Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
1013
Hai ngày sau, Diệp Tiểu Ý nhận được điện thoại của bệnh viện nói bệnh tình mẹ cô ngày càng nặng, cần phải làm phẫu thuật sớm
Thừa dịp người giúp việc đi ra ngoài mua thức ăn, Diệp Tiểu Ý trèo cửa sổ ra ngoài, vội vã chạy đến bệnh viện.
Mẹ Diệp cơ thể bị bệnh tật dày vò đến tiều tụy, thều thào nói: “Tiểu Ý, đừng khóc, sống chết có số, mẹ không sợ.”
Diệp Tiểu Ý làm bộ thật vui vẻ an ủi mẹ cô không lâu sau có thể làm phẫu thuật, rất nhanh có thể xuất viện.Vì không có tiền nộp viện phí, cô quỳ xuống cầu xin bác sĩ.
Bác sĩ khó xử nâng Diệp Tiểu Ý dậy: "Ngày mai là hạn chót,coi như chúng tôi có thể kéo dài thời gian thì mẹ cô cũng không thể chờ được."
"Cầu xin anh, ngày mai tôi nhất định tôi sẽ nộp tiền!"
Rời khỏi bệnh viện, Diệp Tiểu Ý không ngừng gọi cho Ôn Nam nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng thư ký Lương cũng nghe điện thoại, nhưng chỉ trả lời qua loa lấy lệ: "Diệp tiểu thư, cô không có tư các hỏi lịch trình của Ôn tổng." Cô đến tận công ty tìm hắn,nhưng ngay đại sảnh cũng không thể vào được.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách một lần nữa đi cầu cứu Diệp Triều Nhân.
Nhưng khi nghe đến Diệp Tiểu Ý cần đến tiền, Diệp Triều Nhân nộ khí bừng bừng đập mạnh xuống bàn, tháo cặp kính xuống: "Nha đầu chết tiệt, con vẫn còn mặt mũi đến xin tiền à? Con đắc tội chủ tịch Triệu, khoản tiền một ngàn vạn cho vay kia coi như đổ xuống sông xuống biển rồi!"
"Ba, tại sao ba có thể cho thuốc mê vào rượu? Con là con gái ruột của ba, sao ba có thể vì tiền mà tặng con cho người đàn ông khác?" Diệp Tiểu Ý khóc lóc kể lể.
“Mày đến món hàng còn không bằng. Không đổi mày lấy tiền, nuôi mày lớn từng này có mà lỗ vốn à? Lúc trước còn nghĩ mày có thể nắm được trái tim của Quý Bạc Như, ai nghĩ mày vô dụng đến thế? Vừa xảy ra chuyện nhà họ Quý liền đạp mày đi, đến tao còn không kịp phản ứng!”
Diệp Triều Nhân nộ khí bừng bừng: “Tao đã nói rồi, nếu muốn cho mẹ mày làm phẫu thuật, thì mày phải móc được tiền từ trên người Ôn Nam xuống! Nó chả có gì ngoài tiền, nó không đưa chứng tỏ mày ở trên giường không làm cho nó thỏa mãn. Nửa thân dưới của đàn ông là động vật, chỉ cần thỏa mãn thì cái gì cũng đồng ý!”
"Tại sao ba có thể làm như vậy? Con là con gái ba, không phải là công cụ để kiếm tiền." Diệp Tiểu Ý hét lên.
“Ta phá sản rồi thì ngươi còn không bằng công cụ! Cút!” Nói rồi, Diệp Triều Nhân hùng hùng hổ hổ trở về thư phòng.
Không thể vay Ôn Nam tiền thì không nói, coi như có thế vay được tiền hắn thì giờ Diệp Tiểu Ý cũng không tìm thấy người.
Tiền là vật dơ bẩn nhất trên thế giới này, cũng là.....
Diệp Tiểu Ý bất đắc dĩ hạ quyết định
Cô bước lên lầu về phòng của mình, từ sâu trong tủ quần áo lôi ra một hộp nhung lụa, bỏ vào trong túi xách, sau đó rời nhà họ Diệp.
Rời khỏi nhà họ Diệp, cô lập tức bắt xe đến một cửa hàng châu báu trong thành phố.
Diệp Tiểu Ý có chút nuối tiếc rút trong túi xách ra một hộp nhung tơ màu xanh lam đưa cho nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn bán nó."
Nhân viên vừa mở chiếc hộp ra liền nói: “Tiểu thư chờ một chút, vật này quá đáng giá, để giám đốc của tôi tiếp đón cô.”
Chẳng bao lâu Diệp Tiểu Ý liền được mời vào phòng khách VIP.
Nhưng cô ngồi chờ hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không nhìn thấy bóng dáng giám đốc đâu, trái lại cảnh cát ập đến.
Phòng thẩm vấn của cục Cảnh sát
Chiếc nhẫn kim cương của Diệp Tiểu Ý vô cùng quý giá, mỗi viên kim cương đều có một mã số riêng, giám đốc cửa hàng châu báu liền tra ngay ra được chiếc nhẫn này do Ôn Nam mua năm năm trước, liền thuận tiện gọi điện hỏi, ai dè Ôn Nam nói chiếc nhẫn kim cương bị mất cắp, nhờ bọn họ báo cảnh sát.
Sự việc diễn ra như vậy.
‘Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?” Diệp Tiểu Ý hỏi.
Cảnh sát gật đầu: “Đương nhiên.”
Sau đó, Diệp Tiểu Ý dùng điện thoại trong phòng thẩm vấn gọi điện cho Ôn Nam.
Số điện thoại lúc trước luôn luôn tắt máy, hiện giờ lập tức được thông suốt.
“Alo, là em…” Diệp Tiểu Ý nghe thấy tiếng Ôn Nam trả lời, âm thanh có chút khàn khàn: “Tại sao anh lại nói dối như vậy? õ ràng chiếc nhẫn đó anh tặng tôi!”
Trong điện thoại, Ôn Nam cười lạnh: “Cô còn nhớ chiếc nhẫn kim cương đó tôi để làm gì không?”
Hai ngày sau, Diệp Tiểu Ý nhận được điện thoại của bệnh viện nói bệnh tình mẹ cô ngày càng nặng, cần phải làm phẫu thuật sớm
Thừa dịp người giúp việc đi ra ngoài mua thức ăn, Diệp Tiểu Ý trèo cửa sổ ra ngoài, vội vã chạy đến bệnh viện.
Mẹ Diệp cơ thể bị bệnh tật dày vò đến tiều tụy, thều thào nói: “Tiểu Ý, đừng khóc, sống chết có số, mẹ không sợ.”
Diệp Tiểu Ý làm bộ thật vui vẻ an ủi mẹ cô không lâu sau có thể làm phẫu thuật, rất nhanh có thể xuất viện.Vì không có tiền nộp viện phí, cô quỳ xuống cầu xin bác sĩ.
Bác sĩ khó xử nâng Diệp Tiểu Ý dậy: "Ngày mai là hạn chót,coi như chúng tôi có thể kéo dài thời gian thì mẹ cô cũng không thể chờ được."
"Cầu xin anh, ngày mai tôi nhất định tôi sẽ nộp tiền!"
Rời khỏi bệnh viện, Diệp Tiểu Ý không ngừng gọi cho Ôn Nam nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng thư ký Lương cũng nghe điện thoại, nhưng chỉ trả lời qua loa lấy lệ: "Diệp tiểu thư, cô không có tư các hỏi lịch trình của Ôn tổng." Cô đến tận công ty tìm hắn,nhưng ngay đại sảnh cũng không thể vào được.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách một lần nữa đi cầu cứu Diệp Triều Nhân.
Nhưng khi nghe đến Diệp Tiểu Ý cần đến tiền, Diệp Triều Nhân nộ khí bừng bừng đập mạnh xuống bàn, tháo cặp kính xuống: "Nha đầu chết tiệt, con vẫn còn mặt mũi đến xin tiền à? Con đắc tội chủ tịch Triệu, khoản tiền một ngàn vạn cho vay kia coi như đổ xuống sông xuống biển rồi!"
"Ba, tại sao ba có thể cho thuốc mê vào rượu? Con là con gái ruột của ba, sao ba có thể vì tiền mà tặng con cho người đàn ông khác?" Diệp Tiểu Ý khóc lóc kể lể.
“Mày đến món hàng còn không bằng. Không đổi mày lấy tiền, nuôi mày lớn từng này có mà lỗ vốn à? Lúc trước còn nghĩ mày có thể nắm được trái tim của Quý Bạc Như, ai nghĩ mày vô dụng đến thế? Vừa xảy ra chuyện nhà họ Quý liền đạp mày đi, đến tao còn không kịp phản ứng!”
Diệp Triều Nhân nộ khí bừng bừng: “Tao đã nói rồi, nếu muốn cho mẹ mày làm phẫu thuật, thì mày phải móc được tiền từ trên người Ôn Nam xuống! Nó chả có gì ngoài tiền, nó không đưa chứng tỏ mày ở trên giường không làm cho nó thỏa mãn. Nửa thân dưới của đàn ông là động vật, chỉ cần thỏa mãn thì cái gì cũng đồng ý!”
"Tại sao ba có thể làm như vậy? Con là con gái ba, không phải là công cụ để kiếm tiền." Diệp Tiểu Ý hét lên.
“Ta phá sản rồi thì ngươi còn không bằng công cụ! Cút!” Nói rồi, Diệp Triều Nhân hùng hùng hổ hổ trở về thư phòng.
Không thể vay Ôn Nam tiền thì không nói, coi như có thế vay được tiền hắn thì giờ Diệp Tiểu Ý cũng không tìm thấy người.
Tiền là vật dơ bẩn nhất trên thế giới này, cũng là.....
Diệp Tiểu Ý bất đắc dĩ hạ quyết định
Cô bước lên lầu về phòng của mình, từ sâu trong tủ quần áo lôi ra một hộp nhung lụa, bỏ vào trong túi xách, sau đó rời nhà họ Diệp.
Rời khỏi nhà họ Diệp, cô lập tức bắt xe đến một cửa hàng châu báu trong thành phố.
Diệp Tiểu Ý có chút nuối tiếc rút trong túi xách ra một hộp nhung tơ màu xanh lam đưa cho nhân viên cửa hàng: "Tôi muốn bán nó."
Nhân viên vừa mở chiếc hộp ra liền nói: “Tiểu thư chờ một chút, vật này quá đáng giá, để giám đốc của tôi tiếp đón cô.”
Chẳng bao lâu Diệp Tiểu Ý liền được mời vào phòng khách VIP.
Nhưng cô ngồi chờ hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không nhìn thấy bóng dáng giám đốc đâu, trái lại cảnh cát ập đến.
Phòng thẩm vấn của cục Cảnh sát
Chiếc nhẫn kim cương của Diệp Tiểu Ý vô cùng quý giá, mỗi viên kim cương đều có một mã số riêng, giám đốc cửa hàng châu báu liền tra ngay ra được chiếc nhẫn này do Ôn Nam mua năm năm trước, liền thuận tiện gọi điện hỏi, ai dè Ôn Nam nói chiếc nhẫn kim cương bị mất cắp, nhờ bọn họ báo cảnh sát.
Sự việc diễn ra như vậy.
‘Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại được không?” Diệp Tiểu Ý hỏi.
Cảnh sát gật đầu: “Đương nhiên.”
Sau đó, Diệp Tiểu Ý dùng điện thoại trong phòng thẩm vấn gọi điện cho Ôn Nam.
Số điện thoại lúc trước luôn luôn tắt máy, hiện giờ lập tức được thông suốt.
“Alo, là em…” Diệp Tiểu Ý nghe thấy tiếng Ôn Nam trả lời, âm thanh có chút khàn khàn: “Tại sao anh lại nói dối như vậy? õ ràng chiếc nhẫn đó anh tặng tôi!”
Trong điện thoại, Ôn Nam cười lạnh: “Cô còn nhớ chiếc nhẫn kim cương đó tôi để làm gì không?”
Bình luận facebook