Bận học bên cạnh cô nàng xúi giục: “Đúng vậy, chị có thể giúp Hà Tiểu Anh gặp người ấy không?”
“Tiểu Anh?”
“Vâng. Đây là Hà Tiểu Anh, sinh viên năm nhất Khoa văn học hiện đại.”
Hà Tiểu Anh lập tức ngăn bạn lại, mặt càng đỏ. Lâm Thiển gật đầu: “Có thể chứ, sao lại không thể? Em đi theo chị!” “Không không không” Hà Tiểu Anh hoảng hốt lắc đầu nguẩy nguậy, dúi cặp lồng vào tay Lâm Thiển, rối rít nói, “Nhờ chị đưa cái này cho anh ấy. Cảm ơn chị.”
Hà Tiểu Anh nói xong cũng kéo bạn chạy đi.
“Này này này...” Lâm Thiển vui vẻ không thôi, cúi đầu nhìn cặp lồng trong tay, có vẻ khá nặng.
Cô quay lại xe, Trương Khai cũng xuống xe. “Đây, có em gái nhỏ tặng cho anh. Cô ấy tên Hà Tiểu Anh, sinh viên năm nhất Khoa văn học hiện đại. Sao hả?” Trương Khai nhận lấy cặp lồng, thấp giọng nói, “Tôi biết rồi. Cô ấy là em gái ở quê tôi.”
“Hả?... Em họ sao?”
“Cô ấy họ Hà, tôi họ Trương, không phải họ hàng mà là hàng xóm”
“Em gái cùng quê, vậy không phải là thanh mai trúc mã à? Tuyệt vời, anh biết không, em gái này theo anh mấy ngày rồi đấy.”
Trương Khai nghiêm trang giải thích: “Không phải thanh mai trúc mã! Tôi với cô ấy cũng không phải bạn bè cùng trang lứa, chỉ quen biết, quen biết thôi.”
Lâm Thiển nhìn bộ dạng bối rối của anh ta cũng thấy không nỡ, “Được rồi được rồi. Vậy anh nhớ ăn hết đồ, ăn xong rồi trả hộp lại cho người ta.”
“Được...”
Lâm Thiển thở dài phất tay ra hiệu bảo anh ta có thể đi. Ai da, sắt không luyện được thành thép, quay về để Cố Thành Kiêu chỉ bảo anh ta vậy. Cô đang định bước vào công thì nhìn thấy chiếc xe màu lam chạy đến. Cô nhìn kỹ lại, không phải đây là xe của tên Tống Đình Uy kia sao?
Sau đó, cô lại thấy một màn khó tin. Lâm Du bước từ xe Tống Đình Uy xuống, trong tay ôm bó hoa hồng.
“Buổi chiều anh sẽ tới đón em, bái bai.”
“Tạm biệt.” Tống Đình Uy nhìn Lâm Du bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, “Anh đi đây.”
“Vâng.”
Lâm Du đứng đầu ngõ vẫy tay chào. Vì cô quay lưng lại nên Lâm Thiển không nhìn rõ vẻ mặt của cô.
Chuyện này là thế nào đây? Hoa hồng? Hai người này đang hẹn hò sao? Lâm Thiển tò mò đi đến, “Tiểu Du!” Lâm Du bất ngờ quay đầu lại, “Tại sao Tống Đình Uy lại đưa chị tới trường? Tối qua chị không ở trường sao?” Lâm Du thoáng ngẩn người, bất chợt không biết giải thích thế nào. Lâm Thiển nhìn chị rồi nhìn đến bó hoa hồng trong tay, chất vấn: “Hai người đang hẹn hò? Chị hẹn hò với Tống Đình Uy?”
Lâm Du im lặng.
Thế nhưng cô càng lặng lẽ thì Lâm Thiển càng bất an. Lâm Thiển đợi chị mình giải thích, cô tin Lâm Du có thể giải thích hợp tình hợp lý.
“Lâm Du, anh ta là chồng trước của chị Lâm Tiêu. Anh ta gián tiếp hai chị Lâm Tiêu thành như vậy, sao chị lại hẹn hò với anh ta được?” Lâm Thiển hi vọng mình nhìn nhầm. Cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, không thể chấp nhận nổi. “Anh Cả nói chị với Tống Đình Uy ở bên nhau, em không tin một lời nào, nên cũng không muốn hỏi lại chị, thậm chí còn không nhắc đến. Làm sao có thể, đúng không? Chị nói đây không phải là thật đi, nói cho em biết đi!”
Trong lòng Lâm Du chua xót, cô dùng sức hít mũi, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thiển nói: “Mẹ chị được bảo lãnh rồi, chiều muộn hôm nay sẽ được ra.”
t?” Lâm Thiên ngơ ngẩn. “Là Tống Đình Uy giúp đỡ, chẳng những anh ta đóng khoản tiền mẹ chị tham ô mà còn nộp luôn tiền bảo lãnh.”
“Còn nữa, chị Lâm Tiêu cũng có thể ra viện rồi. Tống Đình Uy thu xếp một nơi ở ngoại ô, mẹ với chị Lâm Tiêu có thể yên ổn sống ở đó.”
“Anh ta còn hứa nhất định tìm luật sư giỏi để giúp ba mẹ ra tòa. Nếu như không cứu được ba ra thì ít nhất cũng cứu được mẹ.” “Tiểu Thiển, chị biết bọn em không thể giúp được chuyện này. Vì vậy chị chỉ có thể tìm đến Tống Đình Uy, anh ta là người duy nhất đồng ý giúp chị.” Trong lòng Lâm Thiển tê dại, chỉ biết trách mình bất lực. Cô có thể hiểu được thế khó xử của Lâm Du.
“Tống Đình Uy giúp đỡ với điều kiện là chị phải ở bên cạnh anh ta sao?”
Lâm Du hít sâu một hơi, khẽ quay sang mỉm cười, “Anh ta rất tốt với chị, rất rất tốt.”
Lâm Thiển lặng im mấy giây, trong lòng ngổn ngang, “Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
“Chị nhận lời anh ta một ngày trước năm mới.” “... Sao chị không cho em biết?” “Nói cho em biết để làm gì? Chỉ càng làm em lo lắng thôi.”
“... Vậy hai người... đêm qua hai người...”
“Hôm qua anh ta đưa chị đến biệt thự ở ngoại ô ở một đêm. Nơi đó rất thanh tĩnh, thích hợp để chị Lâm Tiêu dưỡng bệnh.”
“Hai người ở hai phòng. Cho đến giờ anh ta chưa thúc ép chị làm bất cứ chuyện gì, đến cả tay cũng còn chưa chạm. Anh ta rất tốt với chị, chị cũng thấy may mắn.” Lâm Thiển không còn lời nào để nói, cô cũng đã từng chứng kiến cảnh Tống Đình Uy cố gắng vì Lâm Du. Gạt bỏ tất cả mối quan hệ dây rễ này ra thì chưa hẳn Tống Đình Uy không thể làm chồng Lâm Du được. Nhưng mà...
“Chị yêu anh ta sao?” Lâm Thiển đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Lâm Du lóe lên, không chắc chắn nói: “Có yêu.”
Có yêu?... Sao em nghe có vẻ không chắc chắn vậy?... Còn Cố Đông Quân thì sao?”
Lâm Du kiềm chế, ra vẻ dửng dưng, cười khẽ nói: “Chị không thể bắt cá hai tay, vừa hẹn hò với Cố Đông Quân, lại vừa qua lại với Tống Đình Uy, vậy làm sao chị xoay xở được?” Lâm Thiển tức giận đính chính: “Chị đừng hòng nói chuyện với em bằng cái giọng này. Em còn không hiểu chị sao?”
Lâm Du gật đầu hít sâu một hơi, “Cái gì mà yêu với không yêu. Thời gian sẽ làm phai nhòa tất cả. Ba tháng cùng nhau, ba tháng chia tay. Đủ rồi, chị buông tay.”
“Cố Đông Quân có biết chị vì muốn giúp bác gái nên mới chia tay với anh ấy không?”
“Không phải, Tiểu Thiển. Không phải vì muốn giúp mẹ mà chị mới chia tay. Chị phát hiện chị đã không còn yêu anh ấy như trước đây nữa. Chị cũng không muốn liên lụy anh ấy, cho nên đã chia tay từ sớm, sau đó thì có Tống Đình Uy. Chị không đau lòng đấu, chị nói thật!”
“Như vậy Cố Đông Quân có biết chị vì giúp bác gái nên mới ở bên Tống Đình Uy không? Em hỏi như thể không sai chứ?”
“Chị không biết anh ấy có biết không. Anh ấy biết hay không cũng chẳng quan hệ, chị với anh ấy đã kết thúc rồi. Hiện giờ anh ấy cũng rất ghét chị mà, ha ha. Thôi buông tha cho anh ấy đi, đừng làm phiền anh ấy.”
“...” Lâm Du trả lời kín kẽ đến giọt nước cũng không lọt. Lâm Thiên cũng không biết nói gì thêm, “Lâm Du, em chỉ hỏi chị một câu, bây giờ chị có hạnh phúc không?”
Lâm Du không chút do dự ngẩng mặt lên tươi cười, “Hạnh phúc! Bệnh của chị Lâm Tiêu đã thuyên giảm, sắp được ra viện. Mẹ cũng sắp được thả ra, vụ án của ba vẫn còn điều tra, nhà chị cũng có thể được đoàn tụ. Làm người không thể quá tham lam phải không, không thể mơ ước được mọi thứ. Với chị mà nói, quan trọng nhất là cả nhà bình an đoàn tụ. Cho nên chị rất hạnh phúc.” Lần này Lâm Thiển thật sự không còn lời nào để nói nữa.
Bình luận facebook