Cố Thành Kiêu đang nói chuyện với Cố Nam Hách thì thấy có đám người bu lại chỗ hành lang. Hầu hết đều là các cô gái mặc áo tắm mát mẻ cho nên anh cũng không quan tâm.
Ngược lại Cố Nam Hách có vẻ hứng thú, trêu chọc nói: “Anh Hai, hay là chúng ta đi hóng thử xem?” Cố Thành Kiêu trừng mắt nhìn, dứt khoát quay lưng lại. Hai người tiếp tục bàn bạc kế hoạch làm thế nào giăng bẫy Hoa Thiên Minh mà không để ông ta phát hiện. Trên hành lang đẩy người bu quanh, tất cả đều là những cô gái trẻ tuổi nõn nà. “Lột đồ cô ta ra. Tôi dám cá là cô ta giấu đồ trong váy.”
“Ai dám đụng vào, bà đây sẽ khiến kẻ đó gánh hậu quả!”
Lâm Thiển nổi giận thét lên khiến những người có mặt, bao gồm cả đám công tử cũng phải khiếp sợ. Mà đám thiên kim tiểu thư lúc nãy tưởng rằng có thể chế ngự cô bây giờ lại bủn rủn tay chân.
Gần đèn thì sáng, Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu ở bên nhau đã lâu, thế nên không biết từ khi nào trên người cô cũng lây nhiễm khí thế của anh.
Huống chi trước giờ cô vốn không phải mèo bệnh. Thừa dịp tay chân bọn họ bủn rủn, Lâm Thiển dùng sức đẩy phắt họ ra. Cô đứng giữa đám người, hết sức đúng mực cãi lại: “Các người đừng có dựa vào cái miệng mà định tội tôi. Đây là xã hội pháp trị dựa vào chứng cứ, có dùng miệng cũng vô ích.”. “Thứ nhất, tôi vốn không quen hai tiểu thư này. Tôi không có động cơ đẩy cô ta.” “Thứ hai, tôi không phải kẻ trộm. Tôi chưa từng tới phòng thay quần áo, tôi đi rửa tay chứ không phải thay đồ.”
“Thứ ba, tôi và chồng được chính thức mời tới đây, không phải kẻ trộm đột nhập.” “Còn điều cuối cùng, các người nghe cho rõ đây. Đây là trong nhà, các cô mang dép lê ướt sũng đi vào, sàn nhà bị ướt sẽ rất trơn trượt. Rốt cuộc là ai thiểu đạo đức đây hả?”
Có thể là do khí thế Lâm Thiển quá mạnh mẽ, tự thể chính nghĩa hào hùng, khẩu khí đứng đắn chính trực cho nên nhất thời không ai dám hé hé.
Tiểu Bạch đang được đỡ bên cạnh lại khóc lóc kể lể: “Tôi không phải tự mình ngã, là có người đẩy tôi. Lúc đó ngoại trừ cô ở bên cạnh tôi thì còn ai nữa? Chẳng lẽ có quỷ sao?” Nghe Tiểu Bạch nói thế, Na Na lại càng hung hăng hơn nữa. Cô ta không thể để cô gái này thoát tội được: “Cô nói không có thì không có à? Ha, chính mắt tôi nhìn thấy cô đẩy cô ấy. Cô nói không quen biết chúng tôi, vậy tại sao chúng tôi phải hãm hại cô?” Người ở đó đều là bạn bè của Na Na và Tiểu Bạch, trong đó còn có vài người bạn chơi từ bé nên đương nhiên phải giúp đỡ bọn họ.
“Nếu cô ta cứng miệng không chịu nhận, vậy thì báo cảnh sát đi!”
“Cố ý đả thương người, lại còn thêm trộm cắp, cả hai trăm nghìn chứ ít gì, e là cô ta phải vào nhà lao một chuyển rồi.”
“Phải đó, tôi thấy hay là mọi người vào phòng thay quần áo kiểm tra xem có thiếu thứ gì không, ghi hết vào sổ để tính một lượt luôn.”
“Còn nói có chồng nữa, nhìn cô trẻ tuổi vậy mà có chồng gì. Nói dối không biết ngượng, lời nói dối dễ bị vạch trần vậy mà cũng ba hoa.”
“Ha ha, gì mà chồng chứ, chồng quỷ hả?” “Ôi, đừng nói nữa, chân Tiểu Bạch cần điều trị ngay, báo cảnh sát đi.”
Hành lang ầm ĩ cả lên, người này một lời, người kia một cầu, hệt như một đám ruồi bọ vo ve vo ve. Lâm Thiển chẳng biết đường nào mà phản bác lại.
Cô nhón mũi chân, đám người này vây kín không còn kẽ hở nên cô không thể nào nhìn thấy Cố Thành Kiêu và Cổ Nam Hách.
Hai người này đi đâu thế? Nếu họ ở bên ngoài thì đã thấy có chuyện mà tới rồi, chẳng lẽ họ đi nơi khác? Vợ chồng Bạch thị biết con gái bị thương chân thì vội vã chạy tới.
Đúng lúc bọn họ cũng nghĩ lại khách sạn này. Vì ngày mai con gái phải lên sân khấu diễn nên toàn bộ người nhà đều phải đến trước một ngày, hiện đang ở tạm tại khu vực gần Nhà hát Quốc gia.
Thấy Tiểu Bạch bị thương mà khóc, bạn bè của cô ta vội vàng báo cho ba mẹ của Tiểu Bạch trước.
Lòng Bạch phu nhân nóng như lửa đốt, vừa vào tới đã chui thẳng vào trong đám người. “Bối Nhi, Bối Nhi, cục cưng của mẹ, con ở đâu?”
Thấy Bạch phu nhân tới, chúng chị em đều nhiệt liệt tránh đường: “Dì, Tiểu Bạch ở đây. Chân của cô ấy bị sưng lên rồi.”
“Dì, dì tới đúng lúc lắm.” Na Na bước lên phía trước, chỉ vào Lâm Thiển cáo trạng: “Là cô ta, cô ta cố ý đẩy Tiểu Bạch ngã. Cô ta còn là kẻ trộm nữa, trộm rất nhiều đồ đạc của bọn cháu.”
Bạch phu nhân vừa nghe thấy, không nói lời nào đã giận dữ trừng mắt nhìn Lâm Thiên, giơ tay lên muốn đánh cô.
Lần này Lâm Thiển đã có chuẩn bị, phản ứng rất nhanh. Cô kìm chặt cổ tay đang giơ lên cao của Bạch phu nhân, nói: “Vị phu nhân này, không phải tôi làm, là mấy người này nói xấu tôi. Tôi không quen biết con gái bà thì có lý do gì đẩy cô ấy chứ?”
Cô cho rằng bậc phụ huynh từng trải thì sẽ lý trí nghe lời cô nói. Ai ngờ Bạch phu nhân này còn không nói lý hơn cả đám nhóc quái ác kia.
Bạch phu nhân quay đầu hỏi con gái: “Bối Nhi, con nói đi, là ai đấy con?” “Là cô ta.” Bạch Bối Nhi được mẹ và bạn bè bênh vực thì rất cảm động, khóc càng dữ dội hơn: “Mẹ, là cô ta đẩy con. Cô ta còn không chịu nhận... Bàn chân con bị thương như vậy thì ngày mai làm sao biểu diễn được, hu hu hu hu...”
Thấy con gái khóc, Bạch phu nhân đau đến đứt ruột đứt gan. Bà ta hung hãn trừng mắt với Lâm Thiển, hận không thể ăn tươi nuốt sống tội phạm đã tổn thương con gái bà ta.
Bà ta có ý đồ giơ tay đánh Lâm Thiên, nhưng sức cô rất lớn, phản ứng cũng mau lẹ. Thậm chí cô không né tránh mà còn ngăn chặn lại, không để bà ta chiếm được ưu thế. Bạch phu nhân bị chọc giận, lập tức gọi điện cho em trai: “Em mau tới đây đi, khách sạn XX tầng cao nhất. Cháu gái em bị người ta bắt nạt kìa!”
Kẻ nhận điện thoại là cậu ruột của Bạch Bối Nhi, hơn nữa còn là Cục trưởng Cục cảnh sát. “Sao lại là khách sạn XX, vừa rồi em mới nhận được điện thoại báo chỗ đó có trộm cướp, chẳng lẽ kẻ trộm đả thương người?”
“Phải, cháu gái cậu bị người ta đã thương! Vết thương ở bàn chân, buổi diễn ngày mai cũng tiêu luôn.”
“Cái gì? Được rồi, em lập tức đến ngay!” Sau khi cúp điện thoại, Bạch phu nhân đắc ý nhìn về phía Lâm Thiển. Mặc dù giọng nói không còn giận dữ như trước những biểu cảm lại càng tàn nhẫn hơn. Bà ta nói: “Kẻ ngu dốt như cô sẽ phải trả giá đắt! Tôi muốn cô phải đền mạng cho bàn chân con gái tôi.” Tổn thương một mắt cá chân mà đã muốn đền mạng, mặt Na Na ngẩn ra. Từ đầu đến cuối Lâm Thiển đều bình tĩnh. Muốn rửa sạch kiểu vu oan này thì dễ như trở bàn tay cho nên cô không hề lo lắng. Ngược lại cô còn cảm thấy lo lắng cho chỉ số thông minh của đám người này. Bạch tiên sinh và vợ tới cùng lúc, có điều Bạch phu nhân chạy tới trước, còn Bạch tiên sinh vẫn còn ở phía sau.
Ông ta vừa đi vào đã nhìn thấy Cố Nam Hách. Hiếm khi có cơ hội này, ông ta liền chạy thẳng tới đó chào hỏi. “Tổng giám đốc Cố, thật vinh hạnh, vinh hạnh! Tôi là Bạch Dũng, là người phụ trách Khoa học kỹ thuật Bạch Bối. Lần trước chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở đại hội công thương.”
Bình luận facebook