Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
1315
Cố Ngôn biết rõ Từ Mạn không phải không có cảm xúc mà chỉ là đang che giấu cảm xúc của mình thôi.
Anh vẫn nhớ rõ, khi Từ Mạn bị xuất huyết, bác sĩ đều nói không giữ được nữa, nếu cứ giữ đứa bé thì tính mạng của cô cũng sẽ nguy hiểm, nhưng cô không hề bỏ cuộc.
Cuối cùng cũng giữ được, cô cũng không gặp bất trắc gì, nhưng sức khỏe vẫn luôn không ổn định.
Đến bệnh viện, cô lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.
Lý Mẫn và Cố Ngôn cùng chờ ở bên ngoài.
Hành lang im ắng đến đáng sợ.
Mỗi lần vào đây đều sẽ có nguy cơ mất đi đứa bé, mỗi một tháng trôi qua thì lại càng sợ sẽ dễ mất đi, khiến cho tâm trạng cũng ngày càng căng thẳng hơn.
Lý Mẫn đã luôn có sự chuẩn bị tâm lí, bà chắp hai tay thành tâm cầu nguyện, mong ông trời có thể phù hộ cho con gái mình và đứa cháu của bà.
“Bác đừng lo quá, bác sĩ đã nói rồi, qua được tháng thứ tư thì mọi chuyện sẽ ổn, giờ đã sắp được bốn tháng rồi, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Cố Ngôn động viên Lý Mẫn.
Nhưng thật sự trong lòng anh cũng đang rất hồi hộp, sợ hãi và lo lắng.
“Cố Ngôn, cảm ơn con.” Lý Mẫn thấy sống mũi cay cay, cuối cùng cũng không kiềm được mà bật khóc.
Từ Đình Nghị đã mất, công ty đóng cửa, con gái lại li hôn, xuất huyết nhiều đến mức suýt mất mạng, những điều ấy đã gây cho bà cú sốc quá lớn, nhưng vẫn phải cầm cự, nếu bà mà cũng gục ngã thì con gái bà làm sao mà sống được?
Bà chính là vì con gái mình nên càng phải kiên cường.
Thật ra tính cách của Từ Mạn khá giống bà, đều giỏi chịu đựng.
“Bác gái, nói tiếng cảm ơn thì khách sáo quá, con và Mạn Mạn là bạn bè bao nhiêu năm, chỉ chút chuyện nhỏ này có đáng là gì?”
Cố Ngôn và Lục Diệc Thâm là bạn cùng lớp, ở trận động đất năm xưa, người mà Lục Diệc Thâm đã cứu chính là anh, nếu không nhờ Lục Diệc Thâm thì anh đã chết ở trận động đất ấy rồi.
Sở dĩ anh quen Từ Mạn là vì cả hai cùng bị thương nằm chung một bệnh viện.
Khi ấy Lục Diệc Thâm bị nặng hơn hai người họ rất nhiều nên được đưa sang một bệnh viện khác để điều trị.
Vì vậy mới có cơ hội cho Thẩm Tâm Noãn cướp công.
Lý Mẫn không nói gì, nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ.
Ban đầu nếu không nhờ Cố Ngôn giúp đỡ thì họ hoàn toàn không thể tránh được sự điều tra tìm kiếm của Lục Diệc Thâm.
Cố Ngôn là cánh tay đắc lực của Lục Diệc Thâm, việc đi tìm Từ Mạn lúc ấy là do anh phụ trách, thế nên Lục Diệc Thâm đến tận bây giờ vẫn không tìm được chút tung tích nào của Từ Mạn.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở, Từ Mạn được đẩy ra ngoài, Lý Mẫn nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng hai bàn tay lại đang run cầm cập.
“Con gái tôi không sao chứ?”
Bác sĩ mở khẩu trang trả lời: “Tạm thời vẫn giữ được.”
Vẫn là câu nói ấy, Lý Mẫn hiểu rõ trong lòng, gật đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Đây là việc chúng tôi nên làm mà.”
Từ Mạn được đưa vào phòng bệnh, Cố Ngôn và Lý Mẫn đứng bên cạnh.
Mỗi lần phẫu thuật xong, cô đều rất yếu ớt, cô khẽ mở mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, con đói…”
“Con muốn ăn gì, mẹ sẽ mua cho con.” Lý Mẫn vuốt gương mặt gầy guộc của con gái.
Từ Mạn nghĩ một lúc rồi đáp: “Con ăn cơm bát bảo.”
Từ lúc có thai, cô lúc nào cũng thích ăn đồ ngọt.
“Chờ một chút, mẹ đi mua cho.” Lý Mẫn vừa định bước ra ngoài thì Cố Ngôn chợt ngăn lại: “Bác cứ để con mua cho.”
Lý Mẫn cười đáp: “Con cứ ở đây với Mạn Mạn, để bác đi được rồi.”
Bà không muốn làm phiền Cố Ngôn thêm nữa.
Cố Ngôn nhìn Từ Mạn, quyết định ở lại.
Lý Mẫn đi rồi, Cố Ngôn bèn kéo ghế ra ngồi cạnh giường.
Anh im lặng ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, dáng vẻ ốm yếu xanh xao nhưng vẫn vô cùng kiên cường.
Cũng giống như bảy năm trước, khi lần đầu anh gặp cô, vai cô bị đá đập vào bị thương rất nặng, bác sĩ xử lí vết thương cho cô, bôi thuốc sát trùng, băng bó lại, ngay cả một người đàn ông như anh mà còn thấy đau đến nhăn mặt.
Nhưng cô lại không kêu than một tiếng nào, mồ hôi trên mặt rơi lã chã, thật ra cô rất đau, nhưng lại cố gắng chịu đứng không hề rên rỉ.
Chính dáng vẻ ấy của cô đã thu hút sự chú ý của Cố Ngôn.
Nhưng sau này, cô lại lấy Lục Diệc Thâm, khiến Cố Ngôn không dám nghĩ gì nữa.
Không những vì Lục Diệc Thâm đã từng cứu anh mà anh còn nhận thấy rõ ràng rằng, Từ Mạn rất yêu Lục Diệc Thâm.
Cho nên anh cố nén lòng, chỉ đối xử với cô như một người bạn.
Anh cũng trở thành bạn tốt của Lục Diệc Thâm, bởi năm xưa Lục Diệc Thâm từng cứu anh trong trận động đất.
Sau đó Hằng Khang gặp nạn, đến mức gần như đóng cửa, nhưng anh vẫn luôn muốn báo ơn.
Anh xin vào làm ở Hằng Khang đúng lúc Hằng Khang đang sa cơ nhất, rồi cùng Lục Diệc Thâm vực dậy cả công ty.
Trong suốt mấy năm Từ Mạn và Lục Diệc Thâm kết hôn, anh ít khi nào qua lại với Từ Mạn, bởi anh sợ cô sẽ phát hiện ra cảm xúc trong lòng anh.
Cố Ngôn biết rõ Từ Mạn không phải không có cảm xúc mà chỉ là đang che giấu cảm xúc của mình thôi.
Anh vẫn nhớ rõ, khi Từ Mạn bị xuất huyết, bác sĩ đều nói không giữ được nữa, nếu cứ giữ đứa bé thì tính mạng của cô cũng sẽ nguy hiểm, nhưng cô không hề bỏ cuộc.
Cuối cùng cũng giữ được, cô cũng không gặp bất trắc gì, nhưng sức khỏe vẫn luôn không ổn định.
Đến bệnh viện, cô lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật.
Lý Mẫn và Cố Ngôn cùng chờ ở bên ngoài.
Hành lang im ắng đến đáng sợ.
Mỗi lần vào đây đều sẽ có nguy cơ mất đi đứa bé, mỗi một tháng trôi qua thì lại càng sợ sẽ dễ mất đi, khiến cho tâm trạng cũng ngày càng căng thẳng hơn.
Lý Mẫn đã luôn có sự chuẩn bị tâm lí, bà chắp hai tay thành tâm cầu nguyện, mong ông trời có thể phù hộ cho con gái mình và đứa cháu của bà.
“Bác đừng lo quá, bác sĩ đã nói rồi, qua được tháng thứ tư thì mọi chuyện sẽ ổn, giờ đã sắp được bốn tháng rồi, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Cố Ngôn động viên Lý Mẫn.
Nhưng thật sự trong lòng anh cũng đang rất hồi hộp, sợ hãi và lo lắng.
“Cố Ngôn, cảm ơn con.” Lý Mẫn thấy sống mũi cay cay, cuối cùng cũng không kiềm được mà bật khóc.
Từ Đình Nghị đã mất, công ty đóng cửa, con gái lại li hôn, xuất huyết nhiều đến mức suýt mất mạng, những điều ấy đã gây cho bà cú sốc quá lớn, nhưng vẫn phải cầm cự, nếu bà mà cũng gục ngã thì con gái bà làm sao mà sống được?
Bà chính là vì con gái mình nên càng phải kiên cường.
Thật ra tính cách của Từ Mạn khá giống bà, đều giỏi chịu đựng.
“Bác gái, nói tiếng cảm ơn thì khách sáo quá, con và Mạn Mạn là bạn bè bao nhiêu năm, chỉ chút chuyện nhỏ này có đáng là gì?”
Cố Ngôn và Lục Diệc Thâm là bạn cùng lớp, ở trận động đất năm xưa, người mà Lục Diệc Thâm đã cứu chính là anh, nếu không nhờ Lục Diệc Thâm thì anh đã chết ở trận động đất ấy rồi.
Sở dĩ anh quen Từ Mạn là vì cả hai cùng bị thương nằm chung một bệnh viện.
Khi ấy Lục Diệc Thâm bị nặng hơn hai người họ rất nhiều nên được đưa sang một bệnh viện khác để điều trị.
Vì vậy mới có cơ hội cho Thẩm Tâm Noãn cướp công.
Lý Mẫn không nói gì, nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ.
Ban đầu nếu không nhờ Cố Ngôn giúp đỡ thì họ hoàn toàn không thể tránh được sự điều tra tìm kiếm của Lục Diệc Thâm.
Cố Ngôn là cánh tay đắc lực của Lục Diệc Thâm, việc đi tìm Từ Mạn lúc ấy là do anh phụ trách, thế nên Lục Diệc Thâm đến tận bây giờ vẫn không tìm được chút tung tích nào của Từ Mạn.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở, Từ Mạn được đẩy ra ngoài, Lý Mẫn nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng hai bàn tay lại đang run cầm cập.
“Con gái tôi không sao chứ?”
Bác sĩ mở khẩu trang trả lời: “Tạm thời vẫn giữ được.”
Vẫn là câu nói ấy, Lý Mẫn hiểu rõ trong lòng, gật đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Đây là việc chúng tôi nên làm mà.”
Từ Mạn được đưa vào phòng bệnh, Cố Ngôn và Lý Mẫn đứng bên cạnh.
Mỗi lần phẫu thuật xong, cô đều rất yếu ớt, cô khẽ mở mắt nhìn mẹ mình: “Mẹ, con đói…”
“Con muốn ăn gì, mẹ sẽ mua cho con.” Lý Mẫn vuốt gương mặt gầy guộc của con gái.
Từ Mạn nghĩ một lúc rồi đáp: “Con ăn cơm bát bảo.”
Từ lúc có thai, cô lúc nào cũng thích ăn đồ ngọt.
“Chờ một chút, mẹ đi mua cho.” Lý Mẫn vừa định bước ra ngoài thì Cố Ngôn chợt ngăn lại: “Bác cứ để con mua cho.”
Lý Mẫn cười đáp: “Con cứ ở đây với Mạn Mạn, để bác đi được rồi.”
Bà không muốn làm phiền Cố Ngôn thêm nữa.
Cố Ngôn nhìn Từ Mạn, quyết định ở lại.
Lý Mẫn đi rồi, Cố Ngôn bèn kéo ghế ra ngồi cạnh giường.
Anh im lặng ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, dáng vẻ ốm yếu xanh xao nhưng vẫn vô cùng kiên cường.
Cũng giống như bảy năm trước, khi lần đầu anh gặp cô, vai cô bị đá đập vào bị thương rất nặng, bác sĩ xử lí vết thương cho cô, bôi thuốc sát trùng, băng bó lại, ngay cả một người đàn ông như anh mà còn thấy đau đến nhăn mặt.
Nhưng cô lại không kêu than một tiếng nào, mồ hôi trên mặt rơi lã chã, thật ra cô rất đau, nhưng lại cố gắng chịu đứng không hề rên rỉ.
Chính dáng vẻ ấy của cô đã thu hút sự chú ý của Cố Ngôn.
Nhưng sau này, cô lại lấy Lục Diệc Thâm, khiến Cố Ngôn không dám nghĩ gì nữa.
Không những vì Lục Diệc Thâm đã từng cứu anh mà anh còn nhận thấy rõ ràng rằng, Từ Mạn rất yêu Lục Diệc Thâm.
Cho nên anh cố nén lòng, chỉ đối xử với cô như một người bạn.
Anh cũng trở thành bạn tốt của Lục Diệc Thâm, bởi năm xưa Lục Diệc Thâm từng cứu anh trong trận động đất.
Sau đó Hằng Khang gặp nạn, đến mức gần như đóng cửa, nhưng anh vẫn luôn muốn báo ơn.
Anh xin vào làm ở Hằng Khang đúng lúc Hằng Khang đang sa cơ nhất, rồi cùng Lục Diệc Thâm vực dậy cả công ty.
Trong suốt mấy năm Từ Mạn và Lục Diệc Thâm kết hôn, anh ít khi nào qua lại với Từ Mạn, bởi anh sợ cô sẽ phát hiện ra cảm xúc trong lòng anh.