Tống Đình Uy được đưa về phòng bệnh. Lâm Du đến thăm nhưng bị chặn ngoài cửa.
Trần Tuyền không công kích xỉa xói Lâm Du nữa nhưng thái độ với cô cũng không khá hơn, “Quay về đi. Nhìn thấy cô tôi cũng thấy phiền.”
“Bác Tống, Tổng Đình Uy không sao chứ?” “Làm gì có chuyện không sao?” Trần Tuyền nghĩ đến lời dặn của con trai, kiên quyết kiềm chế cơn giận, phất tay đuổi người, “Đi mau đi, còn chưa đủ đáng ghét sao hả?” Trần Tuyền nhất quyết mắt không thấy tim không đau, sập cửa chặn đám Lâm Du ở bên ngoài phòng bệnh.
Lâm Du lại đi tìm bác sĩ hỏi bệnh tình Tống Đình Uy. Nghe bác sĩ nói Tống Đình Uy đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm thì cô mới yên lòng ra về.
Cố Đông Quân vẫn kiên quyết đưa Lâm Thiển quay về Thành Để trước rồi mang Lâm Du đi. Bởi vì điện thoại vẫn tắt, Cố Đông Quân lại không cho cô lên mạng hay xem tivi, cho nên mấy ngày sau đó Lâm Du quả thật rất yên tĩnh. Kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, sàn chứng khoán lại mở, Quốc tế Lam Thành liền bị đánh phủ đầu. Nhà họ Tống muốn nhờ vào hôn lễ hoành tráng này để nâng giá cổ phiếu nhưng không được nhưng ý muốn. Giá cổ phiếu không tăng, trái lại còn bị giảm. Cổ phiếu nhà họ Lâm cũng trên đà trượt xuống. Nhưng dường như có một thể lực bí ẩn đứng sau chống đỡ cho nhà họ Lâm, rất nhanh sau đó giá cổ phiếu đã được ổn định.
***
Tại phòng tình báo, tổng bộ Đội đặc nhiệm Dã Lang. “Đội trưởng Thẩm, Lâm thị lại có động thái.” Tiểu Hà kích động báo cáo.
“Thế nào?”
“Tài khoản doanh thu của Lâm thị liên tục tăng thêm hơn 500 triệu, nguồn gốc đều từ ngân hàng Thụy Sĩ, cách thức giống y hệt như lần chuyển 14 tỷ lúc trước. Chỉ có điều lúc trước tiền được chuyển vào một lúc, còn bây giờ lại chia thành từng đợt.”
Thẩm Tự An quay sang nhìn Cố Thành Kiêu, “Lão Đại, anh nghĩ thế nào?” Cố Thành Kiêu điềm đạm nói: “Hoa Thiên Minh rất cẩn trọng. Nhưng như vậy chúng ta có thể thấy được, hắn chỉ còn lại Lâm thị này để rửa tiền thôi.”
Thẩm Tự An gật đầu, đồng ý với ý kiến của anh.
Tài sản của Hoa Thiên Minh ở ngân hàng Thụy Sĩ là do buôn bán ma túy mà kiếm được, không được xem là hợp pháp, chỉ có thể thông qua tập đoàn Lâm thị mà rửa tiền.
Thế như tập đoàn Lâm thị cũng không phải là trạm trung chuyển tốt, ngốn tiền liên tục. Hoa Thiên Minh kiên quyết bình ổn giá cổ phiếu của Lâm thị, cho nên khoản đầu tư trước đây không thấm vào đâu. Để tiếp tục duy trì sự ổn định ở Lâm thị, hắn ta lại phải tiếp tục rót tiền vào nhiều hơn. Càng châm nhiều vốn, cổ phiếu Lâm thị càng cao giá, như vậy lượng tiền hợp pháp lại càng nhiều. Núi vàng núi bạc rồi cũng đến lúc miệng ăn núi lở, tài sản của Hoa Thiên Minh có nhiều hơn nữa mà cứ đốt mãi như vậy cũng sớm cạn kiệt. Vì vậy, hắn quăng mẻ lưới to vào Lâm thị thì sớm muộn gì cũng sẽ thu lưới. Để xem lúc nào là lúc hắn ta cất lưới.
***
Sáng sớm, Lâm Thiên đi học. Vừa bước vào cổng trường cô đã nghe thấy bạn học sau lưng bàn tán về Lâm Du.
“Trường chúng ta thật xui xẻo. Lúc trước là Lâm Thiên, giờ đến Lâm Du. Có được giải thưởng “Vì Nghĩa Quên Mì nhỏ thì có lợi ích gì? Còn không phải là bôi nhọ danh tiếng đại học B sao?”
“Đúng vậy. Năm nay đại học B đã bị đại học Q vượt qua trên bảng xếp hạng. Chính vì có những con sâu làm rầu nồi canh như vậy mới làm đại học B bị rớt hạng.” “Thiên kim tiểu thư cái gì, tôi khinh! Đến cả anh rể mình cũng không tha.” “Nhà họ Lâm thông báo công khai, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cô ta rồi. Chứng tỏ cô ta là người không từ thủ đoạn, không oan uổng chút nào.”
“Nào là hoa khôi của khoa, nào là học giỏi nhất khoa, hóa ra cô ta chỉ là kẻ thứ ba. Kết quả ngày hôm nay cũng là bài học cho cô ta.” “Tôi thấy nhà họ Lâm đúng là thượng bất chính, hạ tắc loạn. Chẳng phải Lâm Bồi cũng từng bao nuôi minh tinh mới nối sao? Lâm Du làm những chuyện như vậy cũng là bắt chước ba nuôi thôi.”
“Tôi thấy Lâm Du thật tốt số. Mẹ ruột cô ta cũng thật tinh mắt, chọn đúng thùng rác nhà giàu mà ném con.”
Lâm Thiển giận đến phát run, nhưng cô đã hứa với Cố Thành Kiêu nhất định không được gây chuyện. Gây chuyện chỉ mang đến thêm phiền toái cho Lâm Du, nên cô lại cố gắng nhẫn nhịn, nhịn đến nỗi dạ dày cũng thấy đau.
Lần từ hôn này, Lâm Tiêu bị điên, Tống Đình Uy bị thương. Lần này làm người bị hại, bọn họ lại nhận được nhiều sự đồng tình hơn. Chỉ có Lâm du, một mình đơn độc chịu chửi rủa. Vì thế nên Cố Đông Quân bảo Lâm Du xin nghỉ học là đúng. Nếu không chưa chắc cô có thể chịu được miệng lưỡi thiên hạ thế này.
Trong lớp học, Phạn Phạn vừa nhìn thấy Lâm Thiển đã lập tức kéo cô tới hỏi nhỏ. “Cậu Thiển, Lâm Du có chuyện gì vậy? Cả trường đều đang bàn tán về cậu ấy.” “Đâu chỉ cả trường, cả mạng nữa ấy chứ.”
“Vậy đúng là thật sao?”
Lâm Thiển vô cùng kiên định nói: “Chị ấy vô tội. Chờ thời gian chứng minh”
Lâm Thiển nói không sai. Không lâu sau đó, trên Internet lại phát tán một đoạn video. Đây là đoạn ghi hình đầy đủ.
Đoạn video quay rõ ràng cảnh Tống Đình Uy bịt miệng Lâm Du, còn kéo cô vào trong ngõ. Còn Lâm Du chỉ là con gái, phản kháng không được đành phải chọn cách giữ bình tĩnh. Cuối cùng Tổng Đình Uy cũng lấy lại được lý trí, hai người giống như đang thỏa thuận điều gì đó. Cuối cùng anh ta bỏ qua tà niệm, quay người một mình đi vào ngõ. Lúc này gió dư luận lại đổi chiều.
“Rõ ràng nữ sinh mới là người bị hại cơ đấy. Thử hỏi buổi tối mà nữ sinh gặp phải yêu râu xanh thì phải làm thế nào đây? Tôi thấy cô nữ sinh này đã xử lý rất khéo, cuối cùng cũng không có chuyện gì phát sinh.”
“Thì ra đây mới là chân tướng sự việc. Sự thật chính là Tống Đình Uy chứng nào tật nấy, đứng núi này trông núi nọ.” “Có lẽ đây mới chính là tình yêu chân thành. Tống Đình Uy này kinh nghiệm tình trường phong phú nhiều năm như vậy mà vẫn bị hạ gục vì Lâm Du.”
“Tống Đình Uy muốn có cả chị lẫn em, thật không hiểu được đám nhà giàu này.”
“Nếu chuyện này không bị lộ ra mà vẫn kết hôn thuận lợi, vậy sau này bàn tay thối của Tổng Đình Uy vẫn muốn tóm được cô em vợ này thì sao? Lâm Du cũng nhát gan, lẽ ra phải báo cảnh sát mới đúng.”
Cả Cổ Đông Quân và Lâm Du đều xem đoạn video đầy đủ này. Cùng lúc đó, Cố Đông Quân nhận được đoạn video do Cố Thành Kiêu gửi đến cùng với lời nhắn “Đây là đoạn video đầy đủ. Người quay là Dư Hoan.” “Dư Hoan?” Lâm Du phẫn nộ vô cùng, “Vậy nguyên nhân không phải là vì Tổng Đình Uy sao? Tự mình chuốc họa, còn làm liên lụy đến Lâm Tiêu.”
Cố Đông Quân bế cô ngồi lên đùi mình, hỏi: “Em định làm gì?” “Chuyện đến nước này em còn có thể làm gì? Chuyện gì em cũng không làm nổi.”
“Vậy thì đừng làm gì cả. Có anh ở đây, không cần sợ.”
Mấy ngày bị đè nén, đến giờ phút này video đã được công bố, sự thật rõ ràng, nỗi tủi thân của Lâm Du cuối cùng cũng vỡ òa. Cô ôm lấy cố Cố Đông Quân, nép vào ngực anh khóc rấm rứt.
Cố Đông Quân vỗ vỗ lưng cô, “Khóc đi, khóc xong là mọi chuyện qua thôi.” Rắc rối trong hôn lễ, Lâm Tiêu bị điên, Tống Đình Uy bị thương, tuy Lâm Du không bị thương nhưng cô lại mất đi những người thân yêu nhất.
Ba mẹ ruột vứt bỏ cô, ba mẹ nuôi cũng đoạn tuyệt quan hệ với cô. Cô bỗng chốc mất hết cả người thân, không khác gì bầu trời sụp đổ, không còn hi vọng. “Cảm ơn anh. Thật may có anh ở bên cạnh, nếu không, em thật sự không biết phải sống như thế nào.” Lâm Du thổ lộ.
Cố Đông Quân ôm lấy đầu cô, dùng ngón cái lau nước mắt của cô, cười nói: “Cho dù em là ai, em cũng là người của anh, hiểu chưa?”
“Ừm.” Lâm Du vừa khóc vừa gật đầu, chủ động hồn anh. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước không thể thỏa mãn được Cố Đông Quân. Môi cô vừa rời ra, anh đã kìm đầu cô lại, hôn cô sâu hơn.
Bình luận facebook