Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1067: Chỉ không quan tâm tới anh
Một lát sau, Lâm Thiển mặc đồ ngủ ấm áp đi ra, là đồ ngủ thỏ hồng mũm mĩm, lần trước mặc xong cô đã giữ lại.
Đồ ngủ mềm3 mại thoải mái, quan trọng nhất là Cố Thành Kiêu bất ngờ khen nó, hơn nữa mức độ hài lòng rất cao, còn cẩn thận giữ gìn, không5 xé rách nó.
Cố Thành Kiêu ngồi ở đầu giường, tay cầm một quyển sách giả vờ đọc.
Lâm Thiển đi tới đi lui trong6 phòng, lúc thì chỉnh cái này, lúc lại làm cái kia, miệng thì vẫn ngâm nga giai điệu bài hát, không lên giường.
“Chưa 8sấy tóc hả?” “Sấy rồi, em đang nghĩ ngày mai sẽ mặc gì.” “...
Ngày mai mặc gì thì ngày mai nghĩ.” Lâm Thiển nghe giọng5 điệu của anh hơi lạ bèn bò lên giường, nghiêm túc nhìn anh.
Cố Thành Kiêu vẫn giữ tư thế nửa nằm lười nhác, vứt sách sang một bên rồi xốc cô tới, thật giống như con thỏ nằm nhoài trên chân anh.
Lâm Thiển làm như muốn gặm đầu gối anh: “Chủ nhân chủ nhân, thủ muốn ăn cà rốt, cà rốt ngon lắm.” Cố Thành Kiêu đưa tay nắm lấy cằm Lâm Thiển.
Ăn tết xong hình như ngọt ngào hơn rồi, tốt lắm.
“Chủ nhân chủ nhân, xin hỏi chủ nhân có dặn dò gì không? Thỏ con rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho ngài.” Làm ơn lấy cho tôi cải thùng rác, để tối ói một trận, không cảm ơn.
Cố Thành Kiêu nhếch môi cười, không nói gì.
“Chủ nhân chủ nhân, thỏ con biết trong lòng chủ nhân rất hớn hở, không cần giả vờ cao ngạo lạnh lùng, cười cái nào.” “Đừng quậy nữa.” Cố Thành Kiêu rất thích chiêu này của cô, nhưng biết mình không được phép, “Hôm nay có chuyện gì mà em vui vậy?” “Em cảm thấy anh họ và Phó Bạch Tuyết có hy vọng, em luôn có trực giác có thể năm nay chúng ta sẽ được uống rượu mừng.” “...” Vui cả buổi hóa ra vì chuyện của người khác, anh còn cho rằng vì anh cơ đấy, mất hứng thật.
Khóe môi Cố Thành Kiêu lập tức hạ xuống, nhấc đầu gối tóm cô đến giữa giường, “Ngủ đi!”
Lâm Thiển không rõ cho lắm, lập tức bám vào lưng anh, “Làm gì thế? Này, anh họ em sắp có chuyện vui, sao anh lại không vui hả?...
Chậc chậc chậc, anh yêu thầm anh họ em à?” Cố Thành Kiêu: “...” Sức tưởng tượng của em còn có thể phong phú hơn nữa không? “Haizz, đừng giận đừng giận mà, vậy thì vì cái gì hả?” Lòng đàn ông như kim dưới đáy biển, một giây trước ánh mắt còn dịu dàng, một giây sau đã trở mặt nổi giận, đúng là khó hiểu.
Lâm Thiển bám riết không tha, cuối cùng Cố Thành Kiêu hờn tủi nói: “Mỗi ngày em quan tâm này quan tâm cái kia, quan tâm trời quan tâm đất, chỉ không quan tâm tới anh.” Chao ôi, đang giở thói nhỏ mọn ra đấy à! “Rõ ràng đã nói tối nay cùng ăn thịt dê hầm, em thì hay rồi, lại đi ăn với mẹ con người ta.” “Em em em...
Chẳng phải anh đồng ý rồi sao?” “Anh có thể không đồng ý ư?”
“Dù sao thì trong lòng em, mọi người đều quan trọng hơn anh.” “Khụ khụ khụ, anh Cổ, có phải vị trí giữa chúng ta đã đổi rồi không? Chẳng phải ghen là quyền lợi của phụ nữ sao?” Cố Thành Kiêu lập tức kiêu ngạo phủ nhận, “Ai ghen chứ?” “Đó không phải ghen sao? Em ăn cơm với Phó Bạch Tuyết, không ăn cơm với anh, ngay cả phụ nữ mà anh cũng ghen nữa hả?” Cố Thành Kiêu không giỏi biểu đạt trong chuyện tình cảm.
Lâm Thiển rào trước đón sau kiểu này làm anh không thể giải thích rõ ràng.
Anh vén chăn lên nằm xuống, còn đưa lưng về phía cô.
Lâm Thiển cởi áo ngủ con thỏ ra, chầm chậm bò tới, chui vào lòng Cố Thành Kiêu, “Được rồi mà, được rồi mà.
Xin lỗi mà, ngày mai tập gym với anh được chưa?” “Ngày mai em chỉ ở cùng anh thôi.
Anh muốn làm gì thì làm, em tắt điện thoại luôn, chỉ ở cùng anh thôi.” “Được không nào? Được không nào? Được không nào? Được không nào? Được không nào?” Cố Thành Kiêu chặn cái miệng nhỏ nhắn ríu rít của Lâm Thiển lại, “Được rồi, nên làm gì thì làm cái đó đi.” “Làm gì?”.
“Em nói xem?” “Ha ha ha ha, em không biết.” “Em không cần biết.”
Phó Bạch Tuyết luôn chờ điện thoại của Hà Cảnh Hành, nhưng cô đợi ba ngày mà không thấy cuộc gọi nào.
Ngọn lửa hi vọng sau khi nhen nhóm lại từ từ tàn lụi.
Nhiều lần cô xúc động cầm điện thoại định gọi thử cho anh, nhưng cuối cùng cô vẫn không ấn nút gọi.
Dù sao bọn họ cũng không liên lạc với nhau cả năm rồi, có khi còn chẳng phải là bạn bè.
Cô tùy tiện gọi điện tới, nghĩ thôi cũng thấy lúng túng.
Lại nói, có lẽ chỉ có mình cô yêu đơn phương người ta thì phải, người ta vốn không hề có tâm tư gì với cô.
Phó Bạch Tuyết nghĩ tới nghĩ lui, nỗi xúc động kia cũng từ từ biến mất.
Hôm nay đúng lúc tới phiên Phó Bạch Tuyết trực đêm, cũng là lần đầu tiên cô trực đêm.
Khoa Xét nghiệm của bệnh viện rất yên ắng lạnh lẽo.
Mấy phòng làm việc và sảnh xét nghiệm đều không một bóng người, chỉ có phòng trực ban là sáng đèn, bên ngoài không có tiếng động nào nên cô không dám đi ra ngoài.
Thi thoảng có âm thanh bên phòng cấp cứu vọng tới, có người gào khóc, có người hô cứu mạng, ngồi trong phòng trực ban yên tĩnh này có thể nghe rõ mồn một.
Phó Bạch Tuyết vừa sợ nghe thấy những âm thanh này, vừa sợ không nghe thấy, yên tĩnh tuyệt đối cũng khiến cô thấy kinh hồn bạt vía.
Lúc này, âm thanh của xe cấp cứu lại vang lên, hình như không chỉ một hai chiếc mà là mấy chiếc chạy vào cùng lúc.
Phó Bạch Tuyết muốn ra ngoài xem thử, nhưng sảnh xét nghiệm âm u không một bóng người, cô thật sự không dám đi.
Đúng lúc này, đột nhiên có người mở cửa bước vào, Phó Bạch Tuyết sợ giật nẩy mình.
“Ôi trời đất ơi!” Phó Bạch Tuyết vuốt ngực, cảm thấy tim sắp vọt ra ngoài, “Quách Hân Dung, suýt nữa bị cậu hù chết rồi.
Tớ thấy mình cần uống một viên thuốc trợ tim.” Sắc mặt Phó Bạch Tuyết trắng bệch, hai chân run cầm cập, may mà cô đang ngồi.
Quách Hân Dung là bạn cùng trường với cô, cùng đến thực tập ở bệnh viện, được phân tới phòng cấp cứu, cũng trực ban vào hôm nay.
Quách Hân Dung thở hồng hộc, vội vàng nói: “Phó Bạch Tuyết, cậu...
cậu mau đến phòng cấp cứu...
giúp...
giúp đỡ...” “Phòng cấp cứu có chuyện gì vậy?” Quách Hân Dung dừng lại giây lát, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường, “Một chiếc container đột nhiên mất kiểm soát, đâm thẳng vào quầy hàng chợ đêm, kéo lê rất nhiều người.
Có mấy người vô cùng thê thảm...
máu lênh láng, không thể nào tưởng tượng nổi!”.
Đầu óc Phó Bạch Tuyết trống rỗng.
Cô vốn là người có chứng sợ máu, nhưng bây giờ đã đỡ hơn rồi, không đến nỗi vừa thấy máu là choáng nữa.
“Mấy người đã tan làm đều bị gọi tới cả.
Y tá trưởng bảo bọn tớ cố gắng gọi nhiều người tới giúp đỡ.
Những người ở trong bệnh viện có thể gọi được ai đã gọi hết rồi, mọi người đều đến giúp đỡ, giờ phòng cấp cứu rất lộn xộn.” Phó Bạch Tuyết run cầm cập: “Tớ...
tớ có thể giúp được gì?” Quách Hân Dung nắm tay Phó Bạch Tuyết, vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Không còn thời gian đầu, nhanh lên! Dù là an ủi cảm xúc của người nhà bệnh nhân cũng được.” Phó Bạch Tuyết không kịp nghĩ gì, cũng không biết mình có thể đối mặt với trường hợp đó không.
Cô bị Quách Hân Dung kéo chạy như tượng gỗ.
Last edited:
Bình luận facebook