Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
1314
Ở một góc làng nhỏ ngoại ô thành phố, từng hàng từng hàng giàn nho được đặt men theo lưng đồi, các cành nho men theo đó mà vươn lên, dưới những chiếc lá xanh biếc là những chùm nho chi chít.
Nho xanh tươi, vẫn còn chưa chín.
Bên trong vườn nho có một căn nhà nhỏ hai tầng với dãy hàng rào màu trắng.
Vô cùng thanh tịnh, rất hợp làm nơi tịnh dưỡng.
Một người phụ nữ đang nằm trên chiếc ghế đung đưa trong vườn, cô có thân hình rất gầy, đang nằm nhắm mắt, hàng mi cong vút, dùng chăn đắp lên bụng mình.
Vẻ mặt hốc hác, nước da xanh xao, trông rất tiều tụy.
Lý Mẫn bưng thuốc vào, nghe thấy tiếng động, Từ Mạn liền mở mắt ngồi dậy đón lấy thuốc từ tay mẹ.
“Mẹ thấy con gầy đi nhiều quá, thật sự không ổn đâu…”
“Mẹ, con không sao đâu, bố nhất định sẽ phù hộ cho con và đứa bé.”
Từ Mạn ngắt lời mẹ, cô biết mẹ đang lo cho sức khỏe của mình, đã giữ được đến lúc này, cô càng không nỡ từ bỏ, cô đặt tay lên bụng mình cảm nhận tiếng tim đập của con.
Lý Mẫn thở dài, bà biết tính con gái mình nên đành phải tiếp tục cố gắng chăm sóc cô.
Lý Mẫn đặt bát thuốc vừa sắc xuống, mùi thuốc bắc xông lên thật sự rất khó chịu.
Nhưng Từ Mạn không hề nhăn mặt, uống cạn một hơi hết sạch bát thuốc.
Lý Mẫn đưa sang một cốc nước lọc, “Súc miệng đi con.”
Cho dù có súc thì vị đắng nghét vẫn còn đó.
Lý Mẫn bước vào nhà chuẩn bị làm cơm trưa, Từ Mạn đứng dậy, nhưng hai chân vừa chạm đất thì chợt cảm thấy bụng nhói lên, cô giật mình, không dám động đậy, “Mẹ…”
Lý Mẫn vội vàng chạy ra, chuyện như thế này không phải chỉ mới xảy ra lần đầu, bà dìu con gái rồi rút điện thoại gọi cho Cố Ngôn.
Trong thành phố, tại phòng họp cao cấp của tập đoàn Hằng Khang.
Cả trăm lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đang ngồi tề tựu, ngồi chính giữa là một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng.
Tất cả mọi người bên dưới đều im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận người đàn ông kia.
Bỗng điện thoại của Cố Ngôn chợt vang lên, phá hỏng bầu không khí im lặng của phòng họp.
Anh rút điện thoại ra, nhìn thấy Lý Mẫn gọi đến thì lập tức biến sắc, bước ra ngoài phòng họp.
Sau khi ra ngoài, Cố Ngôn đưa mắt quan sát một lượt, thấy không có ai mới lén nấp ở cầu thang nghe điện thoại.
Điện thoại vừa thông, giọng hốt hoảng của Lý Mẫn ở bên kia đầu dây truyền sang: “Mạn Mạn đang đau bụng dữ dội.”
“Con biết rồi, con sẽ chạy sang đó ngay.” Cúp máy xong, Cố Ngôn vội vàng mở cửa phòng thì bắt gặp ngay một người đàn ông đang đứng chờ ở đó.
Cố Ngôn giật mình: “Chủ tịch Lục.”
Lục Diệc Thâm không thèm quan tâm, nheo mắt nhìn Cố Ngôn: “Cậu có chuyện gì đó giấu tôi, cậu đang làm gì thế?”
“Không có gì…” Cố Ngôn gượng cười: “Tôi sao có thể giấu cậu chuyện gì chứ?”
“Tốt nhất nên như thế.” Lục Diệc Thâm quay người bước đi, chợt dừng lại rồi nói: “Tôi bảo cậu điều tra chuyện của Từ Mạn, có tin tức gì chưa?”
Cố Ngôn nuốt nước bọt: “Tôi vẫn đang cố gắng.”
Lục Diệc Thâm khẽ nghiêng đầu nhưng không quay lại, trong mắt anh như chợt ánh lên một luồng suy nghĩ khiến người ta khó mà hiểu được.
Lục Diệc Thâm bước đi rồi, Cố Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, anh sợ Lục Diệc Thâm sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Sau khi biết chắc không có ai bám theo, Cố Ngôn mới lặng lẽ lái xe rời khỏi công ty.
Anh đến ngôi làng nhỏ ở ngoại thành, nhìn thấy Lý Mẫn đang dìu Từ Mạn đứng đợi mình trước cửa.
Lý Mẫn đưa Từ Mạn lên xe, Cố Ngôn lập tức lái xe rời đi.
Anh nhìn vào kính chiếu hậu nói với họ, “Có nghiêm trọng không?”
“Lần này còn đỡ, không thấy máu, chỉ là đau bụng thôi.” Lý Mẫn trả lời.
Từ Mạn tựa đầu vào vai mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt không để lộ biểu cảm gì.
Ở một góc làng nhỏ ngoại ô thành phố, từng hàng từng hàng giàn nho được đặt men theo lưng đồi, các cành nho men theo đó mà vươn lên, dưới những chiếc lá xanh biếc là những chùm nho chi chít.
Nho xanh tươi, vẫn còn chưa chín.
Bên trong vườn nho có một căn nhà nhỏ hai tầng với dãy hàng rào màu trắng.
Vô cùng thanh tịnh, rất hợp làm nơi tịnh dưỡng.
Một người phụ nữ đang nằm trên chiếc ghế đung đưa trong vườn, cô có thân hình rất gầy, đang nằm nhắm mắt, hàng mi cong vút, dùng chăn đắp lên bụng mình.
Vẻ mặt hốc hác, nước da xanh xao, trông rất tiều tụy.
Lý Mẫn bưng thuốc vào, nghe thấy tiếng động, Từ Mạn liền mở mắt ngồi dậy đón lấy thuốc từ tay mẹ.
“Mẹ thấy con gầy đi nhiều quá, thật sự không ổn đâu…”
“Mẹ, con không sao đâu, bố nhất định sẽ phù hộ cho con và đứa bé.”
Từ Mạn ngắt lời mẹ, cô biết mẹ đang lo cho sức khỏe của mình, đã giữ được đến lúc này, cô càng không nỡ từ bỏ, cô đặt tay lên bụng mình cảm nhận tiếng tim đập của con.
Lý Mẫn thở dài, bà biết tính con gái mình nên đành phải tiếp tục cố gắng chăm sóc cô.
Lý Mẫn đặt bát thuốc vừa sắc xuống, mùi thuốc bắc xông lên thật sự rất khó chịu.
Nhưng Từ Mạn không hề nhăn mặt, uống cạn một hơi hết sạch bát thuốc.
Lý Mẫn đưa sang một cốc nước lọc, “Súc miệng đi con.”
Cho dù có súc thì vị đắng nghét vẫn còn đó.
Lý Mẫn bước vào nhà chuẩn bị làm cơm trưa, Từ Mạn đứng dậy, nhưng hai chân vừa chạm đất thì chợt cảm thấy bụng nhói lên, cô giật mình, không dám động đậy, “Mẹ…”
Lý Mẫn vội vàng chạy ra, chuyện như thế này không phải chỉ mới xảy ra lần đầu, bà dìu con gái rồi rút điện thoại gọi cho Cố Ngôn.
Trong thành phố, tại phòng họp cao cấp của tập đoàn Hằng Khang.
Cả trăm lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đang ngồi tề tựu, ngồi chính giữa là một người đàn ông có gương mặt lạnh lùng.
Tất cả mọi người bên dưới đều im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận người đàn ông kia.
Bỗng điện thoại của Cố Ngôn chợt vang lên, phá hỏng bầu không khí im lặng của phòng họp.
Anh rút điện thoại ra, nhìn thấy Lý Mẫn gọi đến thì lập tức biến sắc, bước ra ngoài phòng họp.
Sau khi ra ngoài, Cố Ngôn đưa mắt quan sát một lượt, thấy không có ai mới lén nấp ở cầu thang nghe điện thoại.
Điện thoại vừa thông, giọng hốt hoảng của Lý Mẫn ở bên kia đầu dây truyền sang: “Mạn Mạn đang đau bụng dữ dội.”
“Con biết rồi, con sẽ chạy sang đó ngay.” Cúp máy xong, Cố Ngôn vội vàng mở cửa phòng thì bắt gặp ngay một người đàn ông đang đứng chờ ở đó.
Cố Ngôn giật mình: “Chủ tịch Lục.”
Lục Diệc Thâm không thèm quan tâm, nheo mắt nhìn Cố Ngôn: “Cậu có chuyện gì đó giấu tôi, cậu đang làm gì thế?”
“Không có gì…” Cố Ngôn gượng cười: “Tôi sao có thể giấu cậu chuyện gì chứ?”
“Tốt nhất nên như thế.” Lục Diệc Thâm quay người bước đi, chợt dừng lại rồi nói: “Tôi bảo cậu điều tra chuyện của Từ Mạn, có tin tức gì chưa?”
Cố Ngôn nuốt nước bọt: “Tôi vẫn đang cố gắng.”
Lục Diệc Thâm khẽ nghiêng đầu nhưng không quay lại, trong mắt anh như chợt ánh lên một luồng suy nghĩ khiến người ta khó mà hiểu được.
Lục Diệc Thâm bước đi rồi, Cố Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, anh sợ Lục Diệc Thâm sẽ phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Sau khi biết chắc không có ai bám theo, Cố Ngôn mới lặng lẽ lái xe rời khỏi công ty.
Anh đến ngôi làng nhỏ ở ngoại thành, nhìn thấy Lý Mẫn đang dìu Từ Mạn đứng đợi mình trước cửa.
Lý Mẫn đưa Từ Mạn lên xe, Cố Ngôn lập tức lái xe rời đi.
Anh nhìn vào kính chiếu hậu nói với họ, “Có nghiêm trọng không?”
“Lần này còn đỡ, không thấy máu, chỉ là đau bụng thôi.” Lý Mẫn trả lời.
Từ Mạn tựa đầu vào vai mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt không để lộ biểu cảm gì.
Bình luận facebook