Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21 Muốn tôi động vào cô?
"Chị dâu, anh trai em bỏ đi rồi à?"
Lục Cẩn Ngôn vừa mới đi, Lục Phàm cũng chân trước chân sau vào trong phòng Đường Tố Tố. Cô hơi giật mình, đôi mày lá liễu chau lại:
"Sao anh lại vào đây?"
"Mang cháo cho chị! Chị ngủ một ngày một đêm rồi đó, không biết hay sao?"
Đường Tố Tố thoáng nhìn đồng hồ trên bàn. Cô thật sự không nghĩ rằng mình đã ngủ lâu như vậy, chỉ biết rằng vừa mở mắt ra đã thấy Lục Cẩn Ngôn rồi. Anh đã canh chừng bên giường bệnh của cô cả ngày trời sao?
Làm sao có thể? Lục tổng cao cao tại thượng, ghét bỏ cô âm mưu thâm độc, lại có thể túc trực bên giường bệnh đợi cô tỉnh lại, ư? Họa nếu có, chắc chắn cũng chỉ để canh chừng cô không đi hại người mà thôi.
"Hôm đó là anh đưa tôi về nhà sao?"
Đường Tố Tố vẫn còn nhớ mình bị ngất ở nhà họ Đường, sau đó tỉnh lại đã nằm trên giường, đoạn ký ức ở giữa không còn gì cả.
Lục Phàm nhướng mày:
"Nếu không phải là tôi thì cô nghĩ là ai."
"Là…"
Ba chữ Lục Cẩn Ngôn bị Đường Tố Tố nuốt lại vào trong bụng.
"Vậy cảm ơn anh. Hôm đó làm phiền anh rồi. Lục tổng có làm khó ai không?"
Ở nhà họ Lục được mấy ngày, Đường Tố Tố đã khá hiểu hoàn cảnh của Lục Phàm. Hắn là con riêng của ông Lục, từ nhỏ đã không hề có chỗ đứng trong gia tộc.
Nhậm Hạ Lan để Lục Phàm ở lại trong nhà này, chẳng qua cũng chỉ vì kiềm chế hắn mà thôi. Theo như bà ta, chỉ có nuôi cọp bên người mình, mới có thể kiểm soát nó tốt nhất. Lục Phàm đưa người mà Nhậm Hạ Lan căm ghét đi theo, sợ là không có kết quả tốt.
Lục Phàm ngồi trên ghế, múc cho cô một chén cháo:
"Chẳng có gì, quỷ ở trước bàn thờ tổ tiên hai ngày. Từ nhỏ đến giờ tôi bị phạt nhiều lần rồi, hơi đói một chút, nhưng không bằng cô bị đẩy xuống hồ đâu."
Sắc mặt của Đường Tố Tố biến đổi, phần vì không ngờ rằng Lục Phàm lại bị liên lụy vì mình như vậy, phần vì việc xảy ra ngày hôm đó.
Cô nhớ lúc mình đi qua hồ nước thì bị người xô mạnh xuống. Trong lúc cô ngã chới với trên mặt hồ, cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người đó.
Trong căn nhà này, là ai muốn dồn cô vào chỗ chết?
Đường Tố Tố nghĩ rằng mình phải để ý hơn một chút.
Cô đón bát cháo mà Lục Phàm đưa cho. Một tay gần tàn phế, chỉ có thể dùng tay trái để cầm bát húp từng ngụm nhỏ.
"Tôi nghe nói cô thích viết kịch bản bằng bút. Tay như vậy làm sao mà…"
Đường Tố Tố nâng rèm mắt, nhàn nhạt đáp lời:
"Không sao cả, sau này có thể luyện viết tay trái. Nhưng với điều kiện là tôi có còn mạng để rời khỏi nơi này không đã."
"Tại sao không thể?"
Lục Phàm bắt chéo chân, cười cười.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
"Ý anh là sao?"
"Tôi có thể đưa cô và anh trai cô rời khỏi đây, lại cho vay một số tiền để làm phẫu thuật cho anh ấy, bác sĩ cũng đã liên hệ sẵn. Cô nói xem, nhiêu đó đã đủ để cô có động lực sống tiếp chưa?"
"..."
Đường Tố Tố trầm mặc, tiếp tục húp cháo.
"Không thấy hứng thú sao?"
Cô đặt bát không xuống mặt bàn, thong dong ngả người ra đằng sau:
"Trên đời này chẳng có ai cho không ai cái gì. Anh cũng vậy."
"Ha ha! Không hổ danh là biên kịch tài năng giành giải Bạch Ngọc Lan. Đúng là tôi chẳng bao giờ cho không ai cái gì. Nhưng thứ này đưa cho tôi, cô lại chẳng thiệt thòi chút nào cả."
Lục Phàm ghé vào tay Đường Tố Tố, giọng nói từ tính của hắn quả là có sức quyến rũ rất lớn.
Tự do, tự tại.
Không còn bị trói buộc gò bó. Đó là thứ cô từng mong đợi từ rất lâu rồi.
Nhưng cô vẫn lắc đầu:
"Tôi sẽ không làm những chuyện tổn hại đến người khác đâu."
Nhất là Lục Cẩn Ngôn. Anh dùng những lời nói sỉ nhục của mình trát vào lòng cô, nhưng Đường Tố Tố biết, anh cũng nhiều lần cứu giúp mình.
Cô có ân tất báo, sẽ không bao giờ bán đứng anh.
Lục Phàm ngưng mi:
"Tôi có nói cô làm chuyện xấu đâu. Cô cứ suy nghĩ cho tốt, sau đó liên lạc với tôi. Tố Tố, việc này chỉ có lợi cho cô mà thôi."
Bát trên bàn được mang đi, Đường Tố Tố nhìn theo cánh cửa đóng lại không biết suy nghĩ gì.
Dùng thứ Lục Phàm muốn đổi lại anh trai và cuộc sống sau này của mình, có vẻ cũng không lỗ nhỉ.
Lục Cẩn Ngôn đứng bên ngoài cửa sổ, mặc do gió gào thét xung quanh mình. Mấy ngày nay trời ấm dần lên, nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta lạnh giá từ tận thâm tâm. Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên ReadMe và FindNovel để ủng hộ tác giả nhé!
"Lục Phàm, xem ra cậu đã không nhịn được nữa rồi. Nhưng muốn động vào người của tôi, thực sự là tìm đường chết."
Đường Tố Tố là biến cố ngẫu nhiên trong đời của anh. Nếu như cô không bằng lòng để anh đặt trong lòng bàn tay mà che chở, vậy chỉ còn cách chọn vế thứ hai mà thôi.
Bẵng đi được mấy ngày, Đường Tố Tố đã tĩnh dưỡng được kha khá. Mà Nhậm Hạ Lan cũng đã trở về nhà họ Lục. Cùng về với bà còn có Lục Thư Dung.
Cô ấy vẫn đang hôn mê, có bác sĩ riêng ngày đêm bên cạnh chăm sóc.
Con gái bệnh nặng nằm ngay trước mặt, tính khí của Nhậm Hạ Lan càng thêm táo bạo. Lại nghe thêm chuyện Lục Cẩn Ngôn nhảy xuống hồ cứu người, việc đầu tiên làm khi trở về nhà chính là cho gọi Đường Tố Tố.
"Cô muốn trèo lên giường con trai tôi đến nơi rồi có đúng hay không?"
Bà ta gằn lên, muốn túm tóc cô ấn vào trong tường. May mà Đường Tố Tố trốn kịp, nếu không đã sứt đầu mẻ trán.
Cô lùi ra xa một chút, hơi ngẩng mặt lên:
"Lục phu nhân, Tố Tố tự biết thân biết phận, chưa lúc nào muốn làm mợ chủ của căn nhà này. Nhưng dù có phải đi chăng nữa, con cũng mang thân phận con dâu trong nhà mà đúng không? Cái này người nên nói với con trai mình, chứ không phải với con."
Cô còn chẳng hiểu người đàn ông kia có bệnh ở đâu, sáng sẽ vươn tay ra cho cô một chiếc bánh ngọt, sau đó lại tàn nhẫn vả vào mặt cô một đòn thật đau.
Thương hại sao? Trên đời này, thứ Đường Tố Tố không cần nhất chính là sự thương hại ấy.
Còn yêu sao? Cô chẳng tự tin mình có sức hút làm cho người như Lục Cẩn Ngôn mê say, quên mất em gái đang nằm viện mà nói chuyện yêu đương đâu.
"Xem ra cô rất không vừa ý vì tôi không động đến cô nhỉ?"
Lục Cẩn Ngôn vừa mới đi, Lục Phàm cũng chân trước chân sau vào trong phòng Đường Tố Tố. Cô hơi giật mình, đôi mày lá liễu chau lại:
"Sao anh lại vào đây?"
"Mang cháo cho chị! Chị ngủ một ngày một đêm rồi đó, không biết hay sao?"
Đường Tố Tố thoáng nhìn đồng hồ trên bàn. Cô thật sự không nghĩ rằng mình đã ngủ lâu như vậy, chỉ biết rằng vừa mở mắt ra đã thấy Lục Cẩn Ngôn rồi. Anh đã canh chừng bên giường bệnh của cô cả ngày trời sao?
Làm sao có thể? Lục tổng cao cao tại thượng, ghét bỏ cô âm mưu thâm độc, lại có thể túc trực bên giường bệnh đợi cô tỉnh lại, ư? Họa nếu có, chắc chắn cũng chỉ để canh chừng cô không đi hại người mà thôi.
"Hôm đó là anh đưa tôi về nhà sao?"
Đường Tố Tố vẫn còn nhớ mình bị ngất ở nhà họ Đường, sau đó tỉnh lại đã nằm trên giường, đoạn ký ức ở giữa không còn gì cả.
Lục Phàm nhướng mày:
"Nếu không phải là tôi thì cô nghĩ là ai."
"Là…"
Ba chữ Lục Cẩn Ngôn bị Đường Tố Tố nuốt lại vào trong bụng.
"Vậy cảm ơn anh. Hôm đó làm phiền anh rồi. Lục tổng có làm khó ai không?"
Ở nhà họ Lục được mấy ngày, Đường Tố Tố đã khá hiểu hoàn cảnh của Lục Phàm. Hắn là con riêng của ông Lục, từ nhỏ đã không hề có chỗ đứng trong gia tộc.
Nhậm Hạ Lan để Lục Phàm ở lại trong nhà này, chẳng qua cũng chỉ vì kiềm chế hắn mà thôi. Theo như bà ta, chỉ có nuôi cọp bên người mình, mới có thể kiểm soát nó tốt nhất. Lục Phàm đưa người mà Nhậm Hạ Lan căm ghét đi theo, sợ là không có kết quả tốt.
Lục Phàm ngồi trên ghế, múc cho cô một chén cháo:
"Chẳng có gì, quỷ ở trước bàn thờ tổ tiên hai ngày. Từ nhỏ đến giờ tôi bị phạt nhiều lần rồi, hơi đói một chút, nhưng không bằng cô bị đẩy xuống hồ đâu."
Sắc mặt của Đường Tố Tố biến đổi, phần vì không ngờ rằng Lục Phàm lại bị liên lụy vì mình như vậy, phần vì việc xảy ra ngày hôm đó.
Cô nhớ lúc mình đi qua hồ nước thì bị người xô mạnh xuống. Trong lúc cô ngã chới với trên mặt hồ, cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của người đó.
Trong căn nhà này, là ai muốn dồn cô vào chỗ chết?
Đường Tố Tố nghĩ rằng mình phải để ý hơn một chút.
Cô đón bát cháo mà Lục Phàm đưa cho. Một tay gần tàn phế, chỉ có thể dùng tay trái để cầm bát húp từng ngụm nhỏ.
"Tôi nghe nói cô thích viết kịch bản bằng bút. Tay như vậy làm sao mà…"
Đường Tố Tố nâng rèm mắt, nhàn nhạt đáp lời:
"Không sao cả, sau này có thể luyện viết tay trái. Nhưng với điều kiện là tôi có còn mạng để rời khỏi nơi này không đã."
"Tại sao không thể?"
Lục Phàm bắt chéo chân, cười cười.
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
"Ý anh là sao?"
"Tôi có thể đưa cô và anh trai cô rời khỏi đây, lại cho vay một số tiền để làm phẫu thuật cho anh ấy, bác sĩ cũng đã liên hệ sẵn. Cô nói xem, nhiêu đó đã đủ để cô có động lực sống tiếp chưa?"
"..."
Đường Tố Tố trầm mặc, tiếp tục húp cháo.
"Không thấy hứng thú sao?"
Cô đặt bát không xuống mặt bàn, thong dong ngả người ra đằng sau:
"Trên đời này chẳng có ai cho không ai cái gì. Anh cũng vậy."
"Ha ha! Không hổ danh là biên kịch tài năng giành giải Bạch Ngọc Lan. Đúng là tôi chẳng bao giờ cho không ai cái gì. Nhưng thứ này đưa cho tôi, cô lại chẳng thiệt thòi chút nào cả."
Lục Phàm ghé vào tay Đường Tố Tố, giọng nói từ tính của hắn quả là có sức quyến rũ rất lớn.
Tự do, tự tại.
Không còn bị trói buộc gò bó. Đó là thứ cô từng mong đợi từ rất lâu rồi.
Nhưng cô vẫn lắc đầu:
"Tôi sẽ không làm những chuyện tổn hại đến người khác đâu."
Nhất là Lục Cẩn Ngôn. Anh dùng những lời nói sỉ nhục của mình trát vào lòng cô, nhưng Đường Tố Tố biết, anh cũng nhiều lần cứu giúp mình.
Cô có ân tất báo, sẽ không bao giờ bán đứng anh.
Lục Phàm ngưng mi:
"Tôi có nói cô làm chuyện xấu đâu. Cô cứ suy nghĩ cho tốt, sau đó liên lạc với tôi. Tố Tố, việc này chỉ có lợi cho cô mà thôi."
Bát trên bàn được mang đi, Đường Tố Tố nhìn theo cánh cửa đóng lại không biết suy nghĩ gì.
Dùng thứ Lục Phàm muốn đổi lại anh trai và cuộc sống sau này của mình, có vẻ cũng không lỗ nhỉ.
Lục Cẩn Ngôn đứng bên ngoài cửa sổ, mặc do gió gào thét xung quanh mình. Mấy ngày nay trời ấm dần lên, nhưng không hiểu sao vẫn khiến người ta lạnh giá từ tận thâm tâm. Các bạn nhớ đọc truyện nguyên tác trên ReadMe và FindNovel để ủng hộ tác giả nhé!
"Lục Phàm, xem ra cậu đã không nhịn được nữa rồi. Nhưng muốn động vào người của tôi, thực sự là tìm đường chết."
Đường Tố Tố là biến cố ngẫu nhiên trong đời của anh. Nếu như cô không bằng lòng để anh đặt trong lòng bàn tay mà che chở, vậy chỉ còn cách chọn vế thứ hai mà thôi.
Bẵng đi được mấy ngày, Đường Tố Tố đã tĩnh dưỡng được kha khá. Mà Nhậm Hạ Lan cũng đã trở về nhà họ Lục. Cùng về với bà còn có Lục Thư Dung.
Cô ấy vẫn đang hôn mê, có bác sĩ riêng ngày đêm bên cạnh chăm sóc.
Con gái bệnh nặng nằm ngay trước mặt, tính khí của Nhậm Hạ Lan càng thêm táo bạo. Lại nghe thêm chuyện Lục Cẩn Ngôn nhảy xuống hồ cứu người, việc đầu tiên làm khi trở về nhà chính là cho gọi Đường Tố Tố.
"Cô muốn trèo lên giường con trai tôi đến nơi rồi có đúng hay không?"
Bà ta gằn lên, muốn túm tóc cô ấn vào trong tường. May mà Đường Tố Tố trốn kịp, nếu không đã sứt đầu mẻ trán.
Cô lùi ra xa một chút, hơi ngẩng mặt lên:
"Lục phu nhân, Tố Tố tự biết thân biết phận, chưa lúc nào muốn làm mợ chủ của căn nhà này. Nhưng dù có phải đi chăng nữa, con cũng mang thân phận con dâu trong nhà mà đúng không? Cái này người nên nói với con trai mình, chứ không phải với con."
Cô còn chẳng hiểu người đàn ông kia có bệnh ở đâu, sáng sẽ vươn tay ra cho cô một chiếc bánh ngọt, sau đó lại tàn nhẫn vả vào mặt cô một đòn thật đau.
Thương hại sao? Trên đời này, thứ Đường Tố Tố không cần nhất chính là sự thương hại ấy.
Còn yêu sao? Cô chẳng tự tin mình có sức hút làm cho người như Lục Cẩn Ngôn mê say, quên mất em gái đang nằm viện mà nói chuyện yêu đương đâu.
"Xem ra cô rất không vừa ý vì tôi không động đến cô nhỉ?"
Bình luận facebook