Cả người đều hướng ra ngoài, tư thế muốn bay, chỉ cần buông lỏng tay là rơi xuống ngay. “A! Anh này anh này anh này!” Phương Tiểu Hi vừa hét vừa chạy tới ôm lấy cổ tài xế, “Anh hai à, đừng kích động mà, đời người chỉ có một lần, nhảy xuống là hết!”
Tài xế bị Phương Tiểu Hi ghìm chặt cổ, thân ngả về phía sau, lòng bàn chân trượt ra mép ngoài chật hẹp, cả người như văng ra ngoài. “A...” Cậu ta bị dọa hét to, hai tay bắt được lan can sắt, mặt thì hướng ra ngoài, lưng dựa vào sau, treo lơ lửng bên ngoài bằng tư thế lạ lùng.
Cậu ta cảm nhận được gió đêm gào thét, cũng cảm nhận được nguy hiểm kích thích do độ cao này đem lại. Cậu ta thật sự không muốn chết đâu! Do Phương Tiểu Hi ôm cổ cậu ta quá chặt, nên lúc cậu ta bất ngờ rơi xuống, cô cũng bị kéo theo. Trong tích tắc cô nhào cả nửa người ra, chân rời khỏi mặt đất, chỉ một giây thôi là sẽ trượt cả người ra ngoài. Với tư thế đó thì tài xế không thể nắm được lan can trong thời gian dài. Cậu ta sợ đến nỗi tè ra quần, liều mạng kêu gào: “Cứu mạng, cứu mạng, tôi không muốn chết đầu, kéo tối lên, kéo tôi lên!” Chân Phương Tiểu Hi lơ lửng trên không, không thể kiểm soát được thân người. Nói thì chậm mà sự việc xảy ra rất nhanh, ngay giây phút tài xế tuột tay, Cố Nam Hách kịp thời chạy tới, bổ nhào qua, ôm lấy đôi chân của Phương Tiểu Hi.
Cố Nam Hách dùng sức thật mạnh, cố gắng kéo Phương Tiểu Hi vào.
Phương Tiểu Hi sắp kiệt sức, cánh tay run rẩy, đã không giữ nổi tài xế nữa. Cũng may tài xế túm chặt tay cô không buông. Cô cảm giác cánh tay mình sắp bị kéo đứt. Cái loại cảm giác xương thịt hai cánh tay sắp lìa khỏi cơ thể thật đáng sợ.
Cổ Nam Hách vốn có thể kéo Phương Tiểu Hi vào, nhưng nếu kéo mạnh thì tài xế có thể sẽ rơi thẳng xuống dưới. Sau khi xác định Phương Tiểu Hi đã an toàn, anh vươn tay xuống: “Nắm tay tôi, mau!” Tài xế sợ xanh mặt, khóc lóc: “Tôi... tôi... hết sức rồi...”.
Nói thế nào cậu ta cũng không chịu buông hay nới lỏng cánh tay Phương Tiểu Hira.
“Cậu thế này mà đòi nhảy cầu à? Diễn thật giống đấy, diễn thành thật luôn kìa!” Cổ Nam Hách tóm lấy tay cậu ta, chia sẻ trọng lực giúp Phương Tiểu Hi. Tài xế khóc nói: “Nhảy xuống mới biết đáng sợ lắm, hu hu hu... kéo tôi lên, kéo tôi lên với!”
Phương Tiểu Hi không còn sức nói chuyện, cô hoàn toàn gần như kiệt sức. Dù Cố Nam Hách đã kéo cô vào lại, nhưng ngực cô thì đè trên hàng rào sắt, cánh tay thì kéo thêm trọng lượng của người đàn ông trưởng thành, cô thật sự chịu không nổi nữa!
Cố Nam Hách kéo cánh tay tài xế, gào to: “Kéo lấy tôi, không nghe thấy hả, kéo tôi!”
Tài xế rất muốn làm thế, nhưng cậu ta không dám đổi tay mà, hơn nữa cậu ta không còn sức để đổi.
Cậu ta mà buông tay sẽ rơi xuống ngay, chắc chắn sẽ không tóm được tay Cố Nam Hách, chắc chắn không tóm được đâu. Cố Nam Hách không còn cách nào khác, cúi đầu nhìn Phương Tiểu Hi, cổ vũ: “Có chịu chút thôi, cảnh sát sắp đến rồi.” Cảnh sát đến rất nhanh, hai chiếc xe máy trước mặt đang chạy như bay tới. Thật ra ngay lúc xe mất kiểm soát phóng như bay, cảnh sát giao thông trực ban đã chú ý đến và nhanh chóng liên lạc với tổng bộ.
Tổng bộ giao thông dựa vào camera giám sát đường lập tức định vị vị trí chiếc xe, đồng thời phong tỏa đoạn đường trên cầu cao đó, rồi nhanh chóng xuất phát. Lúc nhận được điện thoại báo cảnh sát của Cố Nam Hách, cảnh sát giao thông đã ở trên cầu cao rồi, cho nên mới đến nhanh như thế. Nhiều người nhiều sức, cuối cùng cảnh sát giao thông đã kịp thời cứu tài xế
Sau khi trải qua màn nguy hiểm, tài xế nằm liệt ra đất, cảnh sát giao thông thì liên tục dạy dỗ cậu ta. Đầu xe của Phương Tiểu Hi bị ma sát thê thảm, xe cũng không chạy được nữa, cô đành phải chờ xe kéo đến.
Cổ Nam Hách khó hiểu: “Chiếc xe nát này còn đáng để sửa hả?”
Phương Tiểu Hi ôm cánh tay nhìn chiếc xe bị tổn hại nặng nề, tức giận đáp: “Xe tôi mới mua, đi chưa được một tháng, là xe mới!”
Cố Nam Hách lắc đầu, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: “Chậc chậc, tốt xấu gì cô cũng là nữ chính trong tác phẩm trở lại của chị tôi, sao lại nghèo đến mức này chứ? Mua chiếc xe có tám mươi lăm nghìn, còn không đổ xăng, nếu đồn ra ngoài thì làm mất mặt chị tôi quá.”
Phương Tiểu Hi căm tức trừng mắt nhìn anh ta. Cánh tay cô đau kinh khủng mà anh ta còn mỉa mai, cô không muốn nói chuyện với anh ta nữa. Nhưng cô đã mặc kệ anh ta rồi mà anh ta còn cố tình trêu chọc cô. Cổ Nam Hách khoanh tay kênh kiệu nhắc nhở: “Này, hồi nãy ai liều chết cứu cô, cô dùng thái độ đó đối xử với ân nhân cứu mạng mình hả?”
“...” Phương Tiểu Hi không nói. “Còn nữa, lúc ở trên xe cô chửi tôi rất đã nhỉ, còn đánh tôi hai cái nữa. Cô giỏi mà, giống y chang dạ xoa cái.”
“..” Phương Tiểu Hi định mở miệng, nhưng khi quay đầu thì nhìn thấy cục khăn giấy nhét trong lỗ mũi anh liền phì cười. “Này, Phương Tiểu Hi, cô còn cười nữa hả?!” Phương Tiểu Hi thôi cười, nói: “Được rồi, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay cứu mạng, tôi cũng chân thành xin lỗi vì đã đánh anh.”
Cổ Nam Hách thầm đắc ý, ừm, vậy mới được.
“Nhưng...” Phương Tiểu Hi nói tiếp, “Những lời tôi chửi anh hoàn toàn là suy nghĩ tự đáy lòng.”
“Cô...” Cổ Nam Hách tức đến mức giậm chân.
“Anh đừng tưởng anh là nhà đầu tư thì tôi phải cung kính nghe lời, chấp nhận những sỉ nhục anh đối với tôi vô điều kiện. Tôi nói cho anh hay, người khác có thể sẽ làm thế, nhưng tôi thì không!” Cố Nam Hách: “.” Dạ xoa cái này to gan thật! Cố Nam Hách uy hiếp: “Dạ xoa cái, cô có tin tôi sẽ đổi cô không?!”
Phương Tiểu Hi không hề bị uy hiếp, cây ngay không sợ chết đứng, “Tùy anh, vốn dĩ tôi chỉ là người mới không danh không tiếng, cùng lắm thì rời khỏi đoàn làm phim, rồi nhận việc khác, tôi chẳng mất mát gì. Ngược lại là anh đấy, phim quay được một nửa rồi, giờ định đổi nữ chính, thiệt hại rất lớn. Dù sao tôi không phải là người bị lỗ vốn, mà là anh đấy. Anh thích làm thế nào thì làm thể nấy đi!”
Cổ Nam Hách đau đầu gấp bội, thật sự không có cách nào bắt chẹt cô cả.
Anh đã không còn cho rằng Phương Tiểu Hi đang dùng đủ loại thủ đoạn khác người để tiếp cận anh nữa. Anh thật sự lĩnh ngộ được cô chính là nghé con không sợ hổ.
Thật ra ngẫm lại, nếu bỏ ra những vật ngoài thân thì Cổ Nam Hách anh đây được xem là gì chứ?
Không có xe sang bên người, anh sẽ bị người ta chửi là kẻ giả vờ tiền bạc rủng rỉnh đầy túi. Nhưng anh là người dù có chết cũng phải giữ mặt mũi. Anh tuyệt đối không thừa nhận mình đã hiểu lầm Phương Tiểu Hi. “Phương Tiểu Hi, cô tự mình thu xếp ổn thỏa đi!” Cố Nam Hách không muốn lại ồn ào với cô, đã khuya lắm rồi, chẳng có ý nghĩa gì cả! Cô chỉ là dạ xoa cái không hiểu tri ân báo đáp, hung dữ vô lý mà thôi!
Cổ Nam Hách gọi điện cho tài xế nhà, rồi kể rõ sự tình cho cảnh sát, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Phương Tiểu Hi tỏ rõ mình đang giận dữ.
Lát sau tài xế của nhà họ Cố đến đón anh, anh lên xe nghênh ngang bỏ đi. Sau đó, xe kéo cũng đã đến, kéo chiếc xe mới tàn tạ rách bươm này đi. Cảnh sát: “Cô à, cô bị thương hả? Có cần đến bệnh viện không?” Phương Tiểu Hi nhúc nhích cánh tay lắc đầu.
Cảnh sát: “Chuyện bên này đã giải quyết xong rồi, người cũng đã đi, sao cô còn chưa đi?”
Phương Tiểu Hi nhìn nhìn phía dưới cầu: “Nhà tôi bên kia, xuống cầu là đến, tôi tự về được.”
Cảnh sát: “Trời khuya lắm rồi, con gái đi một mình không an toàn. Chúng tôi đưa cô về, lên xe đi.” Phương Tiểu Hi rối rít cảm ơn: “Cảm ơn anh cảnh sát, cảm ơn anh.”
Bình luận facebook