Đàn ông lúc sáng sớm là lúc mãnh liệt nhất.
Bị khiêu khích vào lúc sáng sớm, Cố Thành Kiêu dồn dập tiến vào, khiến cho cô mấy lần cảm thấy hối hận vì hành động của mình.
Cũng may vì thời gian cấp bách nên anh cũng không giày vò cô quá lâu. Đã dừng lại rồi nhưng thật lâu sau đó anh vẫn không ra khỏi cơ thể cô. Vận động kịch liệt khiến cho anh đổ mồ hôi đầm đìa, ướt đẫm lưng. Mồ hôi trên mặt ngưng đọng trên chóp mũi rồi chảy thành dòng xuống mặt, xuống ngực cô.
“Em muốn ngủ đây hay về phòng khách ngủ?” “Em còn phải qua xem Lâm Du thể nào, thế nhưng để em nằm đây nghỉ lát đã.”
“Có muốn vào tắm cùng không?” Những lời này khiến cho Lâm Thiển nhớ đến nhiều lần đại chiến trong phòng tắm, cô lắc đầu nói: “Không làm anh chậm trễ nữa, tự em tắm.”
“Còn muốn nói gì sao?”
“Mấy ngày trước náo loạn lên báo động giả mang thai, để cho bà nội mừng hụt. Bà nội có yêu thích đồ vật gì không? Em muốn tặng bà một món quà để bà vui vẻ trở lại.” “Anh đoán nếu chưa có được chắt trai chắt gái thì bà có nhận quà cũng không vui vẻ đâu.”
“Vậy em phải làm sao bây giờ?” Cố Thành Kiêu khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai tay khẽ chống lên rồi rời đi, “Không sao đâu. Bà nội vẫn vậy.” Động tác của Cố Thành Kiêu rất nhanh, cho dù có bị chậm trễ bao lâu cũng có thể thu xếp thời gian trở về cho kịp. Lâm Thiển lăn hai vòng trên giường thì anh đã tắm táp mặc quần áo xong để đi.
Thế nhưng Cố Thành Kiêu vừa rời đi thì Tiểu Linh đã lên báo có Cổ Đông Quân đến.
Anh em nhà họ Cố đều dậy sớm như vậy sao? Hay là đều không ngủ được?
Lâm Thiển lấy hết sức mở mắt ra, mặc quần áo xuống giường. Cố Đông Quân ngồi ở ghế salon phòng khách. Bà nội vẫn chưa ra khỏi phòng, còn người làm ở Thành Để cũng mới thức dậy làm việc. Chỉ có một mình anh ngồi đó, nhìn có vẻ cô liêu.
Lâm Thiển ngáp ngáp đi xuống, “Anh Cả, gần sáng Lâm Du mới ngủ, để chị ấy ngủ thêm chút nữa được không?” Cố Đông Quân gật đầu, “Không cần vội. Giờ cô ấy ở đâu?” Lâm Thiển chỉ chỉ vào hướng phòng khách, “Phòng khách tầng hai.” Cố Đông Quân không đáp lại mà đi thẳng lên lầu. “Ôi ôi, anh... anh... anh Cả này, không được đâu.” Cổ Đông Quân làm như không nghe thấy, bước hai đến ba bậc một đi lên, để lại Lâm Thiển ở dưới một mình. “...” Mình có nên cản lại không? Mà có kịp cản đâu? ở phòng ngủ cho khách tầng hai, Lâm Du đang ngủ rất say, nước mắt còn vương trên khóe mắt. Cố Đông Quân nhẹ nhàng mở cửa đi vào, rón rén từng bước đi đến mép giường, khẽ khàng xoay mặt cô lại nhìn kỹ vết thương trên trán cô. Lúc nửa đêm không thấy rõ, bây giờ anh nhìn mới thấy, cô chảy máu rất nhiều, tóc bết ở thái dương cũng dính máu. Mặc dù mặt đã được lau qua những vết máu vẫn còn chưa sạch. Nhìn kỹ lại anh mới thấy vết máu mờ mờ trộn lẫn cùng nước mắt. Tất cả đều đã khô nên bây giờ hiện ra rất rõ rệt.
Cố Đông Quân nhìn thấy cô như vậy, chỉ trong tích tắc, những cảm xúc khó chịu kia đều bị thay thế bởi sự đau lòng. Anh không tưởng tượng nối ngày hôm qua cô phải chịu đựng những gì. Video bị phát như vậy trong hôn lễ của chị gái. Trước mặt người quen, cô bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, còn đoạn tuyệt quan hệ. Chị gái vì đoạn video mà phát điên, cầm dao đâm cô.
Không chỉ có vậy, anh rể bị đồn thổi có quan hệ mập mờ lại đỡ cho cô một dao.
Lâm vào tình huống ấy, cho dù là ai cũng khó lòng giải thích được.
Suy tư một lát, Cố Đông Quân cúi người xuống khẽ hôn lên mặt cô.
Có vẻ như bị quấy rầy khó chịu, Lâm Du nhíu mày, cảm thấy người bên cạnh không có vẻ như là Lâm Thiên, liền bừng tỉnh mở mắt. “A, sao lại là anh? Làm em sợ giật cả mình.” Cố Đông Quân ghé xuống thật sát nhìn cô, “Em cho là ai?” “Tiểu Thiển, con nhóc này, đã hứa mà không làm tới nơi tới chốn. Nhân lúc người ta ngủ mà sập cửa thả chó.”
“Ôi ôi ôi, em nói sai, nói sai nói sai.” Hai người nằm tựa vào đầu giường một lúc, không ai lên tiếng. Lâm Du ngủ được một giấc, đầu óc cũng tỉnh táo lên rất nhiều. Cô nghiêng người nhìn Cố Đông Quân, muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Chuyện ngày hôm qua em không có ý lừa gạt anh, chỉ là sợ anh hiểu lầm.”
Lâm Du ấp úng nói một tràng. Vừa nói xong cô lại thấy nói những chuyện này bây giờ cũng chỉ như lời nói vuốt đuôi, vì vậy liền thức thời câm nín.
Giọng nói ôn hòa của Cố Đông Quân vang lên, “Sao lại không nói tiếp?” Anh thực sự muốn nghe cô giải thích, chỉ cần có giải thích, anh sẽ tin. Lâm Du hít sâu một hơi, không màng gì nữa, liền nói: “Đoạn bị quay là trước khi anh đến. Đúng, anh ta thổ lộ với em, nhưng sau đó bị em mắng chửi. Lúc đó anh ta có phần kích động kéo em vào trong ngõ hẻm, dùng tay bịt miệng không cho em hét lên. Em thề lúc đó em liều mạng phản kháng, có điều trên video không phát đoạn đó, chỉ phát ra đoạn anh ta tỉnh táo nói chuyện lại với em. Lúc đó em có chút sợ hãi, không muốn chọc giận anh ta nên mới ôn hòa bình tĩnh nói chuyện. Chuyện hoàn toàn không như người ta nói là em với anh ta lén lút gặp nhau.” Cố Đông Quân sờ sờ lên vết sẹo trên mặt cô, “Cho nên vết sẹo này cũng không phải do cành hoa quệt phải, mà là anh ta?”
“Ừm. Lúc anh ta vừa bịt miệng em thì em giãy giụa, bị anh ta cào xước.” “Vậy hai người nói chuyện gì?”
“Em nói anh ta buông tha cho chị em. Anh ta nói anh ta không quyết định được. Em tin chắc anh ta cũng không biết sẽ có chuyện xảy ra trong lễ cưới. Nhất định có người giở trò quỷ sau lưng, mục đích là phá hủy hôn lễ này. Em có thể thề với trời, em và anh ta không hề có chút quan hệ gì cả. Anh ta có tình ý với em từ lúc nào em cũng không hề hay biết.”
Nói xong, Lâm Du quay sang nhìn anh, ánh mắt rưng rưng chứa đầy đau buồn xót xa, “Chị không tin em, mọi người không tin em, còn anh, anh có tin em không?” Tin cô không ư? Cố Đông Quân thoáng do dự, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô anh liền gật đầu nói: “Tin, em nói gì anh cũng tin.”
Lâm Du lập tức nhào vào lòng anh, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt dính đầy áo anh. Cố Đông Quân vuốt ve lưng cô an ủi: “Em yên tâm, chuyện này nhất định sẽ điều tra ra. Nhà họ Lâm, nhà họ Tống, còn có anh, không ai bỏ qua cho người này đâu.”
“Da.”
“Thời gian này đừng lên mạng, cũng xin nghỉ học ở trường vài ngày, về nhà với anh.”
“Hả? Làm thế sao được?”
“Cũng không phải là em chưa từng ở.”
“Em...”
“Thành Để là nơi bí mật không thể cho nhiều người biết, anh đến tìm em cũng không tiện, hơn nữa bà nội lại còn đang ở đây. Anh cũng xin nghỉ, ở nhà với em mấy ngày.”
“Anh mới nhận công tác thì xin nghỉ được không?”
“Em quan trọng hơn tất cả mọi chuyện.” Cổ Đông Quân hôn lên đôi mắt ướt rượt của cô. Lúc này anh chỉ muốn bảo bọc người con gái này thật tốt, tuyệt đối không để có một thân một mình đối mặt với phong ba bão táp ngoài kia.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Lâm Thiển ở bên ngoài cất tiếng gọi, “Anh cả, Lâm Du, không xong rồi. Tống Đình Uy sốt cao không hạ, bệnh tình chuyển biến nguy kịch rồi.” Lâm Du: “...”
Cố Đông Quân: “...”
Bình luận facebook