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy thì tốt, bác còn tưởng cháu qua bên Mỹ bàn bạc chuyện hợp tác với công ty bên kia, nếu không phải thì bác không cần quan tâm nữa, bởi vì trước khi cháu tới bác đã cho người qua đó rồi, bác chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở cháu một câu mà thôi, cho dù đêm nay cháu có bay sang bên kia cũng vô dụng, không có ai muốn hợp tác với Lương thị đâu, bởi vì công ty bên kia đã kí hợp đồng với Diệp thị cả rồi….”
Ánh mắt Lương Phi Phàm trầm xuống, Diệp Tử Kiệt càng cười thoải mái hơn, hai người vốn chêch lệch chiều cao, Lương Phi Phàm thấy cả người Diệp Tử Kiệt đều lộ ra dáng vẻ như sắp phát tài, vênh váo tự đắc nhìn người khác, không hề che giấu chút nào: “Phi Phàm, cháu sớm đầu hàng một chút không phải tốt hơn sao? Cần gì phải cố chấp như thế chứ? Thật ra chẳng khác nào bác chắp tay dâng Diệp thị đến trước mặt cháu rồi, vậy mà cháu còn quẳng xuống đất, đạp thêm mấy cái, đúng là không biết điểm dừng! Cháu có biết cả thành phố A này có bao nhiêu người đỏ mắt mong chờ cơ hội như vậy không? Nhưng hôm nay tâm trạng bác vui vẻ, nên bác sẽ nói nhiều với cháu một câu, cho dù cháu thật sự tìm được người đồng ý hợp tác với Lương thị thì bác vẫn có thể lật lại kết quả dễ như trở bàn tay…”
Khóe môi Lương Phi Phàm nhếch lên: “Bác có ý gì?”
“Nhìn dáng vẻ mơ hồ của cháu kìa, hẳn là bố cháu không nói cho cháu nghe chuyện hai mươi mấy năm về trước đúng không? Ha ha! Cũng đúng! Sao ông ấy có thể mở miệng được chứ? Như vậy đi, bác Diệp sẽ thuận nước đẩy thuyền, cháu không cần lên máy bay nữa, đi nước Mỹ cũng chỉ phí công thôi, dù sao ngày mai cũng là hạn cuối rồi… Bác Diệp cũng không phải là người không nói đạo lý, đừng trách bác không nói cho cháu, cháu có thể về hỏi bố cháu xem hai mươi mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Hiện giờ, nhược điểm của ông ấy đang nằm trong tay bác, chỉ cần bác không vui thì ông ấy sẽ lập tức thân bại danh liệt. Ha ha! Đương nhiên, bác sẽ chờ điện thoại của cháu…”
Ông ta vừa nói, vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Hiện giờ là bảy giờ tối, từ giờ tới rạng sáng, bác nghĩ cha con cháu cũng có thể nói chuyện rõ ràng với nhau rồi, bác chờ điện thoại của cháu.”
…
Bạch Lộ bị tỉnh dậy vì nóng quá.
Trong phòng, hai mươi bốn giờ đều có nhiệt độ bình thường, nhưng trời vừa tối thì nhiệt độ lại cao hơn không ít, cô nóng toát mồ hôi, lật qua lật lại cũng không ngủ được. Cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ tối, quần áo bệnh nhân trên người đã ướt sũng. Bạch Lộ xoay người xuống giường, tìm quanh phòng một lượt, không tìm được đồ để thay, cô lập tức định ra ngoài để tìm y tá đổi một bộ đồ mới, cô muốn đi tắm.
Vừa mở cửa, cô lại phát hiện Quan Triều đứng ở cửa ra vào.
Bạch Lộ nhíu mày: “Anh đứng đây làm gì?”
Sắc mặt Quan Triều hơi mệt mỏi, nhưng trông cũng vẫn bình thường, không đến mức không chịu đựng nổi: “Lương phu nhân, Lương tổng bảo tôi ở đây chăm sóc cô.”
“Tôi không cần anh chăm sóc!” Bạch Lộ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, cuối cùng cũng không đành lòng: “Anh đi về nghỉ ngơi trước đi, anh yên tâm, tôi sẽ không chạy loạn, không để anh phiền phức đâu.”
“Lương phu nhân, tôi không sao…”
“Đừng gọi tôi là Lương phu nhân, gọi tên tôi!”
“Lương phu nhân…”
“Có phải anh muốn tôi để anh chịu chút giày vò anh mới nghe lời tôi không hả?” Bạch Lộ bực bội cắt ngang lời Quan Triều, nghĩ ngợi một lúc, cô cảm thấy anh ta là người vô tội, cô cũng cũng không muốn giận cá chém thớt, vì vậy đành thở dài một hơi, khoát tay nói: “Tùy anh, nhưng hiện giờ tôi muốn đi thay quần áo, anh có thể vào trong phòng, ở đó có phòng khách, bên trong có ghế sô pha, anh vào đó nghỉ ngơi đi.”
Bình luận facebook