Lâm Thiển – “Chuyện như thế này chắc chắn không phải là lần cuối cùng. Tống Đình Uy có biết bao nhiều phụ nữ bên ngoài, chị Lâm Tiểu sẽ nhẫn nhịn được ư?”
Lâm Du - “Em không nghe nhà họ Tống cam đoan sao? Kết hôn xong liền quản lý việc nhà, Lâm Tiêu lại không phải người ngốc”
Lâm Thiển – “Nhưng Tống Đình Uy máu lạnh với cô gái mang thai kia như vậy, chắc gì anh ta sẽ đối tối với chị Lâm Tiểu?”
Lâm Du – “Những lời em nói chị đều đã nói, nhưng chị ấy không nghe
Lâm Thiển – “Hiện tại chưa kết hôn vẫn còn kịp. Kết hôn rồi thì chắc chắn sau này chị ấy sẽ phải hối hận”
Lâm Du - “Hối hận là việc của chị, không cần em quản. Đó là nguyên văn câu nói của chị ấy đấy”
Lâm Thiển kìm cơn giận trong lòng, nhét điện thoại vào trong túi, ngước mắt nhìn Tống Đình Uy và Lâm Tiêu.
Cách đó không bao lâu hai người còn tỏ ra xa lạ, giờ phút này lại vô cùng thân thiết giống như hai diễn viên lâm thời xứng đôi được kéo đến diễn chung.
Tống Đình Uy gắp thức ăn bảo ăn, thi thoảng còn diễn cảnh cưng chiều sờ đầu vuốt tóc. Lầm Tiêu cũng cười ngọt ngào, quả là một cặp đôi yêu nhau tha thiết khó bỏ khó rời.
Về vấn đề này, Lâm Thiển chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là - buồn nôn!
“Thật sự không chịu đựng nổi nữa, bức bối quá rồi.” Lâm Thiển thấp giọng nói. lẳng lặng nắm chặt tay cô dưới gầm bàn, “Đây là chuyện nhà người ta, chúng ta không nên khuấy vũng nước đục này lên”
“Nhưng mà...”
“Suyt” cắt lời cô, đánh mắt chỉ sang bên cạnh.
Lâm Thiển đưa mắt nhìn theo anh, thấy Chu Mạn Ngọc đã đổi chỗ đến ngồi bên bà Tống, hai người nắm tay nhau, thân thiết như chị em.
Còn bên kia, Lâm Bồi và ông Tống đang mời rượu nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
Nhìn ra xung quanh, bất kể là thân thích nhà họ Tống, hay thân thích nhà họ Lâm, tất cả đều đang ăn uống, chuyện trò rôm rả.
Ngay cả ông nội và Lâm Du cũng ngoảnh mặt làm thinh.
Cho nên, cô phẫn nộ như vậy để làm gì?
Lâm Thiển thở dài, chỉ dùng giọng nói đủ để hai người nghe thấy, “Được rồi, em không lao tâm khổ trí chuyện này nữa”
“Vui vẻ lên một chút.”
“Không vui nổi”
“Buổi tối chúng ta không về nhà”
“Ồ”
nhìn đôi con người trong veo của cô, không kìm được trêu chọc, “Vừa nói không về nhà liền vui vậy sao?”
Lâm Thiển thoáng thu bớt khóe miệng đang nhếch lên, hỏi: “Sao lại không về nhà?”
“Không phải chúng ta vừa hay đang ở khách sạn sao? Đặt phòng nhé?
“Sao thế? Không muốn à? Không muốn thì về nhà”
“Không, không, không, đặt đi”
và Lâm Thiển nhìn vào mắt nhau, bật cười ăn ý.
Cách đó không xa, Lâm Tiếu ngoài mặt mỉm cười trong tim nhỏ máu, đúng lúc nhìn thấy màn ấy, trong lòng không rõ cảm xúc.
Mặc dù và Lâm Thiển không quá thân mật trước mặt mọi người, nhưng kiểu tình cảm đến từ trái tim này không qua mặt người khác được, đặc biệt là ánh mắt họ nhìn nhau.
Những tháng ngày sống ở nông thôn, cô ta thường xuyên gửi tin nhắn cho . Mới đầu còn lấy danh nghĩa ân cần hỏi thăm Lâm Thiển, trả lời một vài tin. Về sau, có lẽ do nhận ra ý đồ của cô ta, anh không đáp trả nữa.
là người thông minh, anh không có biểu lộ gì khi gặp lại cô ta. Cô ta nghĩ, chắc chắn anh đã xem thường hành vi của mình.
Bây giờ so với Tổng Đình Uy mà nói thì Tống Đình Uy thua kém hơn mấy hệ ngân hà, nhưng cô ta có thể làm được gì cơ chứ?
“Tiêu Tiêu, hay là đêm nay em đừng về nữa?” Tống Đình Uy ôm eo cô ta, nói không chút che đậy, “Dù sao chúng ta cũng đính hôn rồi, sau này chuyển đến chỗ anh đi”
Lâm Tiêu kéo những suy nghĩ bay bổng lại, cười ngượng ngùng, “Như vậy sao được, dù sao chúng ta cũng chưa kết hôn mà, vẫn phải giữ quy tắc cũ”
“Chẳng phải quy tắc là do người định ư? Ngày nay tư tưởng của mọi người đều rất thoáng, giữ mấy lề thói cũ mềm đó để làm gì?” Dưới gầm bàn, bàn tay Tống Đình Uy không đúng đắn mò mẫm giữa hai chân cô ta, ý đồ rõ ràng, sắc tình rợp trời.
Bà Tống ngồi bên nghe thấy đoạn đối thoại của họ, nói: “Con trai, con đừng có hổ đồ! Tiêu Tiêu là cô gái ngoan, đừng dựa vào tính cách tùy tiện của con mà bắt nạt con bé đấy”
Chu Mạn Ngọc khéo léo đưa đẩy, “Nhìn cặp vợ chồng son này khó mà chia cách bọn chúng. Nhưng Đình Uy này, nhà họ Lâm chúng ta gia giáo nghiêm khắc, vẫn muốn giữ quy củ. Dù sao bọn con cũng chưa kết hôn, con gái nhà họ Lâm chúng ta không được phép ở chung trước khi kết hôn, hi vọng con tôn trọng chúng ta”
Không đợi Tống Đình Uy mở miệng, bà Tống lập tức đưa lời, “Dạ dạ dạ, bà thông gia nói rất đúng. Tuy rằng tôi mong Tiếu Tiếu mau tới giúp tôi, nhưng quy củ thì vẫn phải giữ”
Tổng Đình Uy lộ vẻ bất mãn nhưng đành nghe theo mấy bà, “Được rồi, con đành nhẫn nhịn chịu đựng vậy.”
Tầm mắt anh ta nhìn Lâm Tiêu thoáng chếch đi một chút, dư quang liếc sang bàn của đám chị em bên cạnh.
Đó là đám chị em của Lâm Tiêu. Vừa rồi ở của khách sạn anh ta để ý tới cô ả bị Lâm Thiền đánh cho một bạt tai, ngực lớn thật.
Cuối cùng, buổi lễ đính hôn cũng kết thúc, đảm anh em bạn bè lần lượt rời đi. Lâm Tiêu cũng theo người nhà họ Lâm trở về.
Trước khi ngồi vào xe, bà Tống lo lắng dặn dò, “Hôm nay đừng ra ngoài chơi nữa, về sớm một chút.”
“Mẹ, mẹ lại cằn nhằn rồi”
Ông Tống trừng mắt với anh ta, “Còn không bớt phóng túng đi? Hôm nay may mắn không phải là tiệc kết hôn. Tao cảnh cáo mày, chuyện như thế này không được xảy ra lần nữa đâu đấy!”
Tổng Đình Uy đành cầu xin, “Con biết rồi ba! Con cũng đã xử lý nhanh gọn rồi mà”
Ông Tống thấp giọng giáo huấn, “Lần này nhất định phải giải quyết cho sạch sẽ”
“Dạ dạ dạ, ba mẹ về nghỉ ngơi trước đi... Tài xế, lái xe đi”
Tiễn tất cả mọi người xong, Tống Đình Uy mới thở hắt ra nặng nề, quay lại chuẩn bị lên xe của mình. Nhưng anh ta lại nhìn thấy...
“Dừng xe lại, cậu tan việc rồi, về đi.” Anh ta đuổi tài xế, vội vã bước dài về phía trước.
“Này, cô là... cô là..” Anh ta giả bộ vắt óc nghĩ ngợi rồi làm như đột nhiên nhớ ra, “Cô là Dư Hoan đúng không?”
Lúc này Dư Hoan đứng trong gió đêm, dấu tích bị đánh vẫn còn trên mặt. Vì không cam tâm mà cô ta khóc đỏ cả hai mắt, giờ vẫn chưa hoàn toàn phai nhạt. Cô ta hơi ngượng ngùng, giơ tay che gò má sưng tấy, khẽ gật đầu trả lời, “Dạ phải. Chào Tổng thiếu gia”
“Cô đang ở đây chờ xe à?”
“Vâng, tài xế vẫn chưa đến” Cô ta đứng nghiêng người, không muốn anh ta nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ.
“Trùng hợp vậy, tài xế của tôi cũng chưa đến” Tống Đình Uy bước lại gần, cúi đầu xuống, ghé sát nhìn cô ta, “Để tôi xem vết thương trên mặt có một chút”
Không đợi Dư Hoan tỏ thái độ, Tổng Đình Uy đã trực tiếp ôm lấy mặt cô ta, kéo nhẹ tới gần. Anh ta nhíu mày “chậc” một tiếng, giận dữ nói: “Con nhóc Lâm Thiển này đúng là dã man, sao có thể đánh người như vậy được?”
Bình luận facebook