Từ một mức độ nào đó mà nói, cảnh ngộ của Phương Tiểu Hi và Hàn Đồng Tâm rất giống nhau. Vậy nên, hai cảnh quay đó không phải cô đang diễn, mà nó đã thật sự xảy ra với cô. - Năm sáu tuổi ấy, cô quỳ ở đó không nói gì, mãi cho đến khi ba cô bị khiêng đi, cô mới được nhân viên công tác bế vào xe cứu thương cùng với mẹ mình.
Cảnh quay đầu tiên của hôm nay, lời thoại của cô là ba tiếng gọi “ba”, tình cảm trong mỗi câu đều khác nhau. Cô đang giúp Hàn Đồng Tâm gọi ba, cũng đang giúp mình gọi ba.
Truyền thuyết kể rằng, khi vừa mới chết đi thì linh hồn của con người vẫn còn cảm giác.
Vậy, nếu lúc đó cô gọi thì có thể ba cô sẽ nghe được.
Đây là chuyện mà cô hối hận và đau lòng nhất hồi bé. Sao lúc đó cô lại không gọi một tiếng “ba” chứ?
Phương Tiểu Hi ngồi bó gối, co ro dựa vào tường. Hai tay cô ôm đầu gối, gác cằm lên đó.
Nước mắt liên tục tuôn rơi, cô nhìn tòa nhà cao tầng bên kia bờ sông, khẽ nỉ non: “Ba à, ba ở thế giới bên kia vẫn sống tốt chứ? Nếu bạn có thể nghe được lời cầu nguyện của con, hi vọng ba hãy phù hộ cho mẹ phẫu thuật thuận lợi.”
“Ba, con nhớ ba lắm! Buổi tối ba vào giấc mộng của con được không?”
“Ba, ba di...”
Phương Tiểu Hi không kìm lòng được mà khóc òa lên. Bởi vì Hàn Đồng Tâm mà quá khứ đau buồn năm đó thức tỉnh lần nữa. Cô không cách nào thoát khỏi nỗi đau khổ này.
Sắc trời dần tối, đèn đuốc bên bờ sông dần sáng lên, những tòa cao ốc đối diện ven bờ cũng lục tục sáng đèn. Bỗng có tiếng chuông cửa vang lên, kéo cô ra khỏi nỗi đau thương vô tận. Cô ngừng khóc, đứng dậy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Lâm Thiển xách theo hai túi đồ ăn và một túi quần áo đứng ở cửa ra vào, “Từ chiều tới giờ vẫn không thấy chị ra ngoài ăn cơm, em tự ý mua lên đấy, không biết chị thích ăn gì cho nên mua đại vài thứ, cùng ăn nhé.”
Phương Tiểu Hi rất cảm động, “Cảm ơn, em nghĩ thật chu đáo.” Lâm Thiển xách túi vào trong, đặt đồ ăn lên bàn, sau đó bỏ cái túi khác lên ghế salon, “Đây là đồng phục của chị, đã sấy khô rồi.”
“Cảm ơn.”
“Ôi dào, sao chị lại cảm ơn nữa? Đạo diễn sắp xếp em làm trợ lý của chị mà, đây đều là công việc cơ bản của em.” Lâm Thiển quay sang nhìn, thấy mắt Phương Tiểu Hi sưng đỏ thì ngạc nhiên hỏi, “Sao chị khóc vậy?”
Phương Tiểu Hi lắc đầu, “Không có gì... cảm xúc dâng trào thôi.”
Lâm Thiển nhớ lại vừa rồi gặp phải mấy nữ diễn viên khác trong thang máy, họ cười cười nói nói, còn hẹn nhau ra ngoài ca hát, hoàn toàn là trạng thái vui đùa thỏa thích sau khi kết thúc công việc. Nhìn lại Phương Tiểu Hi, rốt cuộc cô đã hiểu nguyên nhân tại sao Sở Dương lại xem trọng cô ấy như thế.
Không ai có thể tùy tiện thành công, diễn viên mới vừa chịu khó lại xinh đẹp như Phương Tiểu Hi, không thành công mới lạ.
****
Phim đã quay tại thành phố S hơn một tháng, hôm nay là cảnh quay cuối cùng, cũng là cảnh quay về nam nữ chính gặp lại nhau sau bao ngày xa cách.
Cảnh này không có nhiều lời thoại, gần như tất cả đều là cảnh nội tâm, toàn bộ đều diễn bằng ánh mắt.
Vì là cảnh cuối cùng nên đoàn làm phim đã cố ý chuẩn bị tiệc đóng máy”. Tất cả diễn viên đều tới, mọi người đều đang chờ đợi cảnh quay cuối cùng để kết thúc công việc. Chuyện cũ kể rằng, Hàn Đồng Tâm đã từng có người yêu là thanh mai trúc mã Lăng Thần. Sau khi nhà họ Hàn xảy ra biến cố, Lăng Thần vẫn không rời bỏ Hàn Đồng Tâm, hai người yêu nhau và dâng hiến cho nhau lần đầu tiên.
Nhưng, bởi vì sự kiện vắc-xin, dù ông Hàn nhảy lầu tự sát cũng không thể ngăn cản người đời thóa mạ ông và gia đình ông. Gia đình của Lăng Thần không thể nào chấp nhận được Hàn Đồng Tâm. Vì phải giải oan cho ba mà Hàn Đồng Tâm nhiều lần vấp phải trắc trở, tình cảm giữa hai người cũng nhiều lần suýt tan vỡ.
Lăng Thẩn giấu giếm Hàn Đồng Tâm đi xem mắt cô gái mà gia đình đã sắp xếp, bị Hàn Đồng Tâm phát hiện. Chuyện này trở thành kích thích cuối cùng khiến bọn họ phải xa nhau. Cuối cùng, Hàn Đồng Tâm nản lòng thoái chí, bỏ ra nước ngoài. Nhiều năm sau, công ty y dược sản xuất vắc-xin lại xảy ra chuyện lần nữa, gây chú ý cao độ với toàn xã hội. Các nhân viên liên quan đều bị cảnh sát đưa đi điều tra. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện, năm đó ông Hàn nhảy lầu tự sát vì vấn đề vắc-xin, thật ra chỉ là cừu non chịu tội thay.
Ông Hàn không muốn làm bạn với ác ma, thế nhưng không đầu lại quyền quý. Lâm vào bước đường cùng, ông đã chọn cách nhảy lầu tự vẫn.
Cuối cùng ông Hàn cũng được rửa sạch tội oan sau hai mươi năm.
Cảnh cuối cùng được quay trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở bãi tập trong sân trường, Hàn Đồng Tâm chậm rãi ung dung sải bước, sau đó gặp lại Lăng Thần.
“Ngừng ngừng ngừng ngừng...” Sở Dương bất mãn hô to, “Giang Phong Dật, vẻ mặt của cậu không ổn, xảy ra chuyện gì vậy?!” Giang Phong Dật là quán quân của chương trình tuyển chọn tài năng siêu hot nào đó vào hai năm về trước. Đối với người mới mà nói, anh ta đã có tiếng tăm nhất định. Có điều, trong vòng hai năm sau khi nhận giải quán quân, anh ta nhận được vô số lời mời làm người phát ngôn, lên sóng vô số chương trình tạp kỹ, không ngừng tiêu hao độ nổi tiếng. Giờ đây, độ nổi tiếng của anh ta đã giảm nhiều so với trước, anh ta rất cần một tác phẩm tiêu biểu để vụt sáng trở lại. Sau khi bị đạo diễn hô ngừng, Giang Phong Dật hơi xấu hổ, trong vành mắt vẫn còn ngấn lệ.
Sở Dương bước đến nói: “Làm gì mà cậu rớm nước mắt, nữ chính còn chưa khóc, cậu khóc là không được. Lau nước mắt đi, cũng tiết chế cảm xúc lại. Bây giờ cậu đã là một người đàn ông bốn mươi tuổi, tình cảm phải thật sâu sắc, cậu hàm súc một chút. Sau khi nói xong lời thoại, biết được cả hai người các cậu đều vẫn còn độc thân thì vui mừng khôn xiết vào, như thể mới tạo độ tương phản, mới có thể chạm trúng chỗ sảng khoái trong lòng người xem, hiểu chưa?”
Giang Phong Dật gật đầu.
Lại bắt đầu quay lại từ đầu, Hàn Đồng Tâm và Lăng Thần gặp nhau trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở sân trường sau nhiều năm. Hàn Đồng Tâm cười nhẹ một tiếng, nói: “Này, đã lâu không gặp.” Lăng Thần ngạc nhiên, không biết làm sao, cứ chần chừ không chào hỏi cô.
Hàn Đồng Tâm nói tiếp: “Sao anh lại ở đây?” Lăng Thần trả lời: “Anh luôn ở đây để chờ một người con gái.” Lúc này, trong mắt Phương Tiểu Hi bắt đầu ngấn lệ. Cô dần diễn lên cao trào và bộc lộ tình cảm tinh tế, dẫn dắt Giang Phong Dật nhập vai.
Diễn chung chính là vậy, một người nhập vai, đương nhiên người kia cũng sẽ nhập vai theo, sau đó càng diễn càng tự nhiên.
Lăng Thần đè nén nãy giờ, giờ đây, trong ánh mắt hơi tang thương có nghi hoặc, có tìm kiếm, có nỗi đắng chát, cũng có niềm vui. Anh chợt tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay Hàn Đồng Tâm, hỏi: “Bên cạnh em có thiếu ai không?” Hàn Đồng Tâm chớp mắt rơi lệ, vừa cười vừa khóc. Đây là câu hỏi mà hai mươi năm trước Lăng Thần đã hỏi khi thổ lộ với cô. Hai mươi năm sau, anh lại hỏi lại câu trước đây, cô gật đầu, nước mắt chảy xuôi xuống theo khuôn mặt, “Thiểu một người chồng.”
Năm đó, câu trả lời của cô là
Thiếu một bạn trai.
“Thật trùng hợp, anh thiếu một người vợ.”
“Thật trùng hợp, anh thiếu một bạn gái.” Lời thuyết minh. Cần cẩu quay phim di chuyển, ống kính chậm rãi lia đến cây ngô đồng, sau đó lia lên trời xanh mây trắng. Hết phim. “Cắt!” Sở Dương hô câu cuối cùng, “Tốt lắm, mọi người vất vả rồi, cảm ơn, cảm ơn.”
Sở Dương đứng dậy cúi chào mọi người thật sâu.
Đột nhiên, pháo hoa giấy nổ “bụp bụp” hai tiếng, bắn ra những mảnh vụn bảy màu, phim chính thức đóng máy, tất cả thành viên đều vỗ tay nhiệt liệt.
“Giang Phong Dật, Giang Phong Dật.” Trên phim trường có fans hâm mộ của Giang Phong Dật, bọn họ lập tức ùa đến vây lấy anh ta.
Bình luận facebook