Lâm Thiển thấy cậu ta như vậy, trong lòng dấy lên cảm giác đau nhói.
Một quý công tử được nuông chiều từ bé như cậu ta, đột nhiên bị “lưu đày” đến đế quốc Hoa Kỳ, không quen cuộc sống nơi đây, bên cạnh không bạn bè thân thích, việc học lại nặng nề, chắc là rất thê thảm.
Dẫn đến hậu quả như vậy, cũng một phần do lỗi của cô.
Thời gian dần trôi, Sở Mặc Phong không có ý định thả người, mà chỉ thong dong nhả khói. Chẳng mấy chốc, lớp sương mù cậu ta nhả ra đã ngập lối đi nhỏ.
“Sở Mặc Phong, ý của cậu giờ là gì?” Lâm Thiển không có nhiều kiên nhẫn, vả lại tâm trạng cũng không được tốt. “Tôi cũng không biết.” Sở Mặc Phong đáp một cách bất lực, giọng nói trầm khàn không giống như trước kia, “Tôi không thể quên cậu, cậu nói xem giờ tôi nên làm gì đây?”
“Tôi nghĩ đi Mỹ thì có thể quên cậu. Thế nhưng, mỗi ngày tôi đều nhớ đến cậu, càng ngày càng nhớ cậu hơn”
“Chắc chắn cậu không hề nhớ tối đúng không? Cậu đi theo chú Hai tôi... hạnh phúc lắm đúng không?”
Lâm Thiển hít sâu một hơi, kiên định xác nhận, “Sở Mặc Phong, nếu cậu còn nói linh tinh với tôi thêm một lần nữa thì chúng ta sẽ khỏi bạn bè gì hết. Tôi nói được là làm được đấy”
Họ hàng thân thích là mối quan hệ không thể thay đổi, còn bạn học là mối quan hệ đã được thực tế xác nhận. Nhưng cô vẫn có thể lựa chọn không làm bạn với cậu ta, dù chỉ là hàn huyện vài câu khi gặp mặt.
Sở Mặc Phong bỗng rất mạnh một hơi thuốc, đầu lọc lóe lên như muốn đốt cháy toàn bộ vũ trụ, mang theo chút hơi tàn cuối cùng của chủ nhân, bắn ra những đốm lửa sáng ngời rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu ta nhìn cô, ở trước mặt cố ném đầu lọc thuốc lá xuống dưới đất, giẫm “xoẹt” một cái, nghiền nát.
Sau đó, cậu ta chậm rãi nhả khói ra khỏi lồng ngực, như người hấp hối trút hơi thở cuối cùng.
Đúng lúc này, Cố Nam Hách bỗng xuất hiện, nhìn thấy hai người, “Tiểu Phong?”. Anh ta ngạc nhiên lại gần, nghi hoặc nhìn bọn họ, “Hai người... làm sao vậy?”
Lâm Thiển khẩn trương, tay chân luống cuống. Ngược lại, Sở Mặc Phong đút hai tay vào túi quần, hất cằm chủ đầu thuốc lá nằm dưới đất, nửa trách giận nửa oan ức, “Chú Ba, thím Hai cấm cháu không được hút thuốc”
Cố Nam Hách ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thiển, “Chị dâu quản nghiệm vậy?” Anh ta vừa nói vừa rút trong túi quần ra bao thuốc lá, thông đồng với đứa cháu, “Đi nào, chỉ dẫn cháu đi hút”
“...” Lâm Thiển thật khóc không ra nước mắt, cảm thấy chỉ số IQ của Cố Nam Hách không cao như vẻ bề ngoài.
Hai gã đàn ông cứ như vậy tránh cô tiến vào nhà vệ sinh nam, châu đầu nhấm nháp những phiền não của giới mày râu.
Lâm Thiển thở phào trở lại phòng bao. Không phải cô không lo lắng cho Sở Mặc Phong, mà cô lo lắng cho Cố Thành Kiêu hơn. Cô không có thừa tâm trạng để xen vào chuyện của người khác.
Từ khi biết Cố Thành Kiêu cho đến nay, đây là lần họ xa nhau lâu nhất, nỗi nhớ về anh cũng ngày một sâu hơn.
Thời gian họ biết nhau không dài, đã thế hơn nửa thời gian đều là cãi cọ. Quãng thời gian chính thức hiểu nhau và gần nhau chưa tới vài ngày.
Dựa theo tình huống yêu đương thông thường thì bọn họ đang thuộc giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, gặp phải xa cách trong giai đoạn này chính là một loại khảo nghiệm cũng là một kiểu tra tấn đối với hai người.
Con gái hay suy nghĩ lung tung, không gặp được người yêu, không có việc gì làm sẽ tìm chút việc để làm, đặc biệt là người nghỉ đông ru rú trong nhà làm sâu gạo rỗi rãi như Lâm Thiển thì càng suy nghĩ vớ vẩn hơn.
Sau Tết lại là quãng thời gian nhàm chán, Lâm Thiển quyết định học bài đọc sách. Dù sao đây cũng là chuyện duy nhất cổ có thể làm vào lúc này.
Hôm đó, Lâm Du gọi điện tới, “Lâm Thiển, sao dạo này không thấy tin tức gì thế?”
“Không phải chúng ta tuyệt giao rồi sao?”
“Nói vớ vẩn, sao chị không biết?”
“Có chuyện gì à? Em đang học bài.”
Lâm Du nghe được cười ha ha, “Thật nực cười, đây là câu nói buồn cười nhất mà chị nghe được trong năm
“Lại muốn tuyệt giao phải không?”
“Đừng đừng...” Lâm Du không đùa nữa, thận trọng dò hỏi, “Này, em gặp Cố Đông Quân chưa? Đã chuyển lời của chị mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn chưa?”
Lâm Thiển đã sớm quên, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Gặp thì có gặp, nhưng anh ấy bận nhiều việc, lần nào cũng vội vàng đến rồi đi nên em không kịp nói”
“Em không trường nghĩa gì cả. Trước kia em có thể vì bạn bè mà không tiếc mạng sống. Từ khi gả cho Cố Thành Kiêu, em liền thờ ơ khoanh tay đứng nhìn”
Lâm Thiển nói không thèm nghĩ, “Phải đấy, có chồng rồi thì cần gì đến chị nữa.”
“Em...” Bàn về tài ăn nói, cô toàn bị lép vế không đáp trả được Lâm Thiển.
“Thôi được, chị nghĩ mà xem, hiện Cố Thành Kiêu nhà em không có nhà, em đi hẹn hò với anh Cả, nói thế nào cũng không hay cho lắm, đúng không?”
“Được rồi, dù sao em phải nhớ kỹ cho chị, chị chờ tin của em”
“Ok” Lâm Thiển trả lời qua quýt rồi cúp điện thoại. Đối với chuyện Lâm Du theo đuổi Cố Đông Quân, cô vẫn cảm thấy không mấy tin tưởng.
***
Nháy mắt đã tới ngày 15 tháng giêng, qua Tết Nguyên Tiêu, trường đại học B cũng bắt đầu vào học.
Hai chị em Lâm Thiển Lâm Du, và bạn cùng phòng Chúc Phạm Phạm, cộng thêm cô em gái mới Lý Bất Ngữ của Lâm Thiển, bốn cô gái tuổi xuân thì sánh bước trên đường lớn, bắt mắt vô cùng.
Phạm Phạm nhìn thoáng qua Lâm Thiển, chân thành nói: “Cậu Thiển, tớ phát hiện qua Tết cậu có nhiều thay đổi. Sao trước kia tớ không nhận ra cậu là một mỹ nữ nhỉ?”
Lâm Thiển liền mỉm cười hất cằm tự mãn: “Do mắt cậu có đờm thôi.”
“Thật đấy, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy thế à?” Phạm Phạm hỏi Lâm Du và Lý Bất Ngữ.
Lâm Du: “Trước đây nó đâu phải là người xấu xí, chẳng qua do thẩm mỹ có vấn đề. Nó thích mặc quần áo cũ kỹ quê mùa, trông chả khác gì nhà quê”
Hôm nay Lý Bất Ngữ xưng tên với Lâm Thiên, cô nghiêm túc trả lời, “Lâm Thiển vẫn luôn xinh mà.”
Lâm Thiển càng thêm đắc ý, nhéo cánh tay mũm mĩm của Phạm Phạm, nói: “Phạm Phạm, cậu nên giảm cân đi. Chờ cậu gây thành con cò ma rồi, chúng ta sẽ lập nhóm nhạc F4 phiên bản nữ, tiền vào giới giải trí, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, có nhiều người hâm mộ. Công việc đi đôi với các trai đẹp, cảm giác được cầm giải thưởng trong tay, kiếm nhiều tiền đếm tới nỗi chuột rút”
Lâm Thiển vừa nói vừa cười, chọc cho Lâm Du và Lý Bất Ngữ cười nghiêng ngả. Còn Phạm Phạm đáng thương thì mở to đôi mắt nhỏ đầy vẻ u oán, rụt mạnh tay lại, bảo: “Hừ, ghét thịt của tớ vậy thì đừng vuốt ve nữa.”
Lâm Thiển lập tức làm dáng chân chó, ôm lấy cánh tay to của cô nàng không chịu buông, “Phạm Phạm, ôm cái nào, gâu gâu gâu”
Khi đó Phạm Phạm không biết Lâm Thiển đã kết hôn, chỉ biết cô có một người bạn trai thần bí, liền nói: “Ôm cái gì mà ôm, muốn ôm thì ôm bạn trai cậu ấy... Đúng rồi, Lâm Thiển, hay là hôm nay gọi bạn trai cậu tới đây để đám chị em gặp chút đi”
“Bạn trai?” Lâm Du ngạc nhiên nhìn Lâm Thiển, thoáng giật mình, “Hóa ra em lừa bạn cùng phòng như vậy à? Xem ra mối quan hệ chị em của mấy đứa cũng chỉ là hoa nhựa thôi.”
“Hả...”
Phạm Phạm nghe thấy có nội tình, liền bóp chặt cổ Lâm Thiển, nói: “Cái gì, cậu dám lừa tớ hả? Cậu có tin tớ sẽ bóp chết cậu không?”
“Tin, tin, xin nữ hiệp tha mạng! Để tớ nói được chưa?”
Bình luận facebook