Dù ném trúng người ta thì sao, dù bị mắng thì sao.
Bỏ chạy không phải phong cách của anh.
Một người luôn chính trực ngẩng cao đầu, điềm tĩnh từng trải, không giận cũng không giảm đi khí thế uy nghiêm, lại nham hiểm sắc bén như anh thì sao phải bỏ chạy?
Thế nhưng, anh lại bỏ chạy theo cô vì nguyên nhân này.
Thậm chí khi cô chạy mệt thở hồng hộc muốn dừng lại nghỉ một chút mà anh vẫn kéo cô chạy tiếp.
Anh đón đầu gió, không cần phải kiêng dè ánh mắt của những người khác, cứ làm theo trái tim mình, chạy theo cô là việc dễ dàng nhất anh cảm thấy lúc này.
Chạy một mạch mấy trăm mét, Lâm Thiển mệt phờ thở không ra hơi, “Ôi trời mẹ ơi, không xong rồi, em chạy không nổi, chạy không nổi nữa”
Cô ngồi phịch xuống cạnh bồn hoa ven đường, mắt nổ đom đóm.
chỉ thở nhẹ, chạy thế này vẫn chưa đủ làm anh nóng người. Anh chống nạnh trước mặt cô, lắc đầu nói: “Uống cho em tự xưng là biết đánh nhau, với thể lực này của em mà gặp phải người biết đánh thật thì em chính là một con gà yếu ớt”
Lâm Thiển gật đầu thừa nhận, không thừa nhận thì có thể làm gì đây, anh nói đúng mà.
Nghỉ trong chốc lát, cuối cùng cũng lấy lại sức, ngẫm lại hành vi của mình vẫn thấy rất ngây ngô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô, hai người không hẹn mà cũng cười.
“Còn muốn xem phim nữa không?” hỏi.
“Muốn, hiếm khi nào anh đi chơi với em, lần sau cũng chẳng biết đến khi nào?
“Vậy thì đi thôi.”
Thế là đôi vợ chồng trẻ lại thân mật nắm tay nhau đi xem phim.
len lén hỏi vừa rồi cô ước điều gì, cô cười đáng yêu, hát: “Không nói cho anh biết, không nói cho anh biết, không” nói cho anh biết đâu em.”
Đó là một buổi sáng bình thường, vì một chuyện lớn mà làm cả thành phố B, thậm chí cả nước đều sôi sục.
Thị trưởng thành phố B - Cố Đông Quân tạm thời bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra. Không có nội dung tin tức, chỉ có dòng tiêu đề này, tất cả mọi người đều đang suy đoán Cố Đông Quân đã phạm tội gì.
Sáng sớm, đã nhận được điện thoại của bác Cả, “Thành Kiều ả, cháu có biết chuyện của Đông Quân không?”
“Bác Cả đừng sốt ruột, cháu cũng mới vừa xem tin tức. Trước mắt cháu sẽ đi tìm hiểu thử, bác biết tình hình bên kia thế nào không?”
“Không biết! Quá bất ngờ, người của viện kiểm sát đã niêm phong nơi ở của Đông Quân, ngay cả phòng ngủ và phòng sách của nó ở nhà bác cũng bị lục soát toàn bộ. Bác gái cháu đã lo lắng đến ngất xỉu.”
“Cháu đi tìm hiểu tình hình một chút, hai bác chú ý giữ gìn sức khỏe?
“Được.”
Anh trầm mặt, người khác không hiểu, nhưng anh khá hiểu anh em nhà mình. Cố Đông Quân là một người chính trực, không a dua nịnh bợ, rất tận tụy trong mấy năm làm thị trưởng.
Bây giờ lại đúng một cái bị cách chức tạm thời để điều tra, nhất định là bị người ta hãm hại.
Anh suy nghĩ một lát, lập tức gọi một cuộc điện thoại, “Alo, kiểm sát Chu, là tôi đây, có chuyện gì với Cố Đông Quần vậy?”
Đối phương là người tiếp nhận vụ án này, kiểm sát trưởng Chu - Chu Chấn Nam. Ông ta nói: “Thủ trưởng Cổ, tối cũng đang định nói chuyện với ngài đây, chuyện này lạ lắm”
“Như thế nào?”
“Phó thị trưởng Triệu Minh và Tổng cục trưởng Cục công thương Quách Phẩm Xuyên đêm qua đã cùng nhau tố giác thị trưởng Cố nhận hối lộ của dư đảng Tam Giác Vàng. Họ còn xác nhận rằng, sở dĩ hạng mục khu Lạc Ngoạn trong thành phố có thể được phê duyệt cũng nhờ thị trưởng Cố mớm lời. Hai người này đã bị giam hơn nửa năm, bản án vẫn đang được điều tra, chưa có gì tiến triển. Tôi dám cam đoan rằng bọn họ không hề thông đồng bịa đặt lời khai. Nhưng đêm hôm qua, ấy vậy mà hai người họ đều lên tiếng tố cáo. Đây là do chính bọn họ tố cáo, tôi không còn lựa chọn khác đối với Thị trưởng Cố”
nghe xong thì phủ nhận ngay, “Cố Đông Quân không bao giờ làm chuyện đó.”
“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng chúng ta nghĩ thôi cũng vô dụng, phải dùng bằng chứng để nói chuyện”
“Trước đây Cố Đông Quân đã gợi ý cho Đội đặc nhiệm, bí mật phối hợp với Đội đặc nhiệm điều tra sai sót dự án khu Lạc Ngoạn, thế nên mới lộ ra chuyện Triệu Minh và Quách Phẩm Xuyên lạm dụng chức quyền để nhận hối lộ.”
“Đúng vậy, hiện tại Triệu Minh và Quách Phẩm Xuyên đều cùng nhau vạch tội, mục đích chỉ để Thị trưởng Cố gánh hết tội. Bên tôi chỉ có thể tiến hành theo trình tự. Thủ trưởng Cố, ngài giỏi về tra án nhất, chuyện này chỉ có thể nhờ ngài bí mật điều tra”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ điều tra rõ ràng”
“Được, vậy tôi chờ tin của ngài”
Vừa gọi xong cuộc điện thoại này, đã nai nịt gọn gàng chờ xuất phát. Quay lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thiển, anh đi qua nâng mặt cô lên hôn thật sâu.
Cô đã biết chuyện anh Cả bị điều tra, hiện giờ e rằng cả nước cũng đã biết.
Có biết sẽ không mặc kệ ngồi nhìn.
“Anh lại đi công tác một thời gian dài phải không?”
Không đợi đáp lời, cô nói tiếp: “Em không sao, cũng sắp nghỉ hè rồi, em định về nông thôn tham gia hoạt động dạy học với Lâm Du, sẽ bận lắm. Anh không cần để ý đến em, cứ chuyên tâm làm việc là được rồi.”
khẽ vuốt tóc cô, bé con trưởng thành rồi, cũng hiểu chuyện nhiều hơn.
“Anh mau đi đi, anh Cả đang chờ anh cứu đó. Em cũng phải đến trường đây”
gật đầu, hôn có một lần cuối rồi vội vàng rời đi.
Ba đường chính trị, quân sự, thương mại của nhà họ Cố hỗ trợ lẫn nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Việc Cố Đông Quân bị tạm thời cách chức để điều tra giống như một trận sóng thần, chẳng những nhận được chú ý cao độ của người dân cả nước, mà còn làm nhà họ Cố chấn động, bất an một phen.
Thị trường chứng khoán vừa mở phiên thì giá cổ phiếu của tập đoàn Cố thị liền giảm xuống 2%, hơn nữa vẫn còn tiếp tục giảm.
Lâm Thiển vừa đến trường đã bị Lâm Du chặn trước cổng.
Lâm Du vào thẳng vấn đề, “Có chuyện gì vậy?”
“Em đâu biết, đã đi điều tra rồi, hiện giờ vẫn chưa có tin tức.”
“Vậy bây giờ anh ấy bị giam ở đâu? Có bị tra tấn nghiêm khắc không?”
“Anh ấy chỉ bị cách chức tạm thời để điều tra thôi. Điều tra xong sẽ được về nhà, chắc chỉ bị hạn chế ra nước ngoài thôi.”
“Nói vậy thì bây giờ anh ấy đang ở nhà à?”
Lâm Thiển gật đầu, hỏi: “Chị định làm gì? Ê..” Cô giữ chặt Lâm Du, “Chẳng lẽ chị định đến nhà anh ấy?”
Lâm Du cũng biết làm thế là không ổn, nhưng cô thật sự rất lo lắng, “Không gặp được anh ấy, chị không yên lòng”
Lâm Thiển chưa từng thấy Lâm Du thế này, cô ấy luôn là con cưng trong nhà, không lo về cuộc sống, đơn thuần cởi mở, chưa bao giờ phiền lòng chuyện gì qua đêm. Nhưng bây giờ, vì cuộc tình đơn phương gượng ép này mà khiến cô ấy từ một thiếu nữ trong sáng trở thành thiếu nữ u buồn.
Lúc đầu, Lâm Thiền định nói cho Lâm Du biết về mối quan hệ giữa anh Cả và Dương Liễu Nhi để cô ấy tỉnh táo lại. Nhưng bây giờ, cô không đành lòng đả kích cô ấy.
“Thiển Thiển, em nói xem bây giờ chị nên làm gì? Nếu không thì... em dẫn chị đến nhà anh ấy được không?”
“Chị bình tĩnh chút đi Lâm Du. Em dẫn chị đi, nhưng chị lấy danh phận gì để đi? Còn em phải lấy lý do gì đây?
Hiện giờ anh ấy chỉ bị tạm thời đình chỉ công tác, đâu phải bị phạt. Chúng ta chỉ có thể yên lặng dõi theo diễn biến chứ chẳng làm gì được cả”
Lâm Thiển cố hết sức khuyên nhủ, rốt cục Lâm Du cũng từ bỏ suy nghĩ muốn đến gặp Cố Đông Quân, ủ rũ cúi đầu đi học.
Bình luận facebook