Tại nhà họ Tống.
Đã ba ngày rồi Tống Đình Uy không ra khỏi nhà.
Anh ta bỏ bê công việc vô cớ liên tục, khiến cho Tổng Vĩnh Niên rất bất mãn.
Mới sáng sớm ông ta đã nổi giận đùng đùng xông vào phòng con trai. Nhìn thấy con trai vẫn còn ngủ trên giường, ông ta có loại tức giận không thể rèn sắt thành thép ngay lập tức.
“Mấy giờ rồi mà con còn chưa chịu dậy? Việc làm ăn của công ty vừa mới khởi sắc là con lại bắt đầu lộn xộn với ba phải không?” Tổng Đình Uy râu ria lôi thôi, mặt mũi đầy chán chường, mơ màng nói: “Ba, con xin phép nghỉ mấy ngày.”
“Con... con muốn làm ba tức chết phải không? Con biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì không? Tổng giám đốc Lý của Hoa Mậu vẫn đang chờ con ký hợp đồng đấy, con không ký là người ta sẽ ký với người khác. Còn mảnh đất trống ở vịnh Thanh Thủy nữa, đáng lẽ chúng ta đã có được nó, thế mà con lại chơi trò mất tích, bây giờ mảnh đất ấy đã rơi vào tay người khác rồi. Con nói cho ba nghe đi, con làm ba bỏ lỡ bao nhiêu việc lớn rồi hả?! Ba tưởng rằng con thật sự có tiến bộ, không ngờ con còn tệ hơn trước kia nữa.”
Tổng Vĩnh Niên càng mắng càng giận, càng mắng càng lớn tiếng, nhưng Tống Đình Uy vẫn tỏ ra không quan tâm, cứ nằm trên giường như đống bùn nhão, không hề nhúc nhích. “Thằng nhóc thối tha, con ngồi dậy cho ba!” Tống Vĩnh Niên cương quyết kéo Tổng Đình Uy dậy, “Nhìn xem bây giờ con thành cái giống gì?” Trần Tuyền nghe thấy tiếng mắng chửi của chồng liền vội chạy vào. Vừa vào phòng, thấy chồng đang đánh định con trai, bà ta lập tức chạy đến cản lại, “Sao ông lại đánh nó, đừng đánh mà!” Trần Tuyền đẩy Tống Vĩnh Niên sang một bên, đau lòng xoa mặt con trai, “Ông xem ông mạnh tay thế kia, hỏi han đàng hoàng không được sao, sao lại đánh vào mặt chứ?” Trần Tuyền ngồi ở mép giường, lo lắng hỏi thăm: “Rốt cuộc con sao vậy hả Đình Uy?”
Đầu tóc Tổng Đình Uy rối bời, ánh mắt rã rời, râu ria mọc lún phún ở cằm và mép, cả người nhìn rất dơ dáy nhếch nhác.
“Có phải con cãi nhau với Lâm Du không?” Vẫn là Trần Tuyền hiểu rõ con trai, vừa nhắc đến Lâm Du, ánh mắt của Tống Đình Uy liền dao động.
“Xem ra đúng là vậy rồi, nói cho mẹ biết, tại sao hai đứa cãi nhau? Mẹ dỗ dành nó cho con được không?”
Tổng Đình Uy vuốt mặt, tâm tình bị đè nén đọng lại trên mặt hồi lâu, “Ba, xin lỗi về chuyện công ty, nhưng con đã có dự định khác rồi. Con cảm thấy nghiệp vụ khai thác trong nước đã đến thời kỳ bão hòa, con muốn ra nước ngoài tìm cơ hội buôn bán.”
“Cái gì?” Tổng Vĩnh Niên và Trần Tuyền đều vô cùng kinh ngạc. “Đúng vậy, con muốn ra nước ngoài để rèn luyện thực tế.”
Trần Tuyền nghe xong, cảm thấy có gì đó sai sai. Con trai có lòng cầu tiến dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng quyết định bất thình lình thế này vẫn khiến bà ta cảm thấy rất bất ngờ, “Rốt cuộc con sao vậy hả con trai?” Tổng Đình Uy thở dài: “Chẳng phải trước giờ ba mẹ không thích người nhà họ Lâm sao? Như ba mẹ mong muốn, con đã quyết định từ bỏ Lâm Du.” Tổng Vĩnh Niên và Trần Tuyền cùng nhìn nhau cười. Trần Tuyền: “Con trai, cuối cùng con đã nghĩ thông rồi?”
Tổng Đình Uy gật đầu, “Bây giờ con chỉ muốn mau chóng ra nước ngoài.” Trần Tuyển dè dặt nói: “Mẹ con Tiểu Vân cũng đang ở Mỹ, hay là để mẹ đi với con qua thăm hai mẹ con nó một chút?”
Nếu mẹ anh ta không nhắc tới, suýt nữa anh ta đã quên mất mình còn một đứa con trai. Anh ta vô cùng chán nản, chẳng qua chuyện này chỉ làm tăng thêm chứng cứ anh ta là một kẻ tồi tệ mà thôi.
Anh ta bất đắc dĩ đồng ý, “Vâng.” Trần Tuyền mừng rỡ khôn cùng, rốt cuộc cũng được bể thằng cháu yêu quý mà bà ta ngày nhớ đêm mong rồi.
Thật ra Trần Tuyền và Tiểu Vân vẫn luôn liên lạc với nhau. Tiểu Vân cũng thường xuyên gửi ảnh chụp và video clip của con trai cho bà xem. Mặc dù Tống Vĩnh Niên không thừa nhận Tiểu Vân, nhưng nhìn thấy cháu trai mập mạp trắng trẻo, ông ta cũng không nói gì. Tiểu Vân là một cô gái sinh ra ở vùng núi nghèo khó, quen biết Tổng Đình Uy khi đi làm thuê ở quán bar. Vì xuất thân của mình nên cô ta không được vợ chồng Tổng thi công nhận.
Nhưng đứa bé này là huyết mạch của nhà họ Tống, đương nhiên bọn họ thừa nhận.
Trước khi đi, Tổng Đình Uy lặng lẽ lái xe đến Khu gia đình Quảng Điện, anh ta biết hiện giờ Lâm Du đang ở đây.
“Alo, là anh...”
“Gặp nhau một lần được không? Em yên tâm, anh chỉ muốn nói lời tạm biệt với em thôi. Ngày mai anh phải ra nước ngoài rồi.”
“Được, anh chờ tôi.” Chỉ chốc lát sau, Tống Đình Uy nhìn thấy Cố Đông Quân nắm tay Lâm Du đi tới. Buổi chiều mùa hè, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống, tiếng ve trên cây kêu không ngừng, Cố Đông Quân che ô cho Lâm Du để cản những tia nắng độc hại. Tổng Đình Uy không biết trong lòng mình có cảm giác gì, ghen tị đến phát điên, nhưng lại chỉ có thể cố giả vờ bình tĩnh.
Anh ta nhìn thấy nụ cười đã lâu không xuất hiện trên mặt Lâm Du. Đó là nụ cười chưa từng xuất hiện khi cô ở bên anh ta. Cũng vì nụ cười ấy mà anh ta cam tâm tình nguyện từ bỏ cô.
“Tôi tìm Tiểu Du, đâu có tìm anh, anh tới đây làm gì?” Tổng Đình Uy không vui, chất vấn Cố Đông Quân, tỏ vẻ bất mãn khi anh tới gần.
Cố Đông Quân nhanh trí trả lời: “Trời nóng bức thế này mà ra ngoài, tôi sợ cô ấy bị cảm nắng.” Tổng Đình Uy lườm Cố Đông Quân, “Trời nóng quá đúng không, vậy sao anh không ngồi trong văn phòng mở điều hòa đi, đại lãnh đạo?”
“Chẳng phải anh cũng ở đây phơi nắng sao, đại thiếu gia?”
Lâm Du thấy bọn họ vừa gặp đã cãi nhau, nhưng trong đó lại không có mùi thuốc súng thì thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, “Này, sao hai anh ấu trĩ thế? Ai cũng hơn ba mươi cả rồi, đừng trẻ con vậy được không?” Tổng Đình Uy: “Nói anh đấy, đổ ấu trĩ.”
Cố Đông Quân: “Rõ ràng là nói anh mà.”
“Đủ rồi!” Lâm Du cắt ngang kịp thời, nắm lấy vạt áo của Cố Đông Quân: “Anh vào trong trước đi, được không?”
“Không được, lỡ anh ta bắt cóc em thì sao?”
Tổng Đình Uy thật sự không chịu nổi dáng vẻ liếc mắt đưa tình của bọn họ, bèn xua tay: “Được rồi được rồi, tôi cũng chẳng làm gì mờ ám...” Anh ta nhìn Lâm Du, lưu luyến nói: “Ngày mai anh đi rồi, không biết khi nào mới về, cũng có thể sẽ không về nữa.”
Lâm Du buột miệng nói ra, “Vậy còn chị Lâm Tiêu...”
Trong mắt Tổng Đình Uy lóe lên một tia mất mát, nhưng lập tức trở lại bình thường, “Haizz, anh biết em quan tâm Lâm Tiêu nhất mà. Em yên tâm, anh nói sẽ không rút cổ phần của cô ấy thì sẽ không rút. Bộ dạng cô ấy như thế sau này cũng khó lấy chồng, xem như đó là phí trợ cấp cho cô ấy vậy.”
Lâm Du nhìn anh ta mà trong mắt lóe lên vài tia tán thưởng, “Vậy tôi thay mặt chị ấy cảm ơn anh.” “Đừng đừng, cứ xem như anh tích đức đi. Trước đây anh đã làm không ít chuyện đốn mạt, em không chịu lấy anh chính là ông trời trả báo. Sau này anh phải hành thiện tích đức, không chừng một ngày nào đó Cố Đông Quân phản bội em, em lại trở về bên anh thì sao.”
Cố Đông Quân cướp lời: “Giấc mộng của anh sẽ mãi mãi không thành sự thật đâu. Có điều hành thiện tích đức là đúng đấy, anh hãy nhớ kỹ bốn chữ này.”
Tổng Đình Uy giận dữ trừng mắt nhìn Cố Đông Quân, không thèm để ý đến anh nữa, lại nhìn sang Lâm Du, “Tiểu Du, bây giờ vết thương của em đã lành chưa?”
“Không sao rồi, chỉ còn lại chút sẹo mà thôi.” “Vậy là tốt... Vậy bây giờ em còn ghét anh không?” Lâm Du lắc đầu. “Có hận không?”
Lại lắc đầu lần nữa.
“Cảm ơn, vậy anh đã có thể yên tâm mà đi rồi.” Cố Đông Quân lại không nhịn được mà nói xen vào, “Anh nói câu này nghe tự kỷ thật, tự mình nói mình yên tâm mà đi.”
Bình luận facebook