Tống Đình Uy lớn tiếng nói: “Cô nghĩ cô là ai? Chị cô còn không thèm quan tâm, cô có tư cách gì hả?”
“Anh không sợ chị tôi thất vọng hay sao hả?” Lâm Du chất vấn.
“Đúng sai cũng không tới lượt cô lo, hơn nữa...” Tống Đình Uy nhếch miệng cười, giọng điệu hết sức khinh miệt nói: “Cô cho rằng nhà họ Lâm còn có thể đèo bòng kết thông gia với nhà chúng tôi được hay sao? À, với tình hình bây giờ, các người phải thắp hương cảm tạ vì nhà chúng tôi chưa hủy hôn đấy.”
“Anh...” Lâm Du cảm nhận được sự nhục nhã cùng cực. Tống Đình Uy chẳng sợ gây hấn, hết nhìn Lâm Du, rồi lại nhìn Cố Đông Quân, có ý xấu châm chọc: “Cựu thị trưởng, xem ra bây giờ thất nghiệp nên anh có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ, còn có thời gian hẹn gái ra đây uống trà tán gẫu nữa. Thôi thì để tôi sắp xếp cho anh một công việc được không? Bãi giữ xe nhà tôi đang thiếu một người trông coi, tôi thấy anh rất hợp đấy, chỉ cần ngồi đó ngó qua ngó lại là được rồi.” Lúc nói chuyện, thái độ Tống Đình Uy vô cùng kiêu ngạo. Nếu nói anh ta đối với Lâm Du là châm chọc, vậy thì đối với Cố Đông Quần là vũ nhục. Lâm Du cố gắng đè ép cơn tức nhưng không thể nhịn nổi nữa. Vẫn là Lâm Thiển nói đúng, đối mặt với kẻ xấu thì vĩnh viễn nắm đấm hữu dụng hơn đạo lý. Có một số người thật sự rất đáng ăn đòn.
Vừa nghĩ xong, Lâm Du không nói nhiều, cô lập tức nhắm ngay mặt Tổng Đình Uy mà tát một cái “Bốp”. “Ui da...” Tống Đình Uy đau đến cắn răng, cái tát này khiến anh ta ngây ngốc.
Dư Hoan vội vàng nhào qua xem, vẻ mặt đau lòng. “Đình Uy, anh sao rồi?” Cô ta quay đầu trừng mắt với Lâm Du, nổi giận mắng: “Lâm Du, sao cô lại đánh người? Tại sao nhà họ Lâm các người đều bạo lực vậy?!” Khóe miệng Tống Đình Uy nếm được vị máu tươi. Anh ta dùng lưỡi liếm một cái, phun ra một búng máu.
“Á, máu!” Dư Hoan hét lên kinh hoàng: “Lâm Du, cô đánh người là không đúng, cô...”
Một tiếng “Bốp” vang lên. Dư Hoan vừa mới bước lên trước thì đã bị Lâm Du đánh cho một bạt tai.
Mặt Dư Hoan đau rát, trong lòng vô cùng uất ức. Cô ta bị Lâm Thiển đánh, bị Lâm Tiêu đánh, bây giờ lại bị Lâm Du đánh. Các người dựa vào cái gì mà đánh tôi? Chiến tranh giữa phụ nữ không hề bình lặng như chiến tranh của đàn ông. Dư Hoan quay đầu lại, đánh trả Lâm Du.
Cô ta túm lấy tóc Lâm Du, vừa lôi vừa kéo.
Lâm Du không chịu yếu thế, đã muốn bộc phát từ lâu rồi. Cô co đầu gối, thúc thẳng vào ngực Dư Hoan. “A...” Dư Hoan cảm giác cả lồng ngực như nổ tung. Cô ta ôm ngực ngã xuống.
Lúc này, Lâm Du gần như đã bộc phát hoàn toàn. Cô dùng tay chân đấm đá Dư Hoan trên đất và Tổng Đình Uy ở bên cạnh.
“Lâm Du, mau dùng tay, dừng tay!” Cố Đông Quân muốn ngăn lại, nhưng khuyên ngăn bằng miệng cũng vô ích. Anh hận mình không thể qua đó ngăn lại. Khách trong nhà hàng không nhiều lắm, tất cả đều vây quanh nhìn nhưng không hề muốn khuyên can. Thấy ba người quần nhau thành một cục, cô gái đó lại khỏe như vậy, cho nên không ai dám bước lên cả. Người phục vụ nhà hàng cũng lo lắng, sao lại đánh nhau trong nhà hàng chứ? Tuy rằng Dư Hoan bị đẩy ngã xuống đất, nhưng cô ta cũng đánh trả lại. Hai chân Lâm Du bị cô ta đá trúng vài phát.
“Cặp nam nữ chó má không biết xấu hổ! Cặp nam nữ chó má bại hoại đạo đức! Các người không sợ làm chuyện có lỗi với chị tôi sao?”
Lâm Du tức muốn nổ phổi, càng đánh càng mắng, càng đánh càng hăng. “Dư Hoan, chị tôi đối xử với cô tốt như vậy, sao cô có thể tằng tịu với hôn phu của chị ấy? Cô không biết bọn họ sắp kết hôn rồi à?”
“Còn anh, hơn một tháng nữa là đã kết hôn với chị tôi, vậy mà bây giờ vẫn còn dan díu với phụ nữ. Anh có còn lương tâm không hả?”. Dư Hoan cũng không phải kẻ dễ bắt nạt. Cô ta lập tức bật dậy, cầm lấy đồ ăn trên bàn ném về phía Lâm Du.
Lâm Du bị ném trúng trán, chóng mặt tới nổ đom đóm.
“Lâm Du...” Cố Đông Quân vừa sốt ruột vừa đau lòng. “Đừng đánh nữa, Tống Đình Uy, cản bọn họ lại.” Lúc này Tống Đình Uy đã đứng sang một bên làm khán giả. Phụ nữ đánh nhau quá đặc sắc, làm anh ta nhìn không rời mắt.
Chẳng những anh ta không ngăn lại, còn ở bên cạnh châm dầu vào lửa: “Đánh đi, cố lên. Lên đi lên đi, đánh đi!”
“Ầm! Ầm! Ầm!”
“Binh! Binh! Bốp! Bốp!”
“Rầm!”
Vô số đồ ăn bị ném xuống đất, vỡ tan tành. Lâm Du không có cách nào tới gần Dư Hoan, cô bèn nhặt một mảnh gốm sứ dưới đất, lấy hết sức ném về phía
mặt Dư Hoan. “A!!!!” Đám người mở to mắt nhìn theo. Dư Hoan hét lên một tiếng thảm thiết rồi bưng lấy mắt trái trên mặt.
Ngay tức khắc, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ rãnh mu bàn tay. Đây là máu tươi. Dư Hoan hoảng sợ gào lên: “Mắt tôi, mắt tôi... Lâm Du, tôi muốn cô phải đền mạng!”
Mu bàn tay Dư Hoan đầm đìa máu tươi, cô ta nổi điên xông về phía Lâm Du. Lâm Du nghiêng người né tránh. Dư Hoan nhào hụt, bay thẳng xuống đồng mảnh vụn gốm sứ.
“A!”
cẳng chân, đầu gối, cánh tay, còn cả bàn tay cô ta đều bị mảnh sứ cắt trúng. Tình cảnh trở nên đẫm máu, khó lòng kiểm soát.
Vài nam phục vụ thừa cơ chen vào tách hai người ra.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!” Mọi người ào ào ngăn cản. Có vài cặp vợ chồng dắt theo con cái vội vàng che mắt con mình lại, đặt tiền lên bàn rồi vội vã bỏ đi. Dư Hoan được đỡ qua một bên. Cô ta bị thương nhiều chỗ, trên đùi và tay bị cắt nhiều vết, vài chỗ cắt sâu nên máu chảy không ngừng. Nghiêm trọng nhất là mặt bên trái của cô ta. Không biết là vết thương ở mắt hay ở mặt, máu kia chảy từ khóe mắt xuống, trong hệt như ma nữ trong phim kinh dị.
Tổng Đình Uy thấy thế, nhưng chỉ ung dung nhàn nhã ngồi xuống bàn. Anh ta dựa nghiêng, bắt tréo chân, buông lời châm chọc: “Có trò hay để xem.” Lâm Du trừng mắt nhìn anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống. Cơn giận xả xong thì vô cùng sảng khoái, nhưng cô cũng phải trả giá. Nhưng bây giờ cái giá cao như thế nào thì cô vẫn còn chưa biết.
Nhà hàng bắt buộc phải ngừng kinh doanh. Vài người đàn ông chặn cửa lại, họ sợ đám người Lâm Du bỏ trốn.
Không lâu sau, xe cảnh sát và xe cứu thương đã đến.
Bình luận facebook