Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam muốn đóng tay động chán với Phương Tiểu Hi, cả đoàn làm phim không ai dám lên tiếng. Phương Tiểu Hi bị kẹp ở giữa hai người, cổ tay bị bọn họ siết chặt, đùi cũng bị sờ soạng. Cô tức giận muốn đánh người.
Sở Dương thấy thế liền hoảng hồn: “Ôi trời, Quách tổng, Tiếu tổng.” Cô vội chạy tới giải cứu, “Hai người uống nhiều rồi, trên lầu có phòng nghỉ, hay là lên đó thuê phòng nghỉ ngơi đi nhé?” Trong đoàn làm phim của cô, tuyệt đối không cho phép phát sinh loại chuyện này. Bọn họ là nhà đầu tư thì đã sao, ông chủ thì thế nào, cô không cho phép chuyện này xảy ra dưới mắt mình. Sở Dương kéo Phương Tiểu Hi ra sau lưng, mỉm cười, nhìn hai vị Tổng giám đốc. Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam đương nhiên không dám giương oai trước mặt Sở Dương, huống chi Cổ Nam Hách cũng đang ở đây. Bọn họ cười đùa bảo muốn hát tình ca, sau đó giả vờ giả vịt chọn bài hát. “Vậy được rồi, hai người hát đi.” Sở Dương gật đầu, kéo Phương Tiểu Hi trở về chỗ ngồi.
“Cảm ơn chị Dương.”
“Không có gì, về sau gặp chuyện này thì cứ gọi chị.”
“Da.”
Cố Nam Hách nhìn thấy toàn bộ quá trình, thầm nghĩ, giả bộ giống liệt nữ trung trinh lắm đấy chứ. Cũng khó trách, nhân vật mục tiêu là tôi, sao có thể bị hai tên đó thu phục được? Ha ha, đúng là chiêu trò lạt mềm buộc chặt! Buổi tiệc kết thúc thì cũng đã khuya, Quách Thiếu Hoa và Tiểu Nam trở về khách sạn. Lúc về phòng, mạnh ai người nấy ôm tình nhân của mình.
Đại đa số những người trong đoàn làm phim đều ở chung một chỗ, cho nên lúc ra về cũng về cùng nhau, chỉ có vài người đi riêng. Sở Dương thấy Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi đều về một mình, lập tức nói: “Tiểu Hi, em uống rượu thì đừng lái xe. Trời đã khuya rồi, em về nhà một mình nguy hiểm lắm, để chị nhờ em trai chị đưa em về.” Sở dĩ cô nói vậy là bởi vì cô có cảm giác Cổ Nam Hách có thành kiến rất lớn với Phương Tiểu Hi. Để hai người họ ở chung nhiều một chút mới có thể khiến Cổ Nam Hách thay đổi thái độ với Phương Tiểu Hi được. “Em cũng uống rượu.” Cố Nam Hách kháng nghị. “Không cần đâu, em bắt xe một chút là đến nhà rồi.” Phương Tiểu Hi cũng không đồng ý.
Sở Dương vẫn khăng khăng, thúc một quyền lên ngực Cổ Nam Hách, nói: “Em là đàn ông, khuya như vậy rồi còn để con gái người ta về một mình? Chẳng lẽ chuyện phụ nữ độc thân nửa đêm bắt taxi mất liên lạc hoặc bị giết hại còn ít quá sao? Ra dáng đàn ông chút đi chứ.”
“... Rồi rồi rồi, để em gọi tài xế lái thay, đưa chị về trước, sau đó đến cô ta, được không?”
“Vậy còn được.”
“Xe em không đủ chỗ ngồi, lái xe chị đi.” Sở Dương sửng sốt, lúc này mới nhớ ra: “À, chị ngồi xe Phó đạo diễn đến, không có lái xe.”
Cổ Nam Hách nhìn sang Phương Tiểu Hi. Phương Tiểu Hi chủ động giao chìa khóa xe ra: “Lái xe tôi đi.”
Cộng thêm cả tài xế là có bốn người, tất cả đều ngồi trong một cái có thể gọi là chiếc xe MINI của Phương Tiểu Hi. Cố Nam Hách ngồi ở ghế phụ, cổ cũng chẳng duỗi thẳng được.
Lúc đi ngang qua xe mình, cậu ta còn cố ý hỏi: “Xe mới mua hả hả?”
“Vâng.”
“Xe tập lái?”
“Không phải là xe thay đi bộ.” “Xe này được một trăm nghìn không?”
“... Tám mươi lăm nghìn.”
“Ha ha, còn không đủ mua gương chiếu hậu xe tôi nữa.”
“...” Phương Tiểu Hi nghẹn họng, nhưng cô không dám mắng anh, đành cúi đầu im lặng.
Sở Dương vỗ một cái lên vai cậu ta, “Nói chuyện với con gái khách sáo một chút được không? Biết em đại gia rồi, đâu cần phải nói như vậy chứ?” Cố Nam Hách giơ hai tay ra hiệu đầu hàng, sau đó dựa ra phía sau, ngồi co quắp trên ghế.
Nhà Sở Dương khá gần, đi một lát liền tới.
Trước khi xuống xe, Sở Dương còn dặn: “Cố Nam Hách, xin em phải đưa nữ chính của chị về nhà an toàn đấy, nghe rõ chưa?”
Cố Nam Hách không kiên nhẫn, đáp: “Rồi rồi.”
Xe lại chạy tiếp, Cổ Nam Hách nhắm mắt nghỉ ngơi, cả đoạn đường đều im lặng. Phương Tiểu Hi nơm nớp lo sợ. Cô biết Cố Nam Hách có thành kiến với mình, cũng như không thích thái độ ngạo mạn của anh. Nhưng người ta là ông chủ, là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim, cô không dám đắc tội. Nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy anh nhắm mắt, không biết là ngủ hay chưa. “Cô à, phía trước đi sao đây?” Tài xế hỏi. Phương Tiểu Hi nhìn ra bên ngoài, nói, “Rẽ trái lên cầu vượt, đến giao lộ XX xuống cầu là tới nhà.”
“Vâng.”
Cổ Nam Hách mở to mắt, hạ giọng mắng: “Má nó, xa vậy. Tôi về tới nhà thì trời cũng sáng mất rồi.” Phương Tiểu Hi: “Thật ra tôi tự về được mà. Không thì anh xuống xe đi, chỗ này cũng dễ bắt taxi.” Cố Nam Hách nhắm mắt lại: “Đừng quấy rầy, tôi chợp mắt một lát.”
“.” Phương Tiểu Hi hết sức nghẹn khuất. Nếu anh nói chuyện dễ nghe chút thì không chừng cố còn mở miệng xin lỗi. Trong xe im lặng. Không biết đã qua bao lâu, Cố Nam Hách đột nhiên nổi hứng, hỏi: “Này, sao cô thi được bằng lái vậy? Đến cả đỗ xe cơ bản thể mà cũng không biết?” Phương Tiểu Hi thành thật đáp: “Sau khi đậu đại học, tôi mới lấy bằng lái. Vì hai năm không chạy nên còn chưa quen tay.”
Cổ Nam Hách: “Tôi khuyên cố về sau đừng lái xe nữa. Lỡ như cọ quẹt xe người ta thì đền không nổi đâu.”
Phương Tiểu Hi: “...” Tôi nhịn.
Cổ Nam Hách: “À, đúng rồi. Cho đến ngày cô nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền để mua xe sang, nhất định phải thuê tài xế. Nếu không với tính cách tệ hại của cô, cộng thêm kỹ thuật lái xe kém cỏi, lúc chạy xe bị cọ quẹt trên đường rồi lại gây lộn ầm ĩ không chừng.” Phương Tiểu Hi: “...” Tôi lại nhịn.
Cổ Nam Hách: “Này, cô đừng có bày ra vẻ mặt vô tội đó. Tôi luôn nhìn thấu loại người như cô, chỉ có bà chị đơn thuần của tôi mới tin cô thôi.”
Phương Tiểu Hi: “...” Bắt đầu vũ nhục nhân cách của mình rồi, mình có nên nhịn không nhỉ? Phải nhịn! Cổ Nam Hách: “Nếu chị ấy không phải chị họ tôi, còn lâu tôi mới đầu tư phim cho các người. Cô mà đóng vai nữ chính thì tôi đây chính là ảnh để Oscar” Phương Tiểu Hi: “...” Mình vẫn còn nhịn được!!!
Cố Nam Hách nhìn qua gương chiếu hậu, vẻ mặt cô càng ngày càng phẫn nộ, rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật. “Có gì thì cứ nói, nghẹn trong lòng khó chịu lắm đấy! Tôi không vừa mắt cô, cô cũng không vừa mắt tôi, cứ thẳng thắn với nhau đi.” Phương Tiểu Hi cắn môi: “Tôi không có.”
“Không có?” Cố Nam Hách nổi hứng quay đầu lại: “Nhìn đi, nhìn đi, giống cô bây giờ vậy, trung bình mỗi ngày tôi đều thấy cái dáng vẻ nhỏ nhẹ nhận sai giống cô vậy đó, tin không?” Phương Tiểu Hi: “...” Đúng là không nhịn nổi nữa! “Tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ tôi sẽ tôn trọng cô. Tôi đây có ấn tượng sâu sắc với cô rồi, mà toàn là ấn tượng xấu thôi. So với thủ đoạn của tất cả phụ nữ từng tiếp cận tôi, thủ đoạn của cô là kém cỏi nhất đấy.” Phương Tiểu Hi: “...” Không cần nhịn nữa! Mình cũng đâu phải là Ninja Rùa. “Cố tổng.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt anh. “Chuyện ở bãi đỗ xe là lỗi của tôi, tôi xin lỗi. Nhưng anh nghĩ tôi cố ý tiếp cận anh thì anh lầm rồi. Tôi không có!” Tài xế mở to mắt lên nhìn, ra vẻ tò mò.
Cổ Nam Hách: “Chỉ có kẻ ngốc mới thừa nhận chuyện mình bị vạch trần, có phải hay không, trong lòng cô tự biết mà.” Phương Tiểu Hi giơ tay lên thề: “Tôi lấy bộ phim điện ảnh này ra thế, nếu trước hôm nay mà tôi biết đến anh thì số vé bán ra không đến một trăm nghìn.”
“Đừng có thể độc như vậy. Cô không sợ sẽ linh nghiệm thật à? Lỡ như ứng nghiệm, chẳng phải Sở Dương sẽ khóc rất thảm sao?” Phương Tiểu Hi vô cùng khó chịu, cao giọng phủ nhận: “Cố tổng, quả thật trước đó tôi không hề quen biết anh. Sao anh cứ một mực cho rằng nhận định của mình đúng? Anh không phải là thần, chuyện anh cho là đúng, chưa chắc là sự thật.” Nói tới bực mình, vô tình cô bắt đầu mắng anh.
Bình luận facebook