Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
134
Từ Mạn quay đầu nhìn Lục Diệc Thâm rồi nhoẻn miệng cười: “Tôi không hỏi người chồng như anh đêm qua đã đi đâu thì thôi, anh lấy quyền gì mà hỏi tôi?”
Dứt lời, cô mở cửa xe bước vào trong rồi lái đi, không thèm đoái hoài đến Lục Diệc Thâm nữa.
Lục Diệc Thâm sững người, thái độ của cô khiến anh thấy cực kì khó chịu, lửa giận dần bùng lên.
Anh muốn đuổi theo, nhưng Từ Mạn đã quá nhanh, bước lên xe lái đi mất.
Khuôn mặt Lục Diệc Thâm trở nên tối sầm.
Căn nhà khi Từ Mạn rời khỏi gia đình, kết hôn với Lục Diệc Thâm rồi đến ở là một căn nhà nằm ở trung tâm thành phố, vị trí cũng khá cao, giữa phòng khách có một cửa kính lớn, có thể phóng mắt nhìn cả thành phố Giang Châu. Đây là căn nhà do chính tay cô mua, mỗi một vật trang trí trong nhà dù chỉ là một tấm thảm cũng được cô chọn lựa kĩ càng.
Họ đã luôn sống ở đây trong suốt khoảng thời gian ba năm từ sau khi kết hôn. Trong suốt ba năm ấy, Lục Diệc Thâm nhờ vào khoản đầu tư của bố vợ mà đã giúp Hằng Khang có thể vực dậy, hiện giờ đã trở thành một tập đoàn đứng đầu thành phố Giang Châu, thậm chí đứng top toàn quốc, thế nên một năm trước anh đã mua một căn biệt thự rồi dọn khỏi căn nhà này, khiến cho nó bị bỏ trống.
Từ Mạn ngắm nhìn tất cả mọi thứ trong nhà rồi tự cười bản thân, bây giờ mình còn trông mong điều gì đây?
Cô bước đến trước cửa kính rồi gọi một cuộc điện thoại, sau khi nghe bên kia giới thiệu xong, cô trả lời: “Phải, tôi muốn bán ngay căn nhà này.”
Căn nhà này trước nay luôn có người muốn mua, nhưng cô không nỡ bán, bởi đây là “mái ấm” mà cô và Lục Diệc Thâm đã cùng sống suốt ba năm, có rất nhiều kỉ niệm của hai người, nhưng hiện giờ đang thiếu tiền, tất cả những điều ấy đã không còn ý nghĩa với cô.
Buổi chiều, người môi giới dẫn người muốn mua nhà đến, nhìn thấy người đó chính là Thẩm Tâm Noãn, Từ Mạn ngẩn người ra, nhưng vội vàng giấu ngay cảm xúc của mình.
Người môi giới vừa giới thiệu xong, Thẩm Tâm Noãn liền bước đến hỏi: “Mạn Mạn gặp phải chuyện gì sao? Sao cậu lại bán nhà?”
Từ Mạn lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Thẩm Tâm Noãn rồi nở nụ cười khinh bỉ: “Không cần nữa thì bán thôi.”
Thẩm Tâm Noãn quan sát căn nhà một lượt rồi cười nói: “Cũng may hôm nay Diệc Thâm đã cho mình một khoản tiền, mình cũng không biết tiêu vào cái gì, cảm thấy chỗ này phù hợp cho mình và anh ấy ở nên mới muốn đến mua, chắc cậu không ngại chứ?”
Lời nói của Thẩm Tâm Noãn như một nhát dao đâm thẳng vào tim của Từ Mạn, đau đến mức cô không thở nổi. Cô cắn chặt môi, mạnh đến mức nếm được cả mùi máu, tuy đau đớn nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, cho dù tim có rỉ máu thì cô vẫn giữ được nụ cười: “Chỉ cần trả đủ tiền thì tôi sẽ xem là người mua, cậu cũng thế thôi.”
“Nếu hai người đã quen nhau thì dễ nói chuyện rồi.” Người môi giới đặt hợp đồng lên bàn, “Chúng ta ngồi xuống thương lượng đi.”
Từ Mạn cũng muốn mau chóng kết thúc cuộc mua bán này nên khi vừa quyết định giá là cô liền kí hợp đồng ngay rồi cầm thẻ bỏ đi, bố cô hiện đang rất mong chờ số tiền này.
Cô ghé qua công ty rồi chạy đến bệnh viện, bố cô vẫn đang nằm trên giường bệnh. Từ Mạn bước đến nắm tay ông: “Bố đỡ hơn chưa?”
“Chuyện chẳng có gì nghiêm trọng cả, con đến đây làm gì?” Rồi chợt hiểu ra mọi chuyện, ông quay sang nhìn vợ mình: “Bà đã gọi điện cho nó sao?”
Lý Mẫn đang nghĩ xem phải trả lời thế nào thì Từ Mạn đã nói trước: “Con là con của bố, không lẽ không thể đến thăm bố sao?”
“Con biết rồi à?” Chuyện nhập viện nó cũng biết rồi, thế thì chuyện công ty chắc nó cũng đã rõ.
“Phải, bố yên tâm đi, con đã trả hết tiền rồi.” Từ Mạn cười nói.
Từ Đình Nghị thở dài: “Con lấy tiền của Lục Diệc Thâm sao?”
Ánh mắt Từ Mạn thoáng qua một chút thẫn thờ, cô cúi mặt lắc đầu đáp: “Dạ không, con đã bán căn nhà ở đường Phúc Hi rồi.”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Cả Lý Mẫn và Từ Đình Nghị đều lần lượt cất tiếng, họ đều vô cùng kinh ngạc, bởi đó là căn nhà yêu quý của con gái mình, sao có thể bán đi được?
Từ Đình Nghị cau mày: “Đó là căn nhà mà con thích nhất, sao con lại bán đi?”
Từ Mạn quỳ xuống bên cạnh bố mình, lau giọt nước mắt trên mặt ông: “So với công ty thì căn nhà ấy có đáng là gì hả bố?”
So với bố thì căn nhà ấy đáng là gì?
“Con ở lại ăn tối rồi hẵng về.” Lý Mẫn xoa đầu con gái nói.
“Vâng.” Cô ngẩng đầu lên cười với mẹ mình, ánh mắt sáng rực.
“Vậy con ở đây nói chuyện với bố, mẹ về nhà nấu cơm mang lên.” Lý Mẫn thu dọn một chút rồi rời khỏi phòng bệnh.
Buổi tối.
Lục Diệc Thâm tan làm, chuẩn bị về nhà thì chuông điện thoại chợt vang lên, anh mừng rỡ rút điện thoại ra, nhưng khi thấy đó là Thẩm Tâm Noãn gọi đến thì vẻ vui mừng ấy lập tức biến mất, trong lòng chợt cảm thấy có chút thất vọng.
“Có gì không?” Giọng của anh không vui mà cũng không buồn.
“À, anh đến đường Phúc Hi đi, số 709, em sẽ cho anh một bất ngờ.”
Đường Phúc Hi? Nghe đến đây, anh bất giác cau mày, do dự một lát, nhưng rồi vẫn quyết định đến đó. Nơi này thật sự rất quen thuộc với anh, đến đây khiến anh nhớ lại rất nhiều việc.
Anh đứng trước cửa, đưa tay lên nhưng lại không gõ, đúng lúc anh vừa bỏ tay xuống thì cửa nhà chợt bật mở, nhìn thấy Thẩm Tâm Noãn đứng đó, anh hơi ngẩn người, đang thắc mắc không hiểu vì sao cô lại ở đây thì Thẩm Tâm Noãn đã kéo anh vào trong.
Bên trong, Thẩm Tâm Noãn đã sắp xếp lại tất cả, đồ đạc cũ lúc trước đều không còn nữa, tuy vẫn là căn nhà lúc trước, nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi, điều này khiến Lục Diệc Thâm cảm thấy không quen, anh hạ giọng: “Sao em lại ở đây? Mấy thứ đồ này là em sắp xếp đấy à?”
“Vâng, anh thích không?” Thẩm Tâm Noãn kéo anh đi quan sát một lượt: “Sau này chúng ta sẽ sống ở đây được không? Chỗ này cách công ty anh rất gần, nếu anh đi làm mệt thì có thể đến đây nghỉ ngơi, tốt biết chừng nào.”
Lục Diệc Thâm rút tay lại, nheo mắt nhìn cô: “Anh hỏi em lần nữa, sao căn nhà này lại thành của em?”
Thấy vẻ mặt tức giận của Lục Diệc Thâm, Thẩm Tâm Noãn cắn môi trả lời: “Mạn Mạn đã bán chỗ này đi, em thấy đây là nơi mà hai người từng sống, sợ người ta mua mất nên liền mua lại, anh không vui sao?”
Nghe xong câu nói của Thẩm Tâm Noãn, anh càng cảm thấy giận hơn, cô ta dám bán nơi này đi sao?
“Hôm nay anh có việc, em nhớ chăm sóc mình thật tốt.” Dứt lời, anh quay người bỏ đi, không hề có chút lưu luyến nào, trong lòng chỉ nghĩ Từ Mạn rốt cuộc muốn làm gì, buổi sáng thì thái độ, bây giờ lại bán nhà, cô ta rốt cuộc muốn gì?
Từ Mạn quay đầu nhìn Lục Diệc Thâm rồi nhoẻn miệng cười: “Tôi không hỏi người chồng như anh đêm qua đã đi đâu thì thôi, anh lấy quyền gì mà hỏi tôi?”
Dứt lời, cô mở cửa xe bước vào trong rồi lái đi, không thèm đoái hoài đến Lục Diệc Thâm nữa.
Lục Diệc Thâm sững người, thái độ của cô khiến anh thấy cực kì khó chịu, lửa giận dần bùng lên.
Anh muốn đuổi theo, nhưng Từ Mạn đã quá nhanh, bước lên xe lái đi mất.
Khuôn mặt Lục Diệc Thâm trở nên tối sầm.
Căn nhà khi Từ Mạn rời khỏi gia đình, kết hôn với Lục Diệc Thâm rồi đến ở là một căn nhà nằm ở trung tâm thành phố, vị trí cũng khá cao, giữa phòng khách có một cửa kính lớn, có thể phóng mắt nhìn cả thành phố Giang Châu. Đây là căn nhà do chính tay cô mua, mỗi một vật trang trí trong nhà dù chỉ là một tấm thảm cũng được cô chọn lựa kĩ càng.
Họ đã luôn sống ở đây trong suốt khoảng thời gian ba năm từ sau khi kết hôn. Trong suốt ba năm ấy, Lục Diệc Thâm nhờ vào khoản đầu tư của bố vợ mà đã giúp Hằng Khang có thể vực dậy, hiện giờ đã trở thành một tập đoàn đứng đầu thành phố Giang Châu, thậm chí đứng top toàn quốc, thế nên một năm trước anh đã mua một căn biệt thự rồi dọn khỏi căn nhà này, khiến cho nó bị bỏ trống.
Từ Mạn ngắm nhìn tất cả mọi thứ trong nhà rồi tự cười bản thân, bây giờ mình còn trông mong điều gì đây?
Cô bước đến trước cửa kính rồi gọi một cuộc điện thoại, sau khi nghe bên kia giới thiệu xong, cô trả lời: “Phải, tôi muốn bán ngay căn nhà này.”
Căn nhà này trước nay luôn có người muốn mua, nhưng cô không nỡ bán, bởi đây là “mái ấm” mà cô và Lục Diệc Thâm đã cùng sống suốt ba năm, có rất nhiều kỉ niệm của hai người, nhưng hiện giờ đang thiếu tiền, tất cả những điều ấy đã không còn ý nghĩa với cô.
Buổi chiều, người môi giới dẫn người muốn mua nhà đến, nhìn thấy người đó chính là Thẩm Tâm Noãn, Từ Mạn ngẩn người ra, nhưng vội vàng giấu ngay cảm xúc của mình.
Người môi giới vừa giới thiệu xong, Thẩm Tâm Noãn liền bước đến hỏi: “Mạn Mạn gặp phải chuyện gì sao? Sao cậu lại bán nhà?”
Từ Mạn lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với Thẩm Tâm Noãn rồi nở nụ cười khinh bỉ: “Không cần nữa thì bán thôi.”
Thẩm Tâm Noãn quan sát căn nhà một lượt rồi cười nói: “Cũng may hôm nay Diệc Thâm đã cho mình một khoản tiền, mình cũng không biết tiêu vào cái gì, cảm thấy chỗ này phù hợp cho mình và anh ấy ở nên mới muốn đến mua, chắc cậu không ngại chứ?”
Lời nói của Thẩm Tâm Noãn như một nhát dao đâm thẳng vào tim của Từ Mạn, đau đến mức cô không thở nổi. Cô cắn chặt môi, mạnh đến mức nếm được cả mùi máu, tuy đau đớn nhưng cô vẫn rất tỉnh táo, cho dù tim có rỉ máu thì cô vẫn giữ được nụ cười: “Chỉ cần trả đủ tiền thì tôi sẽ xem là người mua, cậu cũng thế thôi.”
“Nếu hai người đã quen nhau thì dễ nói chuyện rồi.” Người môi giới đặt hợp đồng lên bàn, “Chúng ta ngồi xuống thương lượng đi.”
Từ Mạn cũng muốn mau chóng kết thúc cuộc mua bán này nên khi vừa quyết định giá là cô liền kí hợp đồng ngay rồi cầm thẻ bỏ đi, bố cô hiện đang rất mong chờ số tiền này.
Cô ghé qua công ty rồi chạy đến bệnh viện, bố cô vẫn đang nằm trên giường bệnh. Từ Mạn bước đến nắm tay ông: “Bố đỡ hơn chưa?”
“Chuyện chẳng có gì nghiêm trọng cả, con đến đây làm gì?” Rồi chợt hiểu ra mọi chuyện, ông quay sang nhìn vợ mình: “Bà đã gọi điện cho nó sao?”
Lý Mẫn đang nghĩ xem phải trả lời thế nào thì Từ Mạn đã nói trước: “Con là con của bố, không lẽ không thể đến thăm bố sao?”
“Con biết rồi à?” Chuyện nhập viện nó cũng biết rồi, thế thì chuyện công ty chắc nó cũng đã rõ.
“Phải, bố yên tâm đi, con đã trả hết tiền rồi.” Từ Mạn cười nói.
Từ Đình Nghị thở dài: “Con lấy tiền của Lục Diệc Thâm sao?”
Ánh mắt Từ Mạn thoáng qua một chút thẫn thờ, cô cúi mặt lắc đầu đáp: “Dạ không, con đã bán căn nhà ở đường Phúc Hi rồi.”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Cả Lý Mẫn và Từ Đình Nghị đều lần lượt cất tiếng, họ đều vô cùng kinh ngạc, bởi đó là căn nhà yêu quý của con gái mình, sao có thể bán đi được?
Từ Đình Nghị cau mày: “Đó là căn nhà mà con thích nhất, sao con lại bán đi?”
Từ Mạn quỳ xuống bên cạnh bố mình, lau giọt nước mắt trên mặt ông: “So với công ty thì căn nhà ấy có đáng là gì hả bố?”
So với bố thì căn nhà ấy đáng là gì?
“Con ở lại ăn tối rồi hẵng về.” Lý Mẫn xoa đầu con gái nói.
“Vâng.” Cô ngẩng đầu lên cười với mẹ mình, ánh mắt sáng rực.
“Vậy con ở đây nói chuyện với bố, mẹ về nhà nấu cơm mang lên.” Lý Mẫn thu dọn một chút rồi rời khỏi phòng bệnh.
Buổi tối.
Lục Diệc Thâm tan làm, chuẩn bị về nhà thì chuông điện thoại chợt vang lên, anh mừng rỡ rút điện thoại ra, nhưng khi thấy đó là Thẩm Tâm Noãn gọi đến thì vẻ vui mừng ấy lập tức biến mất, trong lòng chợt cảm thấy có chút thất vọng.
“Có gì không?” Giọng của anh không vui mà cũng không buồn.
“À, anh đến đường Phúc Hi đi, số 709, em sẽ cho anh một bất ngờ.”
Đường Phúc Hi? Nghe đến đây, anh bất giác cau mày, do dự một lát, nhưng rồi vẫn quyết định đến đó. Nơi này thật sự rất quen thuộc với anh, đến đây khiến anh nhớ lại rất nhiều việc.
Anh đứng trước cửa, đưa tay lên nhưng lại không gõ, đúng lúc anh vừa bỏ tay xuống thì cửa nhà chợt bật mở, nhìn thấy Thẩm Tâm Noãn đứng đó, anh hơi ngẩn người, đang thắc mắc không hiểu vì sao cô lại ở đây thì Thẩm Tâm Noãn đã kéo anh vào trong.
Bên trong, Thẩm Tâm Noãn đã sắp xếp lại tất cả, đồ đạc cũ lúc trước đều không còn nữa, tuy vẫn là căn nhà lúc trước, nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi, điều này khiến Lục Diệc Thâm cảm thấy không quen, anh hạ giọng: “Sao em lại ở đây? Mấy thứ đồ này là em sắp xếp đấy à?”
“Vâng, anh thích không?” Thẩm Tâm Noãn kéo anh đi quan sát một lượt: “Sau này chúng ta sẽ sống ở đây được không? Chỗ này cách công ty anh rất gần, nếu anh đi làm mệt thì có thể đến đây nghỉ ngơi, tốt biết chừng nào.”
Lục Diệc Thâm rút tay lại, nheo mắt nhìn cô: “Anh hỏi em lần nữa, sao căn nhà này lại thành của em?”
Thấy vẻ mặt tức giận của Lục Diệc Thâm, Thẩm Tâm Noãn cắn môi trả lời: “Mạn Mạn đã bán chỗ này đi, em thấy đây là nơi mà hai người từng sống, sợ người ta mua mất nên liền mua lại, anh không vui sao?”
Nghe xong câu nói của Thẩm Tâm Noãn, anh càng cảm thấy giận hơn, cô ta dám bán nơi này đi sao?
“Hôm nay anh có việc, em nhớ chăm sóc mình thật tốt.” Dứt lời, anh quay người bỏ đi, không hề có chút lưu luyến nào, trong lòng chỉ nghĩ Từ Mạn rốt cuộc muốn làm gì, buổi sáng thì thái độ, bây giờ lại bán nhà, cô ta rốt cuộc muốn gì?
Bình luận facebook