• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Lấy chồng quyền thế Full 2023 (96 Viewers)

  • Chương 105: MÔ MẶT DA NGƯỜI

Sau khi gặp anh Khôn, Nemo càng được Hắc Gia coi trọng.

Ban đầu Hắc Gia thấy Nemo bảo thủ hiền lành, gặng hỏi những chuyện của bang phái thì hắn mơ mơ hồ hồ không rõ ràng lắm. Hắc Gia đã từng hoài nghi có phải Nemo có vấn đề hay không, nhưng sau khi anh Khôn tự mình kiểm tra, Hắc Gia không còn nghi ngờ nữa.

Đồng thời, bọn họ càng khẳng định lúc ở trong tù, Nemo bị người ta tra tấn làm tinh thần rối loạn, ký ức rời rạc.

Nhưng điều làm Hắc Gia càng khó hiểu chính là, Nemo hiểu rõ như lòng bàn tay mọi chuyện về Chú Tư, nhưng lại mờ mịt về chuyện của bang phái. Nếu không phải là người bên cạnh Chú Tư, làm sao hắn lại biết rõ ràng những vấn đề anh Khôn đề ra như vậy?

Trên đường về, Hắc Gia thuận miệng hỏi: “Nemo, trước đây cậu phụ trách mảng nào ở Tam Giác Vàng?”

Nemo dè dặt đáp: “Tôi phụ trách việc Chú Tư giao cho, không chuyên phụ trách mảng nào cả” Nói cho cùng thì anh đâu phải là Nemo thật, cũng may bọn Hắc Gia, anh Khôn chỉ là nhánh bên của Tam Giác Vàng nên anh mới thuận lợi qua cửa.

Hắc Gia: “Thế cậu theo Chú Tư bao lâu rồi?”

Nemo: “Mười mấy năm”

Hắc Gia nghi ngờ nhìn anh, ánh mắt nhìn thì như tán gẫu nhưng thật ra chính là vắt óc động não mọi được nội dung làm Nemo luôn đề cao cảnh giác. Anh nói thêm: “Công việc nội bộ chỉ có mấy cấp trên biết, Chú Tư chưa từng nói với tôi. Nếu không phải mấy cấp trên nòng cốt bị tiêu diệt thì Chú Tư cũng chẳng giao chuyện quan trọng kiểu này cho tôi đâu?

Giải thích này làm Hắc Gia xóa bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ. Hơn nữa anh Khốn đã đích thân kiểm chứng rồi, chẳng những hắn kính trọng Nemo hơn mà còn tâng bốc nịnh bợ nữa.

Nơi này là thủ đô, Hắc Gia chỉ dẫn Nemo và hai cô bạn gái đi theo, đa số người trong bang phái đều ở lại Vân Xuyên. Chỗ ẩn thân của Sa Khôn cũng đã bị lộ, theo lý mà nói thì đây là thời cơ tốt để truy bắt Sa Khôn và Hắc Gia.

Sa Khôn cũng được coi là nhân tài mới nổi trong Tam Giác Vàng, sau khi tập đoàn Tam Giác Vàng bị diệt, nhánh nhỏ của Sa Khôn vốn không được coi trọng đã trở thành đội ngũ được lợi nhiều nhất.

Do trước đây không được trọng dụng, không tham dự vào hoạt động phạm pháp lớn, ít đụng chạm với cảnh sát cho nên bây giờ bọn chúng càng dễ dàng tẩy trắng hơn.

Tập đoàn Tam Giác Vàng bị diệt, bọn chúng chịu ảnh hưởng rất ít. Thậm chí sau khi Tam Giác Vàng sụp đổ, bọn chúng lại tiếp nhận 30% nghiệp vụ vốn của bên đó, bành trướng thế lực và thu nạp tiền vốn.

Sa Khôn còn thủ đoạn hơn cả Chú Tư khi xưa, chẳng những kế thừa những tinh túy quản lý của Chú Tư, mà còn có cả những kinh nghiệm của riêng hắn. Thâm nhập vào nội bộ chính phủ, cấu kết quan chức thương nhân, đây chính là sở trường của hắn. Cho nên lúc này, Cố Thành Kiêu không chỉ hài lòng với việc quét sạch tro tàn của Tam Giác Vàng, mà còn muốn mọi hết tất cả những khối u đang tồn tại trong cơ quan chính phủ và cả quân đội.

Vừa trở lại phòng khách sạn, anh lập tức được Trịnh Tử Kỳ đã tháo bỏ mặt nạ da người Y Nhân ra nghênh đón, “Sao rồi?”

Cố Thành Kiêu nhìn gương mặt thật của cô ta, cảnh giác khóa trái cửa phòng lại, vừa cởi áo khoác vừa nói: “Đã gặp Sa Khôn, đúng là Tạ Trung, giống với những gì chúng ta dự đoán. Con chip nhỏ đó thật có ích, cũng may bọn Ngụy Nam điều tra kĩ càng tên Nemo này, nếu không, khó mà lừa được bọn chúng. Bên cố có tình huống mới nào không?”

Trong lúc Cố Thành Kiêu hành động, Trịnh Tử Kỳ cũng đang làm việc của mình. Nhân cơ hội này, cô ta đi gặp Thẩm Tự An và Tổng Cảnh Du. Hai bên trao đổi tin tức, cô ta cầm vài vũ khí tiên tiến trở về, phòng ngừa bất trắc.

Trịnh Tử Kỳ đáp: “Đội trưởng Thẩm nói họ đang nghiên cứu bản sao con chip bằng thiết bị tiên tiến nhất. Chỉ dựa vào mảnh chip đơn này thì không hiển thị được gì, đây có lẽ là một phần cấu thành của hệ thống con chip nào đó. Nói cách khác, con cáo già Chú Tư đã tháo hệ thống chip ra thành từng mảnh, cấy vào da cánh tay của Nemo chỉ một phần nhỏ trong đó mà thôi.”

Cố Thành Kiêu cũng không ngạc nhiên, anh đã nghĩ đến điều này từ lâu. Trước khi tới đây anh đã nói với Thẩm Tự An.

Anh bước đến gương thử đồ, nhìn gương, ngẩng đầu, lấy ngón tay đẩy một đường ở bên cổ.

Trịnh Tử Kỳ đứng bên cạnh vừa nói chuyện với anh, vừa giúp anh gỡ bỏ mô mặt da người xuống.

Loại mô mặt này dựa theo gương mặt của một người mà tạo thành, sau khi mang vào có thể đạt được hiệu quả như thật. Chỉ là chất keo dính cần dùng sẽ tổn thương đến da, cách một khoảng thời gian phải tháo ra để da được thông thoáng.

Mấy ngày nay, hai người họ hợp tác chặt chẽ, yểm trợ cho nhau, mỗi tối đều sẽ tháo xuống một lúc.

“Anh đừng nhúc nhích, để em” Trịnh Tử Kỳ thấy làn da anh dưới lớp mô mặt bị nổi mẩn, liền chủ động bóc lớp mổ xuống giúp anh, “Da anh sắp bị thối rữa rồi, đau không?”

“Không sao” Cố Thành Kiêu ngẩng cao đầu tránh để cô ta đụng vào.

Trịnh Tử Kỳ ân cần khuyên bảo: “Anh nghe em đi, sau khi tháo ra phải dưỡng da cho tốt, nếu không mặt anh sẽ thối rữa cho mà xem” Cô ta nhón chân, giơ cao tay, đoạt lấy lớp da người máu thịt lẫn lộn khỏi bàn tay thô ráp của anh.

“Da anh bị rách cả rồi, mau đưa cho em!” Trịnh Tử Kỳ đau lòng, quát anh, “Đến lúc này anh còn né tránh em nữa hả? Em là con gái còn không ngại, anh là đàn ông ngại ngùng nhăn nhó làm gì?!”

Cố Thành Kiêu: “...”

Nhờ Trịnh Tử Kỳ giúp đỡ, mố mặt được gỡ dần dần. Dưới ánh đèn, ánh mắt cô ta đau xót, mối mấp máy, cố nén nước mắt.

Khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn của Cố Thành Kiêu bây giờ nổi đầy nốt đỏ do bị dị ứng, kích thước như lỗ kim, chi chít khắp mặt.

Thê thảm nhất là chỗ làn da dán lớp mô đã bị tróc ra vì mấy lần thảo lớp mô xuống, chưa kịp đóng vảy lại phải dán lớp mô khác lên. Vài lần tháo ra như thế đã làm cho làn da bị thối rữa.

Cố Thành Kiêu muốn che vết thương nên phải dùng băng dính dán lên. Độ dính của băng dính rất cao, tháo ra là đi cả da lẫn thịt.

Động tác của Trịnh Tử Kỳ rất chậm, lớp mô mặt dần bóc xuống. Mồ hôi anh loang lổ phủ đầy mặt, tỏa sáng long lanh dưới ánh đèn, nghĩ cũng hiểu giờ phút này anh đau đớn thế nào.

“Cố gắng chịu một lát, sẽ xong ngay đây”

Từ đầu đến cuối sắc mặt Cố Thành Kiêu vẫn bình thản, mặc dù mồ hôi lớn như hạt đậu nành rịn đẩy trán nhưng anh vẫn không thay đổi sắc mặt.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Trịnh Tử Kỳ cũng đã gỡ hết lớp mô trên mặt anh xuống. Vài vết thương trên mặt đã thối rữa vì bị tróc da.

“Anh kiểu này không xong rồi, mang mô mặt mà không dưỡng da đúng cách, da sẽ bị chất độc xâm hại, thêm vài ngày nữa là mặt anh sẽ hỏng cả thôi.”

Cố Thành Kiêu không để bụng, với đàn ông có gương mặt khôi ngô thì da mặt tơi tả chẳng phải là chuyện lớn lao gì. Bình thường quá đẹp rồi, giờ xấu xí tới thăm viếng cũng chẳng sao.

“Cô nói tiếp đi.” Anh hơi mất kiên nhẫn, chẳng có gì quan trọng hơn nhiệm vụ cả.

Trịnh Tử Kỳ không nhân nhượng, “Lại đây, nằm xuống” Thấy anh vẫn đứng lù lù đó, không phối hợp với mình, cô ta hung dữ mắng, “Anh không nghe, em không nói nữa!”

Cố Thành Kiêu: “...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom