• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Truyện không tên số 8 (1 Viewer)

  • Chương 7

137

Lý Mẫn cũng biết rõ cuộc hôn nhân đầy khách sáo của Từ Mạn và Lục Diệc Thâm hoàn toàn không hề có hạnh phúc.

Nhưng giờ Từ Mạn đã có thai rồi, vậy thì cuộc hôn nhân này có lẽ sẽ cứu vãn được.

Thế nên bà gọi Lục Diệc Thâm đến, định báo cho anh biết chuyện Từ Mạn đã có thai, nhưng chưa kịp nói gì thì điện thoại chợt vang lên.

“A lô… Cái gì?” Lý Mẫn nghe người đầu dây bên kia nói xong thì lập tức biến sắc: “Ở bệnh viện nào?”

Lục Diệc Thâm cảm thấy có gì đó không ổn bèn hỏi ngay: “Mẹ, có chuyện gì thế?”

“Mạn Mạn với Đình Nghị bị tai nạn giao thông! Lão Lưu, mau đưa tôi đến bệnh viện!”

“Lão Lưu hôm nay xin nghỉ phép rồi.” Giúp việc trả lời.

Lục Diệc Thâm liền bước lên phía trước: “Để con đưa mẹ đi.”

Bên ngoài cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, trong khi các y bác sĩ đang làm phẫu thuật bên trong thì Từ Mạn đang ngồi bó gối đầy bất lực ở một góc tường, hệt như một người mất hồn.

“Cô à, vết thương của cô đang chảy máu kìa, để chúng tôi băng bó lại giúp cô.” Một y tá quan tâm hỏi thăm.

Nhưng Từ Mạn vẫn cứ bất động, mắt nhìn chăm chăm về phía cửa phòng phẫu thuật.

Lúc này, Lục Diệc Thâm và Lý Mẫn cũng vừa đến.

“Mạn Mạn!”

Từ Mạn lúc này mới ngẩng đầu lên rồi ôm lấy Lý Mẫn: “Mẹ! Tất cả là tại con…”

“Bố con không sao đâu, con đi xử lí vết thương đi đã.” Lý Mẫn khuyên nhủ con gái, Lục Diệc Thâm đứng bên cạnh quan sát vết thương rồi chợt đưa tay ra: “Anh đưa em đi xử lí vết thương.”

Từ Mạn lúc này mới nhìn thấy Lục Diệc Thâm, vừa định chìa tay thì Thẩm Tâm Noãn không biết đến từ lúc nào đột ngột lao đến.

Cô ta đẩy Lục Diệc Thâm ra rồi đỡ lấy Từ Mạn, “Để mình đưa cậu đi.”

Từ Mạn gần như bị Thẩm Tâm Noãn lôi đi.

Cô không hề phản kháng, ngồi yên để được băng bó, khi quay lại thì chợt thấy một cảnh sát đang đứng đợi ở hành lang, Từ Mạn vội bước nhanh đến.

Cảnh sát thuật lại tình hình: “Chiếc xe tạo nên tai nạn này chính là xe của cô Thẩm, lúc bảo trì xe, một nhân viên bảo trì tên Tần Tường đã lén lấy xe chạy ra đường nên mới gây ra sự cố.”

Nhưng Từ Mạn không tin.

“Tôi xin lỗi, tôi cũng không ngờ sự việc lại ra nông nỗi này.” Tần Tường mở lời xin lỗi.

Từ Mạn lạnh lùng nói: “Tôi không cần lời xin lỗi của anh, anh chỉ cần nói cho tôi biết, có thật là do anh lén lái xe của Thẩm Tâm Noãn nên mới gây ra tai nạn không?”

“Vì tôi thấy chiếc xe quá đẹp nên mới muốn lái thử.”

“Cô Từ, chúng tôi đã điều tra rồi, đúng là như vậy, tiếp theo chúng tôi cần tiến hành theo thủ tục.”

Cảnh sát giải thích một lượt rồi đưa Tần Tường rời khỏi bệnh viện.

Thẩm Tâm Noãn bỗng quỳ thụp xuống trước mặt Từ Mạn, “Khi mới biết tin vụ tai nạn có liên quan đến xe của mình, mình đã lập tức chạy đến đây ngay, nhưng chiếc xe thật sự không phải do mình lái, mình nói thật cho cậu biết, mình đã có thai rồi, bác sĩ nói mình dễ bị sảy thai nên không được phép lái xe.”

Từ Mạn chỉ cảm thấy những lời nói ấy như sét đánh bên tai, có đau không?

Cô đau đến mức như tê liệt.

Cô từ từ đưa mắt sang nhìn Lục Diệc Thâm.

Lục Diệc Thâm cũng cảm thấy tức giận Thẩm Tâm Noãn lại nói ra tin ấy vào ngay đúng lúc này.

Anh nuốt bước bọt, bước đến định dìu Từ Mạn lúc này đang run rẩy.

Nhưng Từ Mạn lại gạt tay anh ra. Lúc này, cửa phòng phẫu thuật chợt bật mở, một bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng bước ra, “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin đừng quá đau lòng!”

“Các người nói bậy!” Từ Mạn bất chấp tất cả lao vào phòng phẫu thuật.

Lục Diệc Thâm bước lên định ngăn cô lại, nhưng Lý Mẫn đẩy anh ra rồi ôm lấy con gái, “Mạn Mạn, bình tĩnh lại đi con.”

Từ Mạn nhìn về phía phòng phẫu thuật, nước mắt lặng lẽ lăn dài.

Đôi môi cô run run, “Tại con, là tại con, nếu bố không phải vì cứu con thì đã không…”

“Con là đứa con bảo bối của mẹ và bố con, ông ấy sẽ không trách con đâu, mẹ cũng không trách con đâu, con đừng quá kích động, phải nghĩ cho con và…”

Bà chưa kịp nói ra hai chữ đứa bé thì Thẩm Tâm Noãn đột nhiên ngất xỉu.

Lục Diệc Thâm nhìn Từ Mạn, nhưng rồi vẫn bế Thẩm Tâm Noãn đi.

Lý Mẫn ôm chặt con gái mình, vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, “Con còn có mẹ đây mà.”

“Mẹ…”

Từ Mạn chỉ thốt lên được một tiếng như thế rồi cũng mất đi ý thức, ngất đi tại chỗ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện không tên số 41
  • Đang cập nhật..
Chương 157
Truyện không tên số 40
  • Đang cập nhật..
Chương 331
Truyện không tên số 39
  • Đang cập nhật..
Chương 318
Truyện không tên số 38
  • Đang cập nhật..
Chương 371
Truyện không tên số 37
  • Đang cập nhật..
Chương 30
Truyện không tên số 36
  • Đang cập nhật..
Chương 764

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom