“Vậy chi bằng nói sự thật cho cô ấy biết luôn”
“Nói cái gì mà nói, chẳng phải đã uống thuốc chống phơi nhiễm rồi sao, nhất định sẽ không có chuyện gì, tối không muốn cô ấy phải bận tâm”
Ninh Trí Viễn thở dài, chỉ có thể khuyên giải: “Vậy anh nhất định phải sử dụng các biện pháp dự phòng. Đây không phải chuyện đùa, thuốc kháng cũng không đảm bảo được một trăm phần trăm xác suất không bị lây nhiễm”
“Nhưng cũng không chắc chắn một trăm phần trăm cô ấy đã bị phơi nhiễm, đúng không?”
“Được rồi lão Đại, tôi biết không cần được anh. Nhưng anh tuyệt đối phải nhớ cho chị dâu uống thuốc đúng giờ. Thuốc kháng virus có tác dụng phụ làm buồn nôn. Trong vòng một tháng, tuần nào cũng phải làm xét nghiệm máu. Trên cơ bản, khả năng nhiễm có thể bị loại trừ sau một tháng, nhưng hết ba tháng thì phải kiểm tra lần cuối”
“Được.”
“Anh phải lý trí một chút, chuyện gì cần cẩn trọng thì nhất định phải chú ý”
“Biết rồi”
Nói chuyện với Ninh Trí Viễn xong, Cố Thành Kiêu gọi thêm mấy cuộc điện thoại báo bình an. Anh còn cố ý gọi cả Lâm Du.
Lâm Du nhận được điện thoại của Cố Thành Kiêu cũng rất bất ngờ, “Thủ... thủ... thủ trưởng Cố?”
“Tôi đây, Lâm Thiển về rồi, đừng lo lắng”
“Vậy tốt quá, có tiện tối qua thăm nó chút không?”
“Cô ấy có vẻ còn chưa hết cảm lạnh, hơi sốt. Tôi để cô ấy nghỉ ngơi cho thật khỏe rồi sẽ đưa đến trường học, lúc đó hai người chắc chắn được gặp nhau.”
“Vậy tốt quá, phiến anh chăm sóc nó thật tốt.”
“Được.”
“Đúng rồi, Tiểu Thiển có báo với anh là ba nó đã về, muốn gặp nó không?”
Cố Thành Kiêu thoáng kinh ngạc, dù biết gia cảnh của cổ nhưng anh chưa từng nghe Lâm Thiển nhắc đến ba mẹ ruột, “Chưa nghe, giờ cô ấy vẫn còn hơi sốt nhẹ, lại mê man, có thể chưa có dịp báo cho tôi.”
“Hôm đó hẹn nó về nhà, nhưng lại bị bắt cóc, chú Hai đang rất lo lắng chờ tin nó”
“Tôi biết rồi, đợi tinh thần cô ấy ổn định tôi sẽ đưa cô ấy về”
“Được.”
Gọi xong hết các cuộc điện thoại cần thiết, Cố Thành Kiên định vào bếp tìm đồ ăn, mới quay người thì thấy có điện thoại của Trịnh Tử Kỳ.
Anh chau mày, thật lòng không muốn nghe. Đối với cô ta, anh vốn lựa chọn cách thức lờ đi không để ý đến.
Do dự một chút rồi anh vẫn lịch sự nghe máy, “Alo”
“Thành Kiêu, giờ anh đang ở đâu?” Bên đầu dây điện thoại là tiếng nói lo lắng của Trịnh Tử Kỳ, “Em biết chuyện Lâm Thiển bị phơi nhiễm rồi, cho nên anh phải cách xa cô ấy ra một chút.”
Cố Thành Kiêu lập tức mất hứng, nặng nề nói: “Phơi nhiễm cái gì mà phơi nhiễm, bác sĩ còn chưa khẳng định mà cô đã biết rồi? Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là ngậm cái miệng lại, nếu không tôi không khách sáo với cô đầu!”
“Thành Kiều, là em lo lắng cho anh. Cô ta bị nhiễm HIV đó, chẳng lẽ anh không sợ sao?”
“Tôi nói lại cho cô nghe một lần nữa, đừng có nói lung tung, nhất là trước mặt ba mẹ tôi. Nếu không, đừng trách tôi vứt bỏ cả tình đồng đội”
Cố Thành Kiêu nói xong cũng tức giận cúp điện thoại. Khó trách Lâm Thiển nổi nóng, cứ ngoan cố gan lì theo đuổi người khác như vậy, anh cảm thấy quá phiền.
Lâm Thiển ngủ nửa ngày, ngửi thấy mùi cháo thơm liên tỉnh lại. Mùi cháo thơm lừng xông lên làm bụng có biểu tình kêu réo không ngừng.
Thật là đói, cô vỗ vỗ cái bụng đang kêu rầm trời rồi đứng dậy đi xuống giường.
Đi theo mùi thơm đến phòng khách, Lâm Thiển lập tức giật mình. Trong ánh sáng mờ mở chỉ đủ chiếu vào phòng bếp dạng mở rộng, người đàn ông cao lớn anh tuấn đang vén ống tay áo lên, tay cầm xoong, tay cầm muỗng, đang hết sức chuyên tâm quấy cháo trong nồi.
Người đàn ông cao 1m90 đứng đó khiến cho phòng bếp dường như thấp hẳn đi.
Anh cao lớn, đầu tóc gọn gàng không cần chăm chút nhiều cũng vẫn hoàn hảo. Đôi bàn tay rất tài hoa, vừa cầm được súng lại cầm được muỗng. Đó là còn chưa kể đến khuôn mặt hoàn mỹ của anh làm cho người khác phải nín thở.
Lâm Thiển cứ như vậy mê mẩn ngắm nhìn.
Trên thực tế, có một ông xã nhan sắc tuyệt thế, chỉ cần sự hiện diện của anh cũng đủ cho cô si mê ngơ ngẩn từng giây từng phút.
Cố Thành Kiêu chợt quay đầu lại nhìn thấy cô, cầm muỗng cười với cô. Hình ảnh này làm Lâm Thiển rạo rực như ngày xuân.
“Tỉnh rồi sao, đói bụng rồi phải không?”
Anh lại còn dùng cái giọng siêu trầm này, Lâm Thiển đắm chìm say sưa không lối thoát.
“Thế nào rồi? Còn khó chịu à?... Đưa trán anh sờ thử.”
Thấy nam thần ngoắc tay gọi, Lâm Thiển giống như thú cưng được chủ triệu tập, nhảy vọt đến. Cô vòng tay quanh eo anh, áp mặt vào lưng anh dụi dụi, hai tay vuốt cơ bụng anh, mỗi múi cơ hiện lên rõ rệt, còn rất săn chắc.
“Anh có đang cố tình gồng bụng phải không?”
“Không có.”
“Không gồng sao lại cứng thế này được?”
Cố Thành Kiêu tự mãn quay đầu lại cong môi cười nói: “Mình đồng da sắt, không nước, không mỡ, mời kiểm định bất kỳ lúc nào?
Lâm Thiển lại mò tay tới cơ ngực của anh.
“Đừng có làm loạn, cẩn thận anh xử lý em”
“Hừ, em còn chưa nguôi giận đầu, còn chưa biết ai xử lý ai”
Cố Thành Kiêu cười gian manh, giọng nói vô cùng mập mờ: “Vậy em xử lý anh cũng được”
“Anh biến đi.” Lâm Thiên hung hăng cấu vào cơ ngực anh, đây là được lợi dụng thoải mái nè.
“Anh thấy tinh thần em khá hơn rồi đấy, đầu còn đau không?”
“Không đau đầu, chỉ đói thôi.”
“Được, đồ ăn xong ngay đây?
Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng một bát cháo trắng cũng đủ làm cho Lâm Thiển muốn chảy nước miếng. Cô quá đói, lúc ở trên du thuyền bị say sóng, nôn ra cả mật xanh mật vàng. Lúc về bị sốt cũng không muốn ăn, cho nên bây giờ cô đói như thể ngấu hết cả con bò.
Thế mà chỉ mới ăn xong hai bát cháo, bụng bỗng quặn lên, cô vội chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo vào bồn câu.
Trong mắt Cố Thành Kiêu thoáng lên tia xót xa, anh biết đây chính là tác dụng phụ của thuốc kháng virus. Triệu chứng này rất có thể sẽ luôn xuất hiện trong ba tháng tới.
Anh vừa vuốt lưng cô vừa nói: “Em ăn nhanh quá, bụng đang rỗng lại bị nêm chặt như vậy, nó biểu tình là đúng rồi” Anh chỉ có thể nói như vậy, “Đừng tưởng tinh thần tốt lên là đã hoàn toàn khỏe khoắn, em bị cảm lạnh phát sốt, phải nghỉ ngơi cho nhiều vào”
Lâm Thiển nôn đến chảy nước mắt, nôn xong cả người cũng mệt lả, thở dài nói: “Trước kia có bị sốt cảm cũng vẫn làm được chơi được, giờ mới cảm mạo chút xíu đã hỏng cả người, đúng là tuổi cao sức yếu mà”
Cố Thành Kiêu dở khóc dở cười, cũng chỉ còn cách hùa theo cô: “Đúng rồi, hơn nữa em còn bị say sóng, đã mệt sẵn rồi, cho nên triệu chứng cảm cũng nặng hơn. Đi uống nước súc miệng đi”
Lâm Thiển ngồi co quắp dưới đất, hai tay giơ lên, mở to mắt chớp chớp nũng nịu: “Bế!”
Cố Thành Kiêu lập tức bế cô lên, “Được rồi, công chúa!”
Bình luận facebook