Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 569: “Bão táp” trong xe
Bào Văn chửi Tống Giai Âm là con hề, nói bản thân mới là người thắng. Nhìn dáng vẻ tự tin của cô ta, tôi thật sự cảm thấy cuộc sống của cô ta quá thảm thương. Bởi vì, sẽ có một ngày cô ta hiểu ra, cô ta mới là con hề bị cuộc đời lừa dối.
Sự kiêu ngạo và diễu cợt của Bào Văn đối với Tống Giai Âm mà nói thực sự chỉ toàn là vô nghĩa, khó chịu ngay lúc đó chứ chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy hết. Cô ấy lạnh lùng nói: “Có thời gian để lời qua tiếng lại, chi bằng tha người của cô đi nhanh lên”.
Tôi gật đầu với Bào Văn, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng. Mặc dù khó chịu, nhưng cô ta phải ưu tiên đại cục. Cô ta chọn ra năm người, năm người đã ngất ấy được lính đặc chủng khiêng lên chiếc xe mà Hồ Diệu Vi đã chuẩn bị sẵn cho chúng tôi. Tôi kéo tay Tông Giai Âm ngồi ở ghế sau, hỏi Bào Văn đầu còn choáng không, nếu còn thì để tôi lái xe.
Bào Văn nhìn Tống Giai Âm, lạnh lùng nói: “Em không sao, anh cứ ngồi đó đi”.
Tôi biết cô ta không muốn đổi chỗ cho tôi là bởi vì lo nếu tôi thả tay Tống Giai Âm ra, chúng tôi sẽ bị cô ấy tấn công. Hơn nữa, giờ cô ta đang trong tình trạng như vậy, có lẽ là sợ bị Tống Giai Âm bắt lấy, vậy nên dù có khó chịu thì cô ta vẫn phải nghiến răng tiếp tục lái xe.
Có thể nhận ra được, trong lòng Bào Văn rất khó chịu, bởi cô ta nhìn thấy tôi và Tống Giai Âm ‘thân mật’ mà dính lấy nhau. Dù biết tôi không có ý gì khác với Tống Giai Âm, nhưng cô ta cũng không khỏi khó chịu.
Bào Văn im lặng lên xe, tôi thì giữ lấy Tống Giai Âm. Từ góc nhìn của Bào Văn, cô ta không trông thấy tay tôi đang đặt ở eo Tống Giai Âm. Tôi nhẹ nhàng hà hơi bên tai Tống Giai Âm, bảo Bào Văn lái xe nhanh hơn, cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ tăng tốc. Nơi góc khuất mờ tối, tay tôi chạm nhẹ vào cơ thể Tống Giai Âm.
Tống Giai Âm không hề cử động. Trong bóng tối, nhịp thở của cô ấy thoáng nhanh hơn, một tay của cô ấy nằm chặt lấy lưng ghế, hai tai đỏ bừng. Tôi vừa liếc sang liền phát hiện gương mặt cô ấy ửng hồng. Khi tôi nhìn về phía cô ấy, đôi mắt xinh đẹp kia hờn dỗi trừng lên nhìn tôi, nhưng lại không hề mang vẻ tức giận.
Tôi vốn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy Tống Giai Âm phản ứng như vậy, tôi biết cô ấy không chán ghét sự động chạm của tôi. Tôi cũng lập tức to gan hơn một chút. Tay tôi chậm rãi dịch lên trên, một tay khác lại để con dao lên ghế.
Bào Văn đột nhiên vượt đèn đỏ, mấy chiếc xe cũng phóng theo xe chúng tôi. Đang trong lúc hoảng loạn, cô ta sốt ruột, vừa nhấn còi, vừa phóng xe như điên. Chiếc xe rung lắc dữ dội, tôi và Tống Giai Âm cũng vì vậy mà sát gần nhau hơn. Cơ thể cô ấy tỏa ra một mùi hương quen thuộc khiến tôi mê đắm. Tôi chỉ cảm nhận được, cô ấy đang nằm trong vòng tay tôi, người mềm nhũn ra.
Trong bóng tối, tôi nghe thây tiếng thở gấp của Tống Giai Âm, cô ấy hạ giọng mắng nhỏ một tiếng “đồ khốn”. Chỉ có điều, vì Bào Văn vẫn đang điên cuồng bấm còi nên cô ta không hề hay biết gì cả, chỉ có mình tôi nghe được.
Lúc này, chiếc xe lại lắc lư dữ dội. Tôi quan sát cẩn thận hơn thì phát hiện, hóa ra Bào Văn đang quá lo lắng. Dưới tác dụng của thuốc cô ta dám lái xe vào đường ngược chiều, tôi nói: “Vợ đừng lo lắng quá, thả lỏng đi. Tống Giai Âm đang ở trong tay anh, họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi”.
Bào Văn rất tức giận vì sai lầm của bản thân. Dù sao cũng đang ở trước mặt Tống Giai Âm, cô ta nào có muốn phải xấu mặt. Cô ta tức giận nói: “Không cần phải nhắc, em biết lái! Anh chỉ cần giữ chắc lấy cô ta, đừng để cô ta phản kháng là được rồi. Cô ta có rất nhiều thủ đoạn, nếu như cô ta mà chạy mất thì chúng ta sẽ gặp chuyện đấy”.
Tôi gật gật đầu, lực tay không khỏi mạnh lên. Còn Tống Giai Âm vừa tức vừa xấu hổ, cô ấy dùng giày giẫm lên chân tôi. Như để trừng phạt cô ấy, tôi cố ý vươn người lên, cô ấy lập tức không dám dãy dụa nữa, để mặc tôi ‘bắt nạt’.
Bào Văn vẫn nhấn còi như điên, tiếp tục lái xe lạng lách. Nhờ kĩ thuật tồi tệ của cô ta, cách chiếc quần quân đội xanh màu xanh, tôi và Tống Giai Âm đang mô phỏng lại một cuộc chiến vô cùng hương diễm. Nếu như Bào Văn biết bản thân đã góp phần thúc đẩy ‘chuyện tốt’ của tôi và Tống Giai Âm, thì chắc cô ta sẽ hối hận đến chết mất.
Thật lòng mà nói, cái cảm giác vụng trộm này thực sự kích thích, nhưng chỗ nào đó trên người tôi phải chịu khổ rồi. Không thể giải phóng, tôi nhịn tới hoang mang. Còn nếu tôi giải phóng, đến lúc xuống xe, bị Bào Văn phát hiện ra, thì tôi chết chắc. Nhưng cô gái mà mình yêu thương đang mềm nhũn nằm trong lòng mình, trước tình hình này, e là bất kì một người đàn ông bình thường nào cũng đều sẽ bùng nổ. Vậy nên tôi phải kìm nén vô cùng khổ cực.
Đúng lúc này, tôi thậm chí bắt đầu hối hận về việc bản thân đã chủ động trêu ghẹo Tống Giai Âm, do đó bắt đầu ổn định lại bản thân, không làm mấy chuyện vượt quá giới hạn nữa. Tống Giai Âm cũng đoán ra được, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Bào Văn nói: “Đánh ngất cô ta đi. Phía trước có một con đường, em sẽ vứt xe ở đây rồi bỏ chạy”.
Tôi hơi thất vọng, thầm nghĩ đường chạy trốn lần này ngắn quá đi mất. Tôi bảo được, sau đó cắn nhẹ vào tai Tống Giai Âm, cả người cô ấy khẽ run. Chiếc xe chở hàng phía trước vẫn đang điên cuồng bóp còi, nhờ âm thanh ấy che đậy, tôi nói: “Đợi anh”.
Tống Giai Âm gật gật đầu, quay đầu nhìn tôi đắm đuối. Tôi giả vờ đánh ngất cô ấy, cô ấy nằm trong lòng tôi, im lặng như đã hôn mê.
Bào Văn lái xe đến con đường kia, tôi đặt Tống Giai Âm xuống, nhảy xuống xe cùng Bào Văn, lôi mấy tên thuộc hạ vẫn còn hôn mê ở đằng sau xe ra. Lúc này, phía đối diện có một chiếc xe chạy đến. Chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi, sau đó nhanh tay đưa thuộc hạ của chúng tôi lên xe, bảo chúng tôi đi cùng.
Người trên xe đường nhiên là cứu viện mà Bào Văn gọi đến. Tôi lên xe, nhìn Bào Văn lôi súng ra, hình như muốn làm gì Tống Giai Âm. Tôi bèn lập tức ôm cô ta lên xe rồi cau mày nói: “Còn không mau chạy? Em định làm gì?”
Bào Văn lạnh lùng nói: “Còn phải hỏi à? Đương nhiên là giết ả!”
Có thể vì tức việc tôi ngăn cô ta lại, giọng điệu của cô ta khó chịu: “Sao anh lại ngăn em lại, chẳng nhẽ anh sợ em làm hại ả?”
Tôi tức giận nói: “Anh sợ em làm hại cô ta thật đó!”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Bào Văn vô cùng khó coi. Cô ta vừa định mở miệng, tôi liền chặn lời, lạnh lùng nói: “Em không nghĩ xem cô ta là ai à? Tại sao cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây? Em cho rằng cô ta thực sự sợ Hồ Diệu Vi giết anh mới đến đây sao? Hay là em cho rằng Hồ Diệu Vi thực sự sẽ giết anh?”
Tôi hỏi một tràng dài, khiến Bào Văn cúi gằm mặt xuống. Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói: “Ý của anh là, lúc đầu, Hồ Diệu Vi định giết anh chỉ là diễn kịch cho em xem thôi? Bởi vì hắn ta biết anh là kẻ nằm vùng, sợ em nghi ngờ anh, nên mới giả bộ đối đầu với anh. Còn sự xuất hiện của Tống Giai Âm là để anh có thời cơ chạy trốn?”
Tôi gật gật đầu nói: “Em còn nhớ anh từng nói gì không? Anh đã bảo rồi, bọn họ cần anh tiếp tục nằm vùng trong tổ chức của chúng ta, bọn họ nhất định sẽ không để mình anh sống sót mà quay lại. Vậy nên mới nói bọn họ đang nghĩ cách để tạo thời cơ cho anh chạy trốn. Hơn nữa, khi Tống Giai Âm đứng bên cạnh anh, anh liền phát hiện chân cô ta rất kì lạ. Cần phải biết, cô ta là một quân nhân được huấn luyện nghiêm ngặt. Em thử nghĩ xem, một quân nhân như vậy sao lại có tư thế đứng kỳ cục vậy được? Cho nên anh mới đoán ra, cô ta đang muốn ra hiệu với anh, bảo anh lợi dụng cô ta để uy hiếp Hồ Diệu Vi thả chúng ta đi”.
Dừng một lúc, tôi mới nói tiếp: “Vậy mới nói, tất cả điều này đều là diễn kịch. Nếu em giết Tống Gia Âm, e rằng Tống Giang Sơn sẽ đổ chuyện này lên đầu anh, thậm chí sẽ nghi ngờ lòng trung thành của anh với tổ chức. Bởi vì con gái ông ta đã giúp anh rồi, sao anh có thể không giúp đỡ, để em giết cô ta được chứ?”
Nghe xong lời giải thích của tôi, Bào Văn cuối cùng cũng hạ hỏa, cô ta nói: “Xin lỗi, chồng à, lúc nãy em tức giận quá. Cứ nghĩ đến chuyện người của chúng ta chết nhiều như vậy là em mới muốn giết người của họ để báo thù rửa hận, kết quả quên mất luôn chuyện này”.
Tôi lắc đầu: “Anh không trách em. Hơn nữa bây giờ đây không phải việc quan trọng nhất, mà là ngoài những người đã chết ra, họ còn bắt được những người còn sống. Nếu như bọn họ đào được thông tin từ miệng những người đó, biết được những điều không nên biết, thì chúng ta nên làm thế nào?”
Bào Văn trầm giọng nói: “Anh không cần lo đâu, những người này này không biết gì nhiều. Nhưng có một kẻ sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm”.
“Ý em là tên phản bội Lý Nguyênn Bảo à?”
Bào Văn gật đầu: “Người tên Lý Nguyên Bảo này không phải dạng bình thường. Mặc dù cậu ta bỏ thuốc, nhưng liều lượng rất ít. Dường như biết hai người chúng ta rất cẩn thận, sợ chúng ta phát hiện ra vậy nên không dám bỏ nhiều. Chúng ta cũng quá sơ suất, không đề phòng gì cậu ta”.
Tôi trầm giọng: “Anh không ngờ rằng, tên nhóc này lại là kẻ phản bội. Chỉ có điều tại sao tự nhiên cậu ta lại phản bội?”
Bào Văn nói: “Bởi vì bố cậu ta. Anh không biết đúng không? Bố cậu ta là anh Phát, cũng là người bị chết khi anh chạy trốn. Thực ra, lúc trước anh ta là cảnh sát nằm vùng, chỉ là sau này bỏ cuộc. Ngoài ra còn có biểu hiện trung thành, nên cấp trên cho rằng anh ta chỉ là con thiêu thân. Không ngờ rằng, sau khi anh ta chết, con trai anh ta lại …”
Nói đến đây, Bào Văn tức giận đến mức đập lên cửa xe: “Dù sao thì lần tác chiến này cũng đã xảy ra sơ suất lớn. Cho dù chuyện này không thể đổ lỗi cho chúng ta, nhưng có lẽ hai ta vẫn sẽ phải chịu phạt”.
Tôi vội vàng an ủi Bào Văn: “Em đừng lo, là do anh nhìn người không đúng. Anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, sẽ không để em phải khổ cực đâu”.
Bào Văn lắc đầu nói: “Chúng ta là vợ chồng, nên đồng tâm hiệp lực. Vậy nên dù có thể nào, em cũng sẽ chịu cùng anh”.
Tôi hôn lên trán Bào Văn, kéo cô ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em phải chịu nhiều mệt mỏi rồi, ngủ một lát đi. Hai chúng ta ở bên nhau, không có gì là không vượt qua được cả”.
Sự kiêu ngạo và diễu cợt của Bào Văn đối với Tống Giai Âm mà nói thực sự chỉ toàn là vô nghĩa, khó chịu ngay lúc đó chứ chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy hết. Cô ấy lạnh lùng nói: “Có thời gian để lời qua tiếng lại, chi bằng tha người của cô đi nhanh lên”.
Tôi gật đầu với Bào Văn, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng. Mặc dù khó chịu, nhưng cô ta phải ưu tiên đại cục. Cô ta chọn ra năm người, năm người đã ngất ấy được lính đặc chủng khiêng lên chiếc xe mà Hồ Diệu Vi đã chuẩn bị sẵn cho chúng tôi. Tôi kéo tay Tông Giai Âm ngồi ở ghế sau, hỏi Bào Văn đầu còn choáng không, nếu còn thì để tôi lái xe.
Bào Văn nhìn Tống Giai Âm, lạnh lùng nói: “Em không sao, anh cứ ngồi đó đi”.
Tôi biết cô ta không muốn đổi chỗ cho tôi là bởi vì lo nếu tôi thả tay Tống Giai Âm ra, chúng tôi sẽ bị cô ấy tấn công. Hơn nữa, giờ cô ta đang trong tình trạng như vậy, có lẽ là sợ bị Tống Giai Âm bắt lấy, vậy nên dù có khó chịu thì cô ta vẫn phải nghiến răng tiếp tục lái xe.
Có thể nhận ra được, trong lòng Bào Văn rất khó chịu, bởi cô ta nhìn thấy tôi và Tống Giai Âm ‘thân mật’ mà dính lấy nhau. Dù biết tôi không có ý gì khác với Tống Giai Âm, nhưng cô ta cũng không khỏi khó chịu.
Bào Văn im lặng lên xe, tôi thì giữ lấy Tống Giai Âm. Từ góc nhìn của Bào Văn, cô ta không trông thấy tay tôi đang đặt ở eo Tống Giai Âm. Tôi nhẹ nhàng hà hơi bên tai Tống Giai Âm, bảo Bào Văn lái xe nhanh hơn, cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ tăng tốc. Nơi góc khuất mờ tối, tay tôi chạm nhẹ vào cơ thể Tống Giai Âm.
Tống Giai Âm không hề cử động. Trong bóng tối, nhịp thở của cô ấy thoáng nhanh hơn, một tay của cô ấy nằm chặt lấy lưng ghế, hai tai đỏ bừng. Tôi vừa liếc sang liền phát hiện gương mặt cô ấy ửng hồng. Khi tôi nhìn về phía cô ấy, đôi mắt xinh đẹp kia hờn dỗi trừng lên nhìn tôi, nhưng lại không hề mang vẻ tức giận.
Tôi vốn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy Tống Giai Âm phản ứng như vậy, tôi biết cô ấy không chán ghét sự động chạm của tôi. Tôi cũng lập tức to gan hơn một chút. Tay tôi chậm rãi dịch lên trên, một tay khác lại để con dao lên ghế.
Bào Văn đột nhiên vượt đèn đỏ, mấy chiếc xe cũng phóng theo xe chúng tôi. Đang trong lúc hoảng loạn, cô ta sốt ruột, vừa nhấn còi, vừa phóng xe như điên. Chiếc xe rung lắc dữ dội, tôi và Tống Giai Âm cũng vì vậy mà sát gần nhau hơn. Cơ thể cô ấy tỏa ra một mùi hương quen thuộc khiến tôi mê đắm. Tôi chỉ cảm nhận được, cô ấy đang nằm trong vòng tay tôi, người mềm nhũn ra.
Trong bóng tối, tôi nghe thây tiếng thở gấp của Tống Giai Âm, cô ấy hạ giọng mắng nhỏ một tiếng “đồ khốn”. Chỉ có điều, vì Bào Văn vẫn đang điên cuồng bấm còi nên cô ta không hề hay biết gì cả, chỉ có mình tôi nghe được.
Lúc này, chiếc xe lại lắc lư dữ dội. Tôi quan sát cẩn thận hơn thì phát hiện, hóa ra Bào Văn đang quá lo lắng. Dưới tác dụng của thuốc cô ta dám lái xe vào đường ngược chiều, tôi nói: “Vợ đừng lo lắng quá, thả lỏng đi. Tống Giai Âm đang ở trong tay anh, họ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi”.
Bào Văn rất tức giận vì sai lầm của bản thân. Dù sao cũng đang ở trước mặt Tống Giai Âm, cô ta nào có muốn phải xấu mặt. Cô ta tức giận nói: “Không cần phải nhắc, em biết lái! Anh chỉ cần giữ chắc lấy cô ta, đừng để cô ta phản kháng là được rồi. Cô ta có rất nhiều thủ đoạn, nếu như cô ta mà chạy mất thì chúng ta sẽ gặp chuyện đấy”.
Tôi gật gật đầu, lực tay không khỏi mạnh lên. Còn Tống Giai Âm vừa tức vừa xấu hổ, cô ấy dùng giày giẫm lên chân tôi. Như để trừng phạt cô ấy, tôi cố ý vươn người lên, cô ấy lập tức không dám dãy dụa nữa, để mặc tôi ‘bắt nạt’.
Bào Văn vẫn nhấn còi như điên, tiếp tục lái xe lạng lách. Nhờ kĩ thuật tồi tệ của cô ta, cách chiếc quần quân đội xanh màu xanh, tôi và Tống Giai Âm đang mô phỏng lại một cuộc chiến vô cùng hương diễm. Nếu như Bào Văn biết bản thân đã góp phần thúc đẩy ‘chuyện tốt’ của tôi và Tống Giai Âm, thì chắc cô ta sẽ hối hận đến chết mất.
Thật lòng mà nói, cái cảm giác vụng trộm này thực sự kích thích, nhưng chỗ nào đó trên người tôi phải chịu khổ rồi. Không thể giải phóng, tôi nhịn tới hoang mang. Còn nếu tôi giải phóng, đến lúc xuống xe, bị Bào Văn phát hiện ra, thì tôi chết chắc. Nhưng cô gái mà mình yêu thương đang mềm nhũn nằm trong lòng mình, trước tình hình này, e là bất kì một người đàn ông bình thường nào cũng đều sẽ bùng nổ. Vậy nên tôi phải kìm nén vô cùng khổ cực.
Đúng lúc này, tôi thậm chí bắt đầu hối hận về việc bản thân đã chủ động trêu ghẹo Tống Giai Âm, do đó bắt đầu ổn định lại bản thân, không làm mấy chuyện vượt quá giới hạn nữa. Tống Giai Âm cũng đoán ra được, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Bào Văn nói: “Đánh ngất cô ta đi. Phía trước có một con đường, em sẽ vứt xe ở đây rồi bỏ chạy”.
Tôi hơi thất vọng, thầm nghĩ đường chạy trốn lần này ngắn quá đi mất. Tôi bảo được, sau đó cắn nhẹ vào tai Tống Giai Âm, cả người cô ấy khẽ run. Chiếc xe chở hàng phía trước vẫn đang điên cuồng bóp còi, nhờ âm thanh ấy che đậy, tôi nói: “Đợi anh”.
Tống Giai Âm gật gật đầu, quay đầu nhìn tôi đắm đuối. Tôi giả vờ đánh ngất cô ấy, cô ấy nằm trong lòng tôi, im lặng như đã hôn mê.
Bào Văn lái xe đến con đường kia, tôi đặt Tống Giai Âm xuống, nhảy xuống xe cùng Bào Văn, lôi mấy tên thuộc hạ vẫn còn hôn mê ở đằng sau xe ra. Lúc này, phía đối diện có một chiếc xe chạy đến. Chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi, sau đó nhanh tay đưa thuộc hạ của chúng tôi lên xe, bảo chúng tôi đi cùng.
Người trên xe đường nhiên là cứu viện mà Bào Văn gọi đến. Tôi lên xe, nhìn Bào Văn lôi súng ra, hình như muốn làm gì Tống Giai Âm. Tôi bèn lập tức ôm cô ta lên xe rồi cau mày nói: “Còn không mau chạy? Em định làm gì?”
Bào Văn lạnh lùng nói: “Còn phải hỏi à? Đương nhiên là giết ả!”
Có thể vì tức việc tôi ngăn cô ta lại, giọng điệu của cô ta khó chịu: “Sao anh lại ngăn em lại, chẳng nhẽ anh sợ em làm hại ả?”
Tôi tức giận nói: “Anh sợ em làm hại cô ta thật đó!”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Bào Văn vô cùng khó coi. Cô ta vừa định mở miệng, tôi liền chặn lời, lạnh lùng nói: “Em không nghĩ xem cô ta là ai à? Tại sao cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây? Em cho rằng cô ta thực sự sợ Hồ Diệu Vi giết anh mới đến đây sao? Hay là em cho rằng Hồ Diệu Vi thực sự sẽ giết anh?”
Tôi hỏi một tràng dài, khiến Bào Văn cúi gằm mặt xuống. Một lúc sau, cô ta mới mở miệng nói: “Ý của anh là, lúc đầu, Hồ Diệu Vi định giết anh chỉ là diễn kịch cho em xem thôi? Bởi vì hắn ta biết anh là kẻ nằm vùng, sợ em nghi ngờ anh, nên mới giả bộ đối đầu với anh. Còn sự xuất hiện của Tống Giai Âm là để anh có thời cơ chạy trốn?”
Tôi gật gật đầu nói: “Em còn nhớ anh từng nói gì không? Anh đã bảo rồi, bọn họ cần anh tiếp tục nằm vùng trong tổ chức của chúng ta, bọn họ nhất định sẽ không để mình anh sống sót mà quay lại. Vậy nên mới nói bọn họ đang nghĩ cách để tạo thời cơ cho anh chạy trốn. Hơn nữa, khi Tống Giai Âm đứng bên cạnh anh, anh liền phát hiện chân cô ta rất kì lạ. Cần phải biết, cô ta là một quân nhân được huấn luyện nghiêm ngặt. Em thử nghĩ xem, một quân nhân như vậy sao lại có tư thế đứng kỳ cục vậy được? Cho nên anh mới đoán ra, cô ta đang muốn ra hiệu với anh, bảo anh lợi dụng cô ta để uy hiếp Hồ Diệu Vi thả chúng ta đi”.
Dừng một lúc, tôi mới nói tiếp: “Vậy mới nói, tất cả điều này đều là diễn kịch. Nếu em giết Tống Gia Âm, e rằng Tống Giang Sơn sẽ đổ chuyện này lên đầu anh, thậm chí sẽ nghi ngờ lòng trung thành của anh với tổ chức. Bởi vì con gái ông ta đã giúp anh rồi, sao anh có thể không giúp đỡ, để em giết cô ta được chứ?”
Nghe xong lời giải thích của tôi, Bào Văn cuối cùng cũng hạ hỏa, cô ta nói: “Xin lỗi, chồng à, lúc nãy em tức giận quá. Cứ nghĩ đến chuyện người của chúng ta chết nhiều như vậy là em mới muốn giết người của họ để báo thù rửa hận, kết quả quên mất luôn chuyện này”.
Tôi lắc đầu: “Anh không trách em. Hơn nữa bây giờ đây không phải việc quan trọng nhất, mà là ngoài những người đã chết ra, họ còn bắt được những người còn sống. Nếu như bọn họ đào được thông tin từ miệng những người đó, biết được những điều không nên biết, thì chúng ta nên làm thế nào?”
Bào Văn trầm giọng nói: “Anh không cần lo đâu, những người này này không biết gì nhiều. Nhưng có một kẻ sẽ khiến chúng ta gặp nguy hiểm”.
“Ý em là tên phản bội Lý Nguyênn Bảo à?”
Bào Văn gật đầu: “Người tên Lý Nguyên Bảo này không phải dạng bình thường. Mặc dù cậu ta bỏ thuốc, nhưng liều lượng rất ít. Dường như biết hai người chúng ta rất cẩn thận, sợ chúng ta phát hiện ra vậy nên không dám bỏ nhiều. Chúng ta cũng quá sơ suất, không đề phòng gì cậu ta”.
Tôi trầm giọng: “Anh không ngờ rằng, tên nhóc này lại là kẻ phản bội. Chỉ có điều tại sao tự nhiên cậu ta lại phản bội?”
Bào Văn nói: “Bởi vì bố cậu ta. Anh không biết đúng không? Bố cậu ta là anh Phát, cũng là người bị chết khi anh chạy trốn. Thực ra, lúc trước anh ta là cảnh sát nằm vùng, chỉ là sau này bỏ cuộc. Ngoài ra còn có biểu hiện trung thành, nên cấp trên cho rằng anh ta chỉ là con thiêu thân. Không ngờ rằng, sau khi anh ta chết, con trai anh ta lại …”
Nói đến đây, Bào Văn tức giận đến mức đập lên cửa xe: “Dù sao thì lần tác chiến này cũng đã xảy ra sơ suất lớn. Cho dù chuyện này không thể đổ lỗi cho chúng ta, nhưng có lẽ hai ta vẫn sẽ phải chịu phạt”.
Tôi vội vàng an ủi Bào Văn: “Em đừng lo, là do anh nhìn người không đúng. Anh sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, sẽ không để em phải khổ cực đâu”.
Bào Văn lắc đầu nói: “Chúng ta là vợ chồng, nên đồng tâm hiệp lực. Vậy nên dù có thể nào, em cũng sẽ chịu cùng anh”.
Tôi hôn lên trán Bào Văn, kéo cô ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Em phải chịu nhiều mệt mỏi rồi, ngủ một lát đi. Hai chúng ta ở bên nhau, không có gì là không vượt qua được cả”.
Bình luận facebook