Chu Mạn Ngọc ưỡn thẳng lưng, cao giọng hỏi: “Cái con tiểu minh tinh kia đâu rồi?” Lâm Bồi lắc đầu, “Cô ta biết tình hình của tôi nên đã lén tôi đi phá thai, cũng chẳng biết đã đi đâu rồi. Cô ta chỉ tham tiền của tôi chứ nào thật lòng muốn theo tôi.”
“Bây giờ ông mới biết thì muộn rồi!” Chu Mạn Ngọc yếu ớt chất vấn, “Cô ta bỏ đi rồi, vậy nhà và xe mà ông mua cho cô ta đâu?”
“Vẫn còn, tôi lấy về hết rồi. Có điều... khoản tiền bỏ vào công ty đã mất sạch.” Lâm Bồi có chút tuyệt vọng. Chu Mạn Ngọc lại hỏi tiếp: “Hiện tại công ty nợ bao nhiêu tiền?” Lâm Bồi quỳ dưới đất, ôm đầu, “Không rõ lắm, Lâm thị không xong rồi...”
“Đỡ ba con dậy, chúng ta ngồi nói chuyện đàng hoàng.” Lâm Du đỡ Lâm Bồi dậy, ông ta nước mắt đầm đìa ngồi lên sofa, cảm thấy không còn mặt mũi để đối mặt với con.
Là vợ chồng lâu năm, Chu Mạn Ngọc rất hiểu ông ta, “Tiểu Du, đi pha cốc trà cho ba con đi.” “Dạ dạ, có ngay.” “Haizz, ông đừng chỉ có khóc lóc! Khóc trước mặt con gái có thấy mất mặt không hả?”
Lâm Bồi lau lau khuôn mặt già nua, “Đúng là không còn mặt mũi nào để nhìn bà và các con.”
Chu Mạn Ngọc nói: “Tôi tính rồi, những cửa hàng bất động sản mà chúng ta đứng tên vẫn còn chút giá trị, bán đi có thể gom góp được chút. Cộng thêm cổ phiếu của tôi và mấy món đồ trang sức, gộp hết lại cũng được một tỷ.”
Lâm Bồi nói lắp bắp, không hiểu ý tứ cụ thể của bà. “Còn mấy bức tranh chữ cổ của ba ông nữa, ông ấy đã tỏ thái độ muốn bán. Dựa theo giá cả thị trường hiện tại thì có thể bán được 500 triệu. Ông thấy một tỷ rưỡi có đủ không?”.
Lâm Bồi ngây ra như phỗng. Mãi đến khi Lâm Du bưng trà nóng tới, ông ta mới phản ứng được, “Mạn Ngọc, bà... Chẳng phải bà đã sang tên tài sản rồi sao?”
“Tôi không sang tên chẳng lẽ để mặc ông tiêu xài cho con hồ ly tinh kia à?” “... Tôi đối xử với bà như thế mà bà vẫn muốn giúp tôi ư?”
Chu Mạn Ngọc rớm nước mắt, nói: “Tôi cũng không muốn gia đình chúng ta lại chia năm xẻ bảy...”
Lâm Bồi kích động, bèn nhích lại ôm chặt lấy bà ta, “Mạn Ngọc à, tôi cam đoan sau này sẽ tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với bà. Tôi cam đoan đấy!”
Chu Mạn Ngọc đấm mạnh vào lưng ông ta, khóc lóc mắng nhiếc: “ông là đồ vô lương tâm...”.
Lâm Du đứng bên cạnh cũng đỏ mắt. Hình ảnh này đẹp biết bao, chí ít gia đình bọn họ vẫn đầy đủ. Khi về phòng ngủ thì đã quá nửa đêm. Trước khi ngủ, Lâm Du nhìn lướt qua điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc.
“Cho dù muộn thế nào, đọc được tin nhắn thì trả lời anh ngay.” Lâm Du liền nhắn lại cho anh một tin “Đọc rồi, ngủ đi.” Không ngờ, Cổ Đông Quân lập tức gọi tới.
“Alo, sao muộn vậy? Người nhà em không sao chứ?” Đầu dây bên kia là giọng hỏi sốt ruột của Cố Đông Quân.
Nghe được giọng anh, dù mệt mỏi cỡ nào cô cũng như được truyền sinh lực vô hạn, “Không sao, ba mẹ em không ly hôn nữa. Mẹ em đã lấy hết tài sản trong nhà để giúp đỡ ba em.” “Vậy thì tốt rồi. Muốn vậy cũng không nhắn tin, anh sốt ruột đến độ chỉ muốn đến tận nhà để tìm.” Lâm Du cười nhẹ, “Được rồi, là em sơ sót, cứ theo giúp mẹ nên quên trả lời điện thoại của anh.” “Công ty ba em nợ bao nhiêu tiền? Nhiều thì anh không có, nhưng có thể giúp một phần.” “Đừng, em không muốn quan hệ của chúng ta liên quan tới tiền bạc.”
“Anh hiểu, nhưng mà...” “Dù thế nào cũng không được.” “Được rồi được rồi, anh không nhắc đến chuyện này nữa. Ngày mai gặp nhau được không?” Lâm Du nằm xuống, khoan khoái chui vào chăn, “Sao thế, nhanh vậy đã nhớ em rồi à?” “Đúng vậy, ai bảo em theo đuổi được anh rồi thì không thèm đếm xỉa tới anh nữa.” “...” Rõ ràng là anh tỏ tình trước mà.
“Lâm Du à, em như vậy là không tử tế. Bây giờ bạn trai em đang mang thương tích trong người, em phải quan tâm bạn trai em nhiều hơn, không được lạnh nhạt với anh ấy.”.
“...” Phong cách màu mè đột ngột này khiến Lâm Du không thích ứng kịp. “Được rồi, không đùa với em nữa, anh biết em đang xấu hổ.”
“Nói nghiêm túc đây, ngày mai bác sĩ quân y trong đội của Thành Kiêu sẽ đến Thành Để, em có muốn tự mình hỏi anh ta về bệnh tình của Lâm Tiêu không?”
“Được, mà chuyện quan trọng như vậy sao Lâm Thiển không nói với em?” Cổ Đông Quân trả lời sâu xa: “Thành Kiêu vừa về, em thấy Lâm Thiển sẽ rảnh rỗi sao? Anh đoán em ấy còn không có thời gian xuống giường nữa kìa.”
“Sao em im lặng vậy?”
“Cố Đông Quân, anh nói chuyện không đứng đắn, anh bảo em phải nói gì đây? Trước kia thấy anh lạnh lùng, bây giờ cảm thấy trước đây đều là gạt người.” “Thật sao, vậy anh lạnh lùng tiếp nhé...” Cố Đông Quân chỉnh giọng cho nghiêm túc, trầm thấp nói, “Không có chuyện gì nữa thì anh cúp máy đây.”
“Này!” Lâm Du gấp gáp. “Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai anh đến đón em, tiện thể hỏi thăm ba mẹ em luôn.”
“Đừng...” Lâm Du vô cùng gấp gáp. Nói thật, cô thật sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp phụ huynh. Đùa à, mới quen nhau có ba ngày thôi mà, “Gặp phụ huynh, ha ha, có phải hơi sớm không?”
“Thấy em căng thẳng vậy, quả nhiên theo đuổi được rồi thì chẳng thèm quan tâm.”
“...” Em thật sự không có ý này. “Được rồi, đùa với em thôi! Anh sẽ đỗ xe xa nhà em một chút để chờ em, được chưa?”
“Ha ha, được được được, anh thật nghịch ngợm.” “Mau ngủ đi, đã mấy giờ rồi.”
“Vâng, ngủ ngon, muah.” “Ngủ ngon.” Cúp máy, Lâm Du ngẩn ngơ nhìn tên của Cố Đông Quân trên điện thoại di động. Vất vả lắm cô mới theo đuổi được anh, vậy nên cô không muốn vì gia đình mà mối quan hệ của anh và cô đổ vỡ. Cô từ từ nhắm mắt lại, bất giác ngủ thiếp đi.
***
Sáng sớm hôm sau, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc nắm tay nhau cùng đến bệnh viện. Tinh thần của cả hai trông đã tốt hơn hôm qua.
“Phu nhân, mời lên xe.” Sau khi đích thân mở cửa xe, Lâm Bồi còn ga-lăng che đỉnh đầu cho bà ta.
Chu Mạn Ngọc mỉm cười ngồi vào xe, thế nhưng nghĩ tới tình hình của Lâm Tiêu lại ưu sầu. “Tiểu Du à, con nhớ hỏi kĩ vị quân y kia nhé! Tốt nhất nên bảo cậu ta đến bệnh viện để xem tình hình của Lâm Tiêu.” “Dạ mẹ. Ba mẹ đến bệnh viện nghe xem bác sĩ nói thế nào trước đi.” “Haizz, được rồi, con cẩn thận nhé.”
“Dạ vâng.”
Vẫy tay tiễn biệt ba mẹ, Lâm Du lén phóng tầm mắt ra xa một chút, Cổ Đông Quân đang đỗ xe ở cách đó không xa.
_ “Mau tới đây.” Anh gửi tin nhắn WeChat cho cô.
Lâm Du nhìn xung quanh, không thấy ai, lúc này mới vội vàng chạy tới.
Haizz, yêu đương thật không dễ dàng mà.
Bình luận facebook