Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17 Lục Cẩn Ngôn đến
Màn khóc lóc của ba người nhà họ Đường vẫn chưa xong. Cố Tư Thành còn mười lăm phút nữa mới đến đón dâu, bây giờ là lúc người thân của cô dâu nói lời tiễn biệt.
Trong hoàn cảnh thế này, có những người vẫn không quên lôi cô vào.
"Đám cưới chị gái thế này mà Tố Tố vẫn chưa về sao? Con bé này thật hay quá."
Rất ít người biết rằng Đường Tố Tố đã bị gả cho nhà họ Lục. Họ chỉ biết rằng cô từng bị khởi tố về tội đâm người rồi bỏ trốn. Mấy ngày qua, có lẽ những lời bàn ra tán vào về cô cũng không ít.
Trong giới nhà giàu ở Nam thành, có thể nói Đường Tố Tố là một trong những vị tiểu thư thành công nhất.
Mười sáu tuổi đỗ đại học, hai mươi tuổi học nghiên cứu sinh. Biên kịch, tác giả tiểu thuyết nổi tiếng.
Trong giới giải trí này, những diễn viên nổi tiếng nhất, những bộ phim xuất sắc nhất đều qua tay của cô.
Nếu như không vì nhà họ Đường hãm hại, lần này cô sẽ nhận được giải Bạch Ngọc Lan cho vị trí biên kịch xuất sắc nhất.
Nhưng bọn họ, dùng tính mạng của anh trai uy hiếp, khiến cho cô mất đi tất cả danh vọng đó.
Hoàng Như vẫn không hề áy náy về những việc mình đã làm, thở dài thườn thượt:
"Con gái đã lớn không giữ được. Con bé bất hòa với chị gái đã lâu, tôi cũng chẳng nói được."
Bố cô, ông Đường cũng xen vào.
"Đúng vậy, nó không về chúng ta cũng có thể vui vẻ, tạm thời đừng nhắc đến nữa."
Đường Tố Tố chậm rãi bước ra nhìn một vòng sảnh đường, bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Khách khứa trong nhà đều nhìn về phía này, có người tri hô lên.
"Đây không phải là Tố Tố sao? Tố Tố, sao con lại cười như thế?"
Đường Tố Tố nhận ra người này. Bà ấy là bác của cô, ngày trước, bà là người mừng tuổi cho Đường Hải Quỳnh nhiều nhất mỗi khi Tết đến.
Đường Hải Quỳnh khi đó vẫn là cô.
Sắc mặt của Hoàng Như và ông Đường không tốt lắm, đồng thanh quát lớn.
"Cô về đây làm gì?"
Tay Đường Tố Tố mân mê chiếc bình cổ đặt trên bàn, mỉm cười dịu dàng:
"Con về dự hôn lễ của chị gái mình mà. Tại sao mọi người đều có biểu cảm lạ lùng như thế. Ngày vui thế này, làm sao thiếu con cháu trong nhà được chứ, đúng không?"
Đường Hải Quỳnh khó chịu ra mặt:
"Cô về đây có ý xấu gì đừng tưởng tôi không biết. Cô…"
"Hải Quỳnh!"
Hoàng Như vội ngắt lại cô ta, lại niềm nở tiến lên bắt tay Đường Tố Tố:
"Mẹ tưởng rằng con bận rộn theo đoàn làm phim không về được. Giờ về rồi, nào, lại đây, cùng uống với mọi người một ly rượu đi thôi."
Đường Tố Tố cũng cho bà ta mặt mũi, vừa gật đầu vừa nhìn xung quanh.
"Mẹ, sao không thấy anh trai con đâu vậy?"
Hoàng Như hít sâu một hơi, một bàn tay lại bóp mạnh cánh tay cô để cảnh cáo, ngoài miệng vẫn ra vẻ một người mẹ hiền.
"Chút nữa chúng ta nói sau được không? Thằng bé đang ốm, không chịu được tiếng nhạc."
"À, thì ra là vậy."
Đường Tố Tố quệt tay, khiến chiếc bình kia rơi xuống đất vỡ choang.
Cô giả vờ nhảy dựng lên:
"Thôi chết, có điều chẳng lành rồi."
Đường Hải Quỳnh muốn vứt hoa trên tay xuống mà sống mái một phen với cô.
"Đường Tố Tố, mày cô ý đến đây phá tao đúng không?"
Ánh mắt của Đường Tố Tố long lanh chợt khóc:
"Chị, chị nói gì vậy? Em chỉ vô tình mà thôi. Em nghe nói vỡ đồ ngày cưới rất nguy hiểm, thậm chí còn có họa sát thân thấy máu nữa đấy."
Sắc mặt mọi người trắng bệch lại vì mấy lời không may mắn kia. Hoàng Như gạt phăng đi.
"Không được nói bậy, đứng dẹp ra một chút để mẹ cho người dọn dẹp."
Đường Tố Tố không hề tránh ra. Cô ngồi xuống, dứt khoát nhặt một mảnh sành vỡ lên, cười nửa miệng.
"Tôi đâu có nói bừa. Nạn máu lần này là do tôi mang đến mà!"
Vừa nói xong, cô không để ai phản ứng kịp, lướt qua đám người như một con sóc chạy về phía Đường Hải Quỳnh. Một bàn tay cô giáng xuống, khiến cho cô ta lệch quai hàm.
"Đánh anh trai của tôi, cô từng mơ thấy tôi trở thành ác quỷ đòi mạng hiện về hàng đêm hay không, Đường Hải Quỳnh?"
Đường Hải Quỳnh không có ai bên cạnh bị đánh bất ngờ, ngã trên mặt đất như một thứ giẻ rách. Quần áo lại vướng chân, khiến cô ta không thể nào tránh thoát được. Truyện đăng độc quyền trên ReadMe và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Đến khi kịp phản ứng lại, bên cổ cô ta đã cảm nhận được mảnh sứ lành lạnh nhọn hoắt.
"Cô đánh anh trai tôi? Doanh giết chết tôi nếu như anh ấy nhận em gái, có phải không?"
Đường Hải Quỳnh nuốt nước bọt, không dám cử động.
"Mày… sao mày dám?"
"Tao dám! Đừng có quên nhà họ Tố đều là quân nhân. Không có gì tao không dám!"
Nhà họ Tố nhiều đời đều là liệt sĩ, những người anh hùng bảo vệ Tổ quốc. Đường Tố Tố không anh dũng được như họ, nhưng có thể dùng bàn tay của mình, dùng một phần cốt khí quân nhân để bảo vệ người thân.
Cô hơi run tay lên, để lại một vết thương nhẹ trên cổ Đường Hải Quỳnh. Cô ta tru lên oai oái:
"Bố, mẹ, cứu con với."
"Các người cứ thử tiến lên xem. Xem các người chạy nhanh, hay là mảnh sứ này cắt da càng nhanh."
Mọi người đều không dám xông lên, chỉ có Hoàng Như huy động miệng lưỡi:
"Tố Tố, đó là chị gái của con! Con đừng làm tổn thương nó. Hải Quỳnh và Tư Thành thật lòng yêu nhau, con đã lấy chồng rồi cơ mà. Nghĩ đến cha mẹ, đến anh trai của con được không?"
Lời này của Hoàng Như có hai tầng nghĩa. Một là đe dọa cô nhớ đến Tố Kiệt chưa phẫu thuật, mà hai là muốn che mắt người đời. Bà ta muốn mọi người đều nghĩ cô điên tình, giành chồng với chị gái.
Không hổ danh là tiến sĩ ha!
Đường Tố Tố chẳng suy nghĩ được nhiều như thế. Cô càng để mảnh sứ sát vào cổ Đường Hải Quỳnh ra lệnh:
"Muốn tôi thả người cũng đơn giản. Bà viết giấy từ anh trai tôi đi, từ giờ trở đi, hai người không liên quan đến nhau nữa."
Hoàng Như đen mặt, bà ta có chết cũng không ngờ Đường Tố Tố lại chơi trò này.
Nếu như bà ta từ bỏ quyền giám hộ cho Tố Kiệt, là em gái cùng chung huyết thống, Đường Tố Tố sẽ nghiễm nhiên trở thành người giám hộ hợp pháp cho anh trai mình. Đến lúc ấy, bà ta không còn con bài nào trong tay để kiềm chế cô nữa.
"Đợi đã, Tố Tố."
Đường Tố Tố nhất quyết không nghe.
"Tôi đếm đến ba, tôi không có thời gian."
"Một!"
"Hai!"
"B…"
Rắc.
Đường Tố Tố còn chưa kịp đếm đến câu thứ ba, cổ tay cô bị bẻ gãy tạo thành tiếng rắc. Cả người cô như diều đứt dây, bị đẩy về phía sau. Bụng đập vào bàn ăn đang bày tiệc, kéo theo cốc chén vỡ loảng xoảng.
Một đòn đó, cô cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình bị lệch vị trí rồi.
"Thì ra là Lục tổng!"
Đường Tố Tố lau đi chút máu trên khóe miệng mình. Cô cắn vào lưỡi, đến bây giờ trong khoang miệng còn tanh tanh mặn mặn.
Người vừa đến, quả nhiên là chồng của cô, Lục Cẩn Ngôn.
--------------------------------
Tác giả: Truyện được cập nhật 2-4 chương/ngày.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
_Thủy Mặc_
Trong hoàn cảnh thế này, có những người vẫn không quên lôi cô vào.
"Đám cưới chị gái thế này mà Tố Tố vẫn chưa về sao? Con bé này thật hay quá."
Rất ít người biết rằng Đường Tố Tố đã bị gả cho nhà họ Lục. Họ chỉ biết rằng cô từng bị khởi tố về tội đâm người rồi bỏ trốn. Mấy ngày qua, có lẽ những lời bàn ra tán vào về cô cũng không ít.
Trong giới nhà giàu ở Nam thành, có thể nói Đường Tố Tố là một trong những vị tiểu thư thành công nhất.
Mười sáu tuổi đỗ đại học, hai mươi tuổi học nghiên cứu sinh. Biên kịch, tác giả tiểu thuyết nổi tiếng.
Trong giới giải trí này, những diễn viên nổi tiếng nhất, những bộ phim xuất sắc nhất đều qua tay của cô.
Nếu như không vì nhà họ Đường hãm hại, lần này cô sẽ nhận được giải Bạch Ngọc Lan cho vị trí biên kịch xuất sắc nhất.
Nhưng bọn họ, dùng tính mạng của anh trai uy hiếp, khiến cho cô mất đi tất cả danh vọng đó.
Hoàng Như vẫn không hề áy náy về những việc mình đã làm, thở dài thườn thượt:
"Con gái đã lớn không giữ được. Con bé bất hòa với chị gái đã lâu, tôi cũng chẳng nói được."
Bố cô, ông Đường cũng xen vào.
"Đúng vậy, nó không về chúng ta cũng có thể vui vẻ, tạm thời đừng nhắc đến nữa."
Đường Tố Tố chậm rãi bước ra nhìn một vòng sảnh đường, bỗng nhiên bật cười khanh khách.
Khách khứa trong nhà đều nhìn về phía này, có người tri hô lên.
"Đây không phải là Tố Tố sao? Tố Tố, sao con lại cười như thế?"
Đường Tố Tố nhận ra người này. Bà ấy là bác của cô, ngày trước, bà là người mừng tuổi cho Đường Hải Quỳnh nhiều nhất mỗi khi Tết đến.
Đường Hải Quỳnh khi đó vẫn là cô.
Sắc mặt của Hoàng Như và ông Đường không tốt lắm, đồng thanh quát lớn.
"Cô về đây làm gì?"
Tay Đường Tố Tố mân mê chiếc bình cổ đặt trên bàn, mỉm cười dịu dàng:
"Con về dự hôn lễ của chị gái mình mà. Tại sao mọi người đều có biểu cảm lạ lùng như thế. Ngày vui thế này, làm sao thiếu con cháu trong nhà được chứ, đúng không?"
Đường Hải Quỳnh khó chịu ra mặt:
"Cô về đây có ý xấu gì đừng tưởng tôi không biết. Cô…"
"Hải Quỳnh!"
Hoàng Như vội ngắt lại cô ta, lại niềm nở tiến lên bắt tay Đường Tố Tố:
"Mẹ tưởng rằng con bận rộn theo đoàn làm phim không về được. Giờ về rồi, nào, lại đây, cùng uống với mọi người một ly rượu đi thôi."
Đường Tố Tố cũng cho bà ta mặt mũi, vừa gật đầu vừa nhìn xung quanh.
"Mẹ, sao không thấy anh trai con đâu vậy?"
Hoàng Như hít sâu một hơi, một bàn tay lại bóp mạnh cánh tay cô để cảnh cáo, ngoài miệng vẫn ra vẻ một người mẹ hiền.
"Chút nữa chúng ta nói sau được không? Thằng bé đang ốm, không chịu được tiếng nhạc."
"À, thì ra là vậy."
Đường Tố Tố quệt tay, khiến chiếc bình kia rơi xuống đất vỡ choang.
Cô giả vờ nhảy dựng lên:
"Thôi chết, có điều chẳng lành rồi."
Đường Hải Quỳnh muốn vứt hoa trên tay xuống mà sống mái một phen với cô.
"Đường Tố Tố, mày cô ý đến đây phá tao đúng không?"
Ánh mắt của Đường Tố Tố long lanh chợt khóc:
"Chị, chị nói gì vậy? Em chỉ vô tình mà thôi. Em nghe nói vỡ đồ ngày cưới rất nguy hiểm, thậm chí còn có họa sát thân thấy máu nữa đấy."
Sắc mặt mọi người trắng bệch lại vì mấy lời không may mắn kia. Hoàng Như gạt phăng đi.
"Không được nói bậy, đứng dẹp ra một chút để mẹ cho người dọn dẹp."
Đường Tố Tố không hề tránh ra. Cô ngồi xuống, dứt khoát nhặt một mảnh sành vỡ lên, cười nửa miệng.
"Tôi đâu có nói bừa. Nạn máu lần này là do tôi mang đến mà!"
Vừa nói xong, cô không để ai phản ứng kịp, lướt qua đám người như một con sóc chạy về phía Đường Hải Quỳnh. Một bàn tay cô giáng xuống, khiến cho cô ta lệch quai hàm.
"Đánh anh trai của tôi, cô từng mơ thấy tôi trở thành ác quỷ đòi mạng hiện về hàng đêm hay không, Đường Hải Quỳnh?"
Đường Hải Quỳnh không có ai bên cạnh bị đánh bất ngờ, ngã trên mặt đất như một thứ giẻ rách. Quần áo lại vướng chân, khiến cô ta không thể nào tránh thoát được. Truyện đăng độc quyền trên ReadMe và FindNovel, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Đến khi kịp phản ứng lại, bên cổ cô ta đã cảm nhận được mảnh sứ lành lạnh nhọn hoắt.
"Cô đánh anh trai tôi? Doanh giết chết tôi nếu như anh ấy nhận em gái, có phải không?"
Đường Hải Quỳnh nuốt nước bọt, không dám cử động.
"Mày… sao mày dám?"
"Tao dám! Đừng có quên nhà họ Tố đều là quân nhân. Không có gì tao không dám!"
Nhà họ Tố nhiều đời đều là liệt sĩ, những người anh hùng bảo vệ Tổ quốc. Đường Tố Tố không anh dũng được như họ, nhưng có thể dùng bàn tay của mình, dùng một phần cốt khí quân nhân để bảo vệ người thân.
Cô hơi run tay lên, để lại một vết thương nhẹ trên cổ Đường Hải Quỳnh. Cô ta tru lên oai oái:
"Bố, mẹ, cứu con với."
"Các người cứ thử tiến lên xem. Xem các người chạy nhanh, hay là mảnh sứ này cắt da càng nhanh."
Mọi người đều không dám xông lên, chỉ có Hoàng Như huy động miệng lưỡi:
"Tố Tố, đó là chị gái của con! Con đừng làm tổn thương nó. Hải Quỳnh và Tư Thành thật lòng yêu nhau, con đã lấy chồng rồi cơ mà. Nghĩ đến cha mẹ, đến anh trai của con được không?"
Lời này của Hoàng Như có hai tầng nghĩa. Một là đe dọa cô nhớ đến Tố Kiệt chưa phẫu thuật, mà hai là muốn che mắt người đời. Bà ta muốn mọi người đều nghĩ cô điên tình, giành chồng với chị gái.
Không hổ danh là tiến sĩ ha!
Đường Tố Tố chẳng suy nghĩ được nhiều như thế. Cô càng để mảnh sứ sát vào cổ Đường Hải Quỳnh ra lệnh:
"Muốn tôi thả người cũng đơn giản. Bà viết giấy từ anh trai tôi đi, từ giờ trở đi, hai người không liên quan đến nhau nữa."
Hoàng Như đen mặt, bà ta có chết cũng không ngờ Đường Tố Tố lại chơi trò này.
Nếu như bà ta từ bỏ quyền giám hộ cho Tố Kiệt, là em gái cùng chung huyết thống, Đường Tố Tố sẽ nghiễm nhiên trở thành người giám hộ hợp pháp cho anh trai mình. Đến lúc ấy, bà ta không còn con bài nào trong tay để kiềm chế cô nữa.
"Đợi đã, Tố Tố."
Đường Tố Tố nhất quyết không nghe.
"Tôi đếm đến ba, tôi không có thời gian."
"Một!"
"Hai!"
"B…"
Rắc.
Đường Tố Tố còn chưa kịp đếm đến câu thứ ba, cổ tay cô bị bẻ gãy tạo thành tiếng rắc. Cả người cô như diều đứt dây, bị đẩy về phía sau. Bụng đập vào bàn ăn đang bày tiệc, kéo theo cốc chén vỡ loảng xoảng.
Một đòn đó, cô cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình bị lệch vị trí rồi.
"Thì ra là Lục tổng!"
Đường Tố Tố lau đi chút máu trên khóe miệng mình. Cô cắn vào lưỡi, đến bây giờ trong khoang miệng còn tanh tanh mặn mặn.
Người vừa đến, quả nhiên là chồng của cô, Lục Cẩn Ngôn.
--------------------------------
Tác giả: Truyện được cập nhật 2-4 chương/ngày.
Cảm ơn các bạn đã theo dõi.
_Thủy Mặc_