Hiện giờ, ánh mặt trời ấm áp đã trở thành thứ xa xỉ duy nhất trong quãng đời còn lại của bọn chúng.
Sa Khôn ngồi trên xe lăn, người gầy trơ xương, trông cứ như ông già bị bệnh nan y đến thời kỳ hấp hối.
Sa Khôn đã từng là nhân vật trí dũng kiệt xuất trên chiến trường. Miến Điện, Việt Nam đều có “dấu chân” của hắn. Thậm chí trên thảo nguyên rộng lớn ở Châu Phi cũng có không ít “công trạng và thành tích” của hắn ta.
Mà bây giờ, rơi vào tay , hắn chỉ có thể sống không bằng chết.
Hắn là tội phạm quốc tế bị truy nã, liên quan đến tội danh buôn lậu ma túy, buôn lậu súng ống đạn dược, rửa tiền, lừa bán phụ nữ trẻ em. Mỗi một bản án đều đủ để xử tử hình hắn ta.
Sau khi hắn bị bắt, cảnh sát Miến Điện từng yêu cầu nhiều lần đưa hắn về nước xét xử. Ở Miến Điện, hắn không đơn thuần chỉ là tội phạm buôn lậu ma túy, mà còn là tội phạm gây chiến tranh và phản hòa bình, tội nào cũng là tội chết.
Sa Khôn đờ đẫn nhìn qua ô cửa sổ của một phòng giam, trong đó đang giam giữ người bạn già của hắn ta - Hắc Gia.
Thật ra, Hắc Gia chỉ là bán mạng cho người ta, nhận tội rồi thì không cần thiết phải ở chỗ này. Thế nhưng, bởi vì hắn bị HIV mà nhà giam không nhận hắn. Và vì hắn là nghi phạm quan trọng nên bệnh viện cũng không nhận hắn, thế là hắn chỉ có thể ở lại nơi này.
Cả ngày Hắc Gia chẳng nói câu nào, đôi khi còn không đụng đến cả cơm mang tới, nhưng hắn vẫn uống thuốc điều độ mà bác sĩ kê đơn. Dù sao thì con người vẫn sợ nhất là ốm đau và cái chết.
Bên ngoài vang lên tiếng ô tô, sau đó, cửa sân mở ra, dẫn theo mấy người từ bên ngoài đi vào.
Bọn họ mặc quân phục, dáng người cao ráo, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng, đặc biệt là người dẫn đầu . Anh vừa bước vào thì không khí xung quanh liền giảm xuống mấy độ.
Sa Khôn ngồi trên xe lăn, nhìn thấy đang ở phía xa mà hắn vô thức run lên vì sợ hãi, run đến nỗi xe lăn cũng run theo.
chỉ liếc sơ hắn một cái rồi đi vào tòa nhà.
Thật ra, hai bên cách nhau rất xa, ở giữa còn có song sắt ngăn cách, nhưng Sa Khôn sợ là nỗi sợ hãi từ trong xương tủy.
“Mùi gì mà khai thế?”
“Ấy, mùi nước tiểu của tên ngồi xe lăn kia kìa”
“Sợ đến nỗi tè ra quần luôn à?”
“Ha ha ha ha.”
Mấy tên nghi phạm ồn ào.
“Đừng làm ồn, yên lặng đi”
Hiện trường lập tức yên tĩnh, sự yên tĩnh này càng làm nên cho tiếng cọt kẹt của xe lăn phát ra, cũng như khiến cho Sa Khốn khó xử hơn vì sự tiểu tiện mất khống chế của mình.
Trong phòng hỏi cung, và Ngụy Nam ngồi trước màn hình lớn. Trên màn hình lớn là vẻ mặt đờ đẫn của Hắc Gia bị giam cách ly trong nhà giam. Gương mặt phóng đại của hắn lại càng thêm tiều tụy.
lấy ra một cái USB đưa cho người bên cạnh, dặn dò: “Bên trong có một đoạn video, chiếu lên cho hắn xem đi”
Chỉ chốc lát sau, trên màn hình nhà giam đã phát đoạn video này. Ban đầu Hắc Gia hiền như khúc gỗ, từ từ tâm trạng trở nên không ổn định.
Trong video, nhóm người của đi vào một thôn trang nhỏ nơi biên giới xa xôi. Ống kính chợt chuyển sang cảnh một căn nhà nhỏ thấp bé cũ nát không thể tả.
“Gì đây? Đây là đâu?” Hắc Gia trừng to mắt hỏi. Hắn không thể tin được đó là quê quán của mình, “, mày mà làm gì mẹ tao, tạo thành ma cũng không tha cho mày!”
Hắc Gia rất kích động, bất thình lình đứng dậy nhào về phía màn hình, vừa đập vừa hổ, “, mày ra đây! Ai làm người đó chịu, không liên quan đến mẹ tao, bà ấy chẳng biết gì cả... , tạo làm ma cũng không tha cho mày đâu, mày cút ra đây...”
Lúc này, cửa gỗ thấp trong video mở ra, một gương mặt già nua hiền hòa xuất hiện, khiến Hắc Gia quỹ gối ngã xuống đất, “Mẹ...”
Trong phút chốc, hắn khóc ròng.
Đó là người mẹ già năm nào, gần như tích tắc, hắn cuống quýt quỳ xuống đất dập đầu giống như đang thật sự ở trước mặt mẹ mình vậy.
“Thím à, bọn họ là hội giúp đỡ người nghèo, đến thăm hỏi thím một chút.” Người nói là trưởng thôn, giọng địa phương đặc sệt, “Còn tặng thím không ít đồ tốt nữa này, nhìn đi, tất cả đã được đem vào nhà thím rồi.”
“Chao ôi, cảm ơn cảm ơn, vào đây, tất cả vào đây... Nhà nhỏ nên không có chỗ ngồi, các cậu đừng chê cười nhé...”
Giọng quê hương quen thuộc lọt vào tai Hắc Gia làm hắn lập tức bình tĩnh lại, nín thở nhìn chằm chằm vào video không chớp mắt.
Mặc dù ống kính rất lắc, nhưng hình ảnh rõ ràng. dẫn theo mấy chiến sĩ về quê hắn, chẳng những tặng tiền, tặng đồ cho nhà hắn, mà còn sửa nhà cho hắn, hắn đần mặt ra mà nhìn.
Cuối cùng là đoạn video về mẹ hắn, ống kính HD quay đến người mẹ đầu tóc bạc trắng, gương mặt già nua như vỏ cây, những nếp nhăn giống như dao khắc, đôi mắt đục ngầu đầy tang thương.
Mẹ hắn ngồi trong sân, nhìn thẳng vào ống kính như nhìn con mình, nói: “Dũng à, mẹ biết con bận rộn nhiều việc bên ngoài, nếu con mệt mỏi, khổ sở thì về nhà đi. Ở nhà có tiền trợ cấp, có chính phủ giúp đỡ, cuộc sống sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Con luôn nói muốn kiếm thật nhiều tiền để cưới vợ, nhưng mấy năm nay mẹ thấy con chẳng có khoản tiền nào cả. Con cũng già đầu rồi, mẹ lại chẳng sống được mấy năm nữa, mẹ không yêu cầu con làm gì, chỉ mong con có thể về nhà sớm”
“Dũng à, mẹ biết, con ra ngoài làm chuyện xấu phải không? Nếu con phạm pháp thật thì hãy cải tạo cho đàng hoàng nhé! Mẹ không mong giàu sang phú quý gì, chỉ mong con bình an”
“Dũng à, trong nhà chỉ còn mỗi mình mẹ thôi, con về sớm nhé”
Có lẽ do ngượng ngùng trước các chàng trai nên suốt quá trình bà lão đều nói với nụ cười trên môi. Khi nói xong câu cuối, bà mới đưa tay lên lau nước mắt, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười chất phác.
Lúc này, trên mặt Hắc Gia đã đầy nước mắt, quỳ dưới đất thật lâu không muốn đứng dậy.
Suốt quá trình đám người đều theo dõi ở một phòng khác. Một người cho dù máu lạnh đến đâu thì người nhà vẫn mãi là điểm yếu của hắn.
Màn hình chính giữa từ từ dời lên trên, hai bên có thể nhìn thấy nhau qua tường kính trong suốt.
ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm gã đàn ông đang quỳ dưới đất bằng ánh mắt sắc bén. Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, anh chậm rãi nói: “Anh nên khóc, nên dập đầu với mẹ anh. Chính lòng dạ độc ác của anh đã khiến mẹ anh bơ vơ không nơi nương tựa như hôm nay. Có điều, mẹ anh vẫn hạnh phúc, chí ít cuộc sống của bà vẫn yên ổn. Anh có từng nghĩ đến những gia đình đã bị các anh hại chết không? Mẹ của những người đó đã mất đi đứa con của mình, đã mất đi hi vọng, phải vượt qua nỗi đau khổ dằn vặt ấy trong suốt quãng đời còn lại. Anh có từng nghĩ đến bọn họ không?”
Hắc Gia quỳ dưới đất, giơ hai tay lên cầu xin anh, “Cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa... Tôi đã bị báo ứng rồi, xin cậu hãy tha cho tôi”
“Tha cho anh? Hừ, anh nghĩ hay lắm, đến ông trời cũng không muốn tha cho anh. Nếu anh còn một chút lương tri thì hãy phối hợp với chúng tôi, coi như tích chút phước đức cho mẹ anh”
Bình luận facebook