Tay anh ghì chặt gáy cô mải miết hôn sâu hơn.
Trời mới biết anh mong về nhà đến thế nào, vào khoảnh khắc vinh quang nhất đời quân nhân khi được cấp trên trao thưởng, trong đầu anh tràn ngập khuôn mặt tinh nghịch đáng yêu của cô.
Hay có lẽ... câu nói kia rất đúng - trong mắt tình nhân hóa Tây Thi.
Sao có thể bỏ mặc cô, không quan tâm cô, nói cô xấu xí? Anh thật sự thấy cô rất xinh đẹp, cho nên đêm hôm đó mới có thể làm chuyện không nên làm.
Khi đàn ông gặp được người con gái mình thích sẽ không kiềm chế được bản năng kích thích, ham muốn chiếm đoạt trỗi dậy từ tiềm thức.
Cố Thành Kiêu trang trọng đặt quân mũ vào ngăn tủ quần áo để rảnh tay ôm lấy cô.
Anh vừa mút môi cô vừa hậm hực nói, “Không cần biết trước kia em thích ai, mau ném hắn ra khỏi nơi này” Anh ấn mạnh vào ngực cô, “Anh mới chính là người trong trái tim em.”
Giọng nói bá đạo với hành động mạnh mẽ làm cho Lâm Thiển hiểu được thế nào là tâm phục khẩu phục.
Cho đến bây giờ, Lâm Thiển chưa bao giờ gặp người nào như Cố Thành Kiêu. Lạnh lùng xa lánh thì anh kiên nhẫn dỗ dành cho đến khi không còn giận dỗi. Mắng anh phá anh thì anh đánh cho một trận đến khi ngoan ngoãn mới thôi. Anh không bao giờ nói lời dư thừa, mà hành động thực tế mới là hiệu quả nhất.
Cô tưởng mình được tự do, kỳ thật đã bị dán nhãn “người phụ nữ của anh” rồi. Cô là vật sở hữu của riêng anh, anh không cho phép cô có bất kỳ suy nghĩ lạc lối nào.
Lâm Thiển không hề kháng cự, để mặc Cố Thành Kiêu vấn về chà xát ngực mình.
Ở nhà họ Lâm, Lâm Thiển khép nép gọi dạ bảo vâng, nhưng ra khỏi nhà đến trường thì chưa lúc nào chịu thua thiệt. Cô không thể thua thiệt, bạn bè cô cũng không thể thua thiệt, kể cả có phải đối mặt với đàn ông.
Đến bây giờ cô chưa từng sợ đắc tội ai, chưa từng sợ gây họa, chưa từng sợ gây rối. Vì vậy nếu có thể dùng vũ lực giải quyết thì cô không bao giờ phí lời.
Cô tin tưởng nhất vào nắm đấm của mình, ai mạnh nhất chính là lão đại.
Vậy nên cũng có rất nhiều người e sợ cậu Thiển.
Hai mươi mốt tuổi, độ tuổi con gái khao khát tình yêu nhất, cô cũng thấm tương tự mẫu người mình thích.
Người cô thích, nhất định phải thật ngầu, thật đàng hoàng, nhất định phải là chính nhân quân tử.
Nhưng phần lớn những người biết danh tính “cậu Thiển” đều không dám trêu chọc cô. Duy chỉ có dạng “công tử côn đổ” như Uông Dương, cậy gia cảnh vừa quyền thế vừa giàu có mới dám đụng đến cô.
Người không dám chọc cô, cô không thèm ngó ngàng, kẻ dám chọc máu côn đồ của cô nổi lên lại càng không lọt mắt.
Cố Thành Kiêu như thiên thần hạ giới. So với cô, nắm đấm của anh mạnh mẽ hơn, tính tình anh cứng rắn hơn, thậm chí thủ đoạn của anh còn cao tay hơn, nên cô không thể không phục.
Thật lâu không thấy cô đáp lại, Cố Thành Kiêu như mảnh sự nổi giận, đột nhiên vòng hai tay quanh lưng, dễ dàng nhấc cô ép sát vào tủ.
Lâm Thiển thảng thốt kêu lên, nhịp tim tăng vọt. Thế nhưng dù hai chân bị nhấc lên không, cô cũng không hề sợ hãi, vì cô biết thật sự Cố Thành Kiêu sẽ không thả cổ ngã.
Ngược lại, được anh đỡ, cô lại cảm thấy rất vững vàng.
“Không nghe anh nói sao?” Anh hỏi vặn.
“Nghe rồi” Lâm Thiển nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia hoảng sợ, hơi giật mình, “Em biết thân biết phận, không dám hai lòng”
Cố Thành Kiêu ngắm nhìn đôi môi sưng mọng, cặp mắt trong veo, vài sợi tóc ngắn lòa xòa che chân mày, đúng chất ngỗ nghịch. Cô đẹp, không phải vẻ đẹp tha thướt, mà có khí chất cứng cỏi của nam nhi. Cố Thành Kiêu thích vẻ đẹp này, không thô kệch mà mộc mạc, thanh tú mà phóng khoáng.
Anh không hạ cô xuống mà nâng cô lên cao ngang mình rồi hôn đến trời đất quay cuồng.
Người này vừa ngang ngược vừa cố chấp, quyết tâm làm cho Lâm Thiển quy thuận hoàn toàn.
Bị hồn rất lâu rồi ép đến bên giường, cô mới chợt tỉnh ngộ kêu lên, “Má ơi, từ lúc nào mà bà đây lại thích bị ngược đãi thế này?”.
Cố Thành Kiêu tóm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Lại bà đây, đàn bà con gái mà suốt ngày cứ bà đây luôn miệng là sao?”
“Quen miệng rồi”
“Xem ra đã đến lúc phải cho em biết ai mới là ông đầy chân chính.”
Trên địa bàn của mình, Cố Thành Kiêu tùy ý phát tiết lộng hành, chỉ một tay mà vô cùng chuẩn xác, tháo dây lưng ra một cái “rẻ”.
Dù sao cũng là giữa ban ngày ban mặt, Lâm Thiển xấu hổ, muốn nhắc anh kéo rèm cửa sổ lại. Nhưng chưa kịp cất lời thì anh đã ngăn miệng cố lại, cho đến khi trên người se se lạnh mà cô vẫn không có cơ hội lên tiếng.
Người Lâm Thiển đã không còn manh áo, nhưng Cố Thành Kiêu mới chỉ tháo dây lưng và súng lục, quần áo trên người vẫn còn nguyên.
Nụ hôn nóng bỏng từ từ miết xuống, miệng Lâm Thiển cuối cùng cũng được tự do. Cô nhỏ giọng ai oán: “Sao anh không cởi đồ vậy? Không công bằng!”
Cố Thành Kiêu khựng lại, mỉm cười, “Xem ra, vợ còn nôn nóng hơn cả chồng”
“.” Có sao, nhìn chỗ nào mà ra như vậy?
Cố Thành Kiêu một tay chống người, một tay cởi áo.
Có điều, vừa lúc mới cởi cúc áo thứ hai thì điện thoại trên người bất chợt vang lên. Tiếng chuông réo rắt đột ngột làm anh sững người.
Tiếng chuông này anh cài riêng cho số điện thoại của doanh trại. Điện thoại từ đơn vị gọi tới vào giờ này, phần lớn là có chuyện quan trọng.
Anh không dám trì hoãn, khẽ “suy” một tiếng ra hiệu cho Lâm Thiển im lặng, rồi duy trì tư thế “nằm trên” mà nhận điện thoại.
“Alo?”
Cố Thành Kiêu điểm tình nghe điện thoại, mặt anh thâm trầm, nghiêm nghị, nghe xong mới rành rọt trả lời, “Thông báo ngày xuống dưới, họp khẩn cấp”
Cúp máy xong, anh vội vã ngồi dậy từ trên người Lâm Thiển, nhanh chóng nhặt dây lưng lên thắt ngang hông, theo phản xạ còn sở khẩu súng.
“Anh đi đâu?” Lâm Thiển bối rối, chuyện lớn nào còn quan trọng hơn cả chuyện này? Tình huống nào còn gấp gáp hơn cả tình huống trước mặt:
Cố Thành Kiêu đã trấn tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh. Anh quay lại phòng thay đồ lấy quân mũ đội lên rồi đi ra cửa, “Đơn vị có việc gấp, anh phải về đó ngay”
“Hả? Vậy bao giờ anh mới trở về?”
“Chưa biết.”
“...” Cơ thể Lâm Thiển trần truồng se lạnh, nghìn lần không nghĩ tới anh bỏ mặc mình vào lúc này, “Này, Cố Thành Kiêu kia, thời khắc mấu chốt mà lại mất điện là sao?”
Cố Thành Kiêu đang mở cửa cũng ngừng lại, quay đầu nhìn cô khó xử. Anh cũng không đành lòng, thật sự rất khó chịu, nhưng chỉ có thể nuối tiếc nói: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về”
Mở cửa ra, đóng cửa lại, Cố Thành Kiêu lo lắng không yên, bước đi... Lâm Thiển quả thực ngơ ngẩn, môi còn tê dại, cổ còn ẩm ướt, ngực còn phập phồng, vậy mà Cố Thành Kiêu bỏ rơi có như vậy.
Đã đến mức này mà anh có thể buông cô ra, là do anh thật sự gặp chuyện, hay là vì... cơ thể có bệnh không tiện nói ra:
Lâm Thiển nằm một mình trên giường, không thể không cần nhắc đến khả năng này.
Bình luận facebook