Sở Dương dốc hết toàn lực để cắn, cắn đến phát run.
Tống Cảnh Du nhịn đau. Anh nhìn thấy nước mắt cô rơi từng giọt từng giọt lên cánh tay, đồng thời cũng nhìn thấy khóe môi cô có chất lỏng như máu tràn ra.
Nhưng anh vẫn nhịn, anh bằng lòng chịu đựng. Một lúc sau Sở Dương mới nới lỏng hàm răng. Miệng cô dính đầy máu tươi, có vị máu và nước mắt trộn lẫn, vừa mặn lại vừa tanh.
Tống Cảnh Du không chú ý miệng vết thương mà dùng ngón tay cái lau máu ở khóe miệng cho cô.
“Em đừng như vậy, em cứ như thế thì anh...” Anh hít sâu, không biết phải nói tiếp thế nào. Sở Dương khóc to, không thèm để ý hình tượng: “Anh là đồ không có lương tâm, sao anh có thể tuyệt tình như vậy chứ? Em hận anh, hận anh, hận anh!” Trái tim Tổng Cảnh Du co thắt lại, siết tới đau đớn.
Anh cho rằng chỉ cần một khoảng thời gian đủ lâu, cho dù là anh hay Sở Dương thì ai cũng sẽ từ từ quên đi đối phương, xóa mờ đoạn tình cảm này.
Không ngờ, ba năm trôi qua mà Sở Dương vẫn như vậy.
Còn anh, ngoại trừ bề ngoài có vẻ vô sự, nhưng trong thâm tâm lại không hề thay đổi.
Ý niệm kiên trì trong lòng anh hơi dao động. Thậm chí anh hoài nghi quyết định ban đầu của mình có chính xác hay không.
Anh đang lau miệng cho cô thì bỗng nhiên cô bắt lấy tay anh, ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Cô do dự hỏi: “Anh còn yêu em không?” “...” Tống Cảnh Du ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh được hai cô gái thổ lộ chỉ trong vòng năm phút. Có điều cảm giác anh dành cho cô y tá trước đó hoàn toàn khác xa với lúc này. Lúc đó, bản năng của anh là từ chối cô y tá, còn bây giờ, điều anh muốn chính là ôm lấy Sở Dương. Bản năng này lớn mạnh tới nỗi khiến anh hoảng sợ. Sở Dương nhìn cánh tay bị mình cắn tới máu thịt lẫn lộn mà áy náy, muốn xoa dịu giúp anh nhưng lại sợ làm anh đau. Vì thế bàn tay cô cứ không ngừng run rẩy, loạn xạ ở trên không. Tống Cảnh Du vỗ vỗ bả vai cô, an ủi nói: “Không sao, anh đỡ em đi rửa tay súc miệng. Đi nào!” Sở Dương không cần soi gương cũng biết bản thân thể thảm cỡ nào. Ai mà không hi vọng người đàn ông mình yêu nhìn thấy mình lúc đẹp nhất.
Nhưng cô thì sao, mặt mày tiều tụy, tóc tai bù xù, tâm trạng kích động như người điên. Đã vậy cô còn có hành động gây tổn thương cho anh. Sở Dương đứng đó bất động, trái tim đau đớn, đau tới nỗi ngoại trừ hít thở ra, cô chẳng còn sức để làm gì khác.
Tống Cảnh Du không hề nổi giận, kiên nhẫn lấy khăn ẩm lau mặt cô. Anh lau miệng cô rất tỉ mỉ, còn lấy lược chải lại mái tóc hỗn loạn của cô. Lúc trước anh cũng đã từng giúp cô chải đầu. Mỗi lần anh đều chải hết tóc về phía sau, tạo thành kiểu tóc vuốt ngược. Cô cứ hay cười nhạo gu thẩm mỹ của trai thẳng thật kỳ quái. Còn bây giờ, anh vô cùng cẩn thận chải tóc giúp cô, lại còn rẽ ngôi ngay chính giữa đầu. “Như thế nào, tạm được chứ?” Sở Dương nhìn vào gương: “Sao không phải là kiểu tóc vuốt ngược nữa?” Tống Cảnh Du cười: “Trước đây anh chọc em cười thôi.” Sở Dương nhìn anh si ngốc. Trong khoảnh khắc đó, cô có cảm giác anh vẫn còn yêu mình.
Cô chớp mắt, lệ tuôn trào. Nhân lúc anh không hề phòng bị mà cô vươn tay ra ôm lấy thắt lưng anh, mặt dán sát lên ngực anh.
Đã lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác này!
Lược trong tay Tống Cảnh Du rơi xuống, anh không dám làm thêm bất kỳ động tác nào. Anh không đẩy, cũng không ôm cô, hai tay bối rối không biết đặt đầu. “Anh còn yêu em, đúng không?” Sở Dương tham lam dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, sợ hãi đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy sẽ biến mất.
Tống Cảnh Du cố ý châm chọc cô bằng kiểu nói chuyện lưu manh thường ngày: “Lâu thể rồi mà em vẫn còn nhớ anh sao? sức hấp dẫn của anh quả thật không tệ... Anh cảm thấy anh phải báo cáo với Thủ trưởng thôi! Trong lúc thi hành nhiệm vụ phát sinh tiếp xúc cơ thể không nên có với đương sự, không hợp quy tắc, đã làm không tốt thì anh phải chịu xử phạt rồi.”
Sở Dương đẩy anh ra. Đúng là chỉ trong một chốc mà anh đã có thể dùng lời nói ác độc nhất để chọc giận cô.
Tống Cảnh Du thở dài, khuyên nhủ: “Đã lâu như vậy rồi, tất cả đều là quá khứ, em còn nhớ thương làm gì?” Sở Dương cắn răng, chịu đựng đau đớn. Cô nói với anh, cũng như là nói với chính mình: “Phải, cho nên tất cả những chuyện bây giờ em làm đều là cố tình gây sự. Em không có tư cách quan tâm anh quen ai, càng không có quyền gây trở ngại con đường tình cảm mới của anh, vậy anh cứ xem như trò cười đi.”
“... Chỉ là một cô y tá tình cờ gặp gỡ thôi, anh không có suy nghĩ gì cả.”
“Anh không cần phải nói. Nếu là anh thì em cũng sẽ lựa chọn cô gái trẻ trung hấp dẫn hơn.”
“... Em đúng là cố tình gây sự. Trước đây em đâu có như thế.” Đột nhiên Sở Dương cảm nhận được sự thất bại của bản thân, không còn sức lực đối co nữa, “Anh cút đi, cút đi!”
“Thủ trưởng ra lệnh cho anh tới. Đây là công việc của anh.”
Nghe đi, nghe đi, ăn nói kiểu này là muốn ăn đòn mà!
Sở Dương im lặng xoay người, đi về phía trước. “Này, em đi đâu đấy?”
Cô tới bên cạnh giường. Điện thoại của cô đã đặt trên tủ đầu giường, nhất định là Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đã để đây cho cô. Cô mở điện thoại, chọn một dãy số rồi gọi đi. Điện thoại nhanh chóng kết nối, cô bực bội nói với người trong điện thoại: “Gọi người của cậu về đi! Chị không muốn gặp anh ta.”
“Không cần! Cậu bảo anh ta đi ngay lập tức!” “Các người đừng tự quyết định, đừng cho là mình thông minh”
“Phải, không cần!” Cúp điện thoại, cô kéo phăng vòng đeo tay bệnh nhân trên cổ tay xuống, tự đổi giày rồi xoay người bỏ đi. “Này, em đi đâu?” Tống Cảnh Du đuổi theo. Sở Dương không ngoảnh đầu lại, nói: “Anh ở đó làm thủ tục xuất viện. Em về, xong việc thì anh cút về báo cáo đi.”
“...” Vậy anh phải ở lại bệnh viện chờ thêm hai tiếng đồng hồ rồi.
Tống Cảnh Du nghĩ nghĩ, cảm thấy không xong, nên anh vội vã đuổi theo. Hai người bước đi kẻ trước người sau, không ai nói với ai câu nào. Sáng sớm, bệnh viện vắng người, gió thổi mát mẻ, mang theo không khí lành lạnh man mát.
cửa bệnh viện, Sở Dương vẫy tay gọi taxi. Cô vẫn còn mặc đồng phục bệnh nhân cho nên dù có rất nhiều xe trống chạy ngang nhưng không có xe nào dừng lại. Tống Cảnh Du vội vàng khởi động xe chạy tới, dùng trước mặt cô: “Chở em về nhà an toàn rồi anh mới có thể về báo cáo.”
“Đưa em đến nhà thì anh có thể cút, đúng không?” “Ngay lập tức! Anh tuyệt đối không hai lời.”
“Được!”
Tống Cảnh Du rất hiểu tính cách của cô, chỉ có dùng phương pháp khích tướng này mới có thể bắt cô ngoan ngoãn nghe lời. Quả nhiên cô ngồi ngay vào xe anh, còn hết sức gấp gáp thắt dây an toàn, “Phiền anh lái nhanh lên.” Ba năm rồi mà cô vẫn ngang bướng như vậy. Nhưng anh vẫn có thể chế ngự cô dễ như trở bàn tay.
Lúc xe khởi hành, Sở Dương vô ý nhìn thấy ví tiền của anh.
Tim cô run lên. Thì ra đến bây giờ anh vẫn còn dùng ví tiền cô tặng.
Ví tiền đặt ở bệ điều khiển, bởi vì vừa rồi anh vội vã trả phí đỗ xe mà tiện tay ném ở đó.
Trong ví có đồ vật rơi ra, Sở Dương nhìn theo phản xạ.
Tống Cảnh Du vừa lái xe, vừa lấy ví tiền. Mắt anh nhìn về phía trước nên không phát hiện có đồ rơi ra.
Mà món đồ đó lại vừa khéo rơi xuống đùi Sở Dương.
Bình luận facebook