“Anh ấy không chết, không chết, anh ấy nhất định không chết!” Lâm Thiển vừa nói vừa khóc. Bên ngoài linh đường cũng nghe thấy tiếng gào khóc của cô, làm cho mọi người càng đau lòng hơn. Cố Nguyên đứng ngoài chủ trì, Diệp Thiển Như đi vào theo. Vừa đi vào, bà ta đã sai người bịt miệng cô lại, “Lâm Thiển, rốt cuộc cô muốn làm gì? Thành Kiều đã chết rồi, cô không thể đưa tiễn nó thật đàng hoàng sao?”.
Lâm Thiển chỉ vào quan tài chứa bộ quần áo và di vật, “Ai nói anh ấy đã chết? Trong quan tài có phải là thi thể anh ấy không? Không phải!”
“Vậy cô muốn thế nào?” Cô muốn thế nào? Cô cũng không biết mình muốn gì, chỉ là cô không muốn cử hành lễ truy điệu này. Chỉ cần lễ truy điệu được tiến hành, vậy không phải là đang tuyên bố cho toàn thế giới biết Cố Thành Kiêu đã chết rồi sao? Lâm Thiển khóc đến mờ mắt. Cho đến bây giờ cô mới biết một người có thể khác liên tục mấy ngày đêm. Cô vẫn tranh thủ nói, “Liệu con có thể đi đến chỗ anh ấy gặp nạn không? Con cảm thấy con có thể tìm được anh ấy, con có thể nhất định có thể”.
Tất cả mọi người đều lau nước mắt. Diệp Thiến Như khóc như mưa, đau lòng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng vì người còn sống sao ngu ngốc vô tri như vậy. Bà ta đến bên cạnh Lâm Thiển, mệt mỏi quăng cho cô một bạt tai, “Sao Thành Kiều có thể coi trọng loại đàn bà này? Chuyện gì cũng không hiểu, đến cả đạo lý cơ bản nhất cũng không làm được, ngây ngây thơ thơ như đứa ngốc. Cô cho rằng tôi sẽ chấp nhận bộ dạng này của cô sao?” Lâm Thiển lắc đầu khóc: “Con nhất định không tin anh ấy đã chết. Con không tin anh ấy chết đi như vậy! Mẹ, mẹ tin con của mẹ cứ như vậy mà chết sao? Anh ấy nói sẽ chăm sóc con cả đời, anh ấy không nuốt lời đâu, không đâu!”
Diệp Thiến Như lại vung tay lên, bàn tay không còn bao nhiêu sức lực, “Cô đẩy, cô không muốn Thành Kiêu yên lòng ra đi phải không? Ngây thơ không biết lý lẽ, tùy hứng làm loạn, cô cứ không an phận khóc rống lên như vậy để cho ai nhìn hả?”
“Lâm Thiên, bên ngoài đang làm lễ truy điệu, bà nội đã nhập viện, ba chồng cô đã phải cố gắng gượng để chủ trì lo toan mọi việc. Tôi không có nhiều thời gian nói đạo lý với cô. Cô muốn điên điên khùng khùng sao cũng được, cô quay trở về cho tôi, đừng ở đây mất mặt như thế, hãy để Thành Kiêu được yên lòng!”
Lâm Thiển cổ sức lắc đầu, “Con không đi, con không về, mọi người cũng không được cử hành lễ truy điệu! Không thấy thi thể thì con không tin anh ấy đã chết!”
Diệp Thiến Như đau lòng không dứt. Trước kia thấy Lâm Thiên trước mặt con trai luôn tỏ ra ngây thơ đáng thương bà ta đã ghét sẵn. Bây giờ không còn con trai, bà ta cũng không cần loại con dâu này. “Lâm Thiển, Thành Kiêu đưa di thư là đơn ly hôn cho cô. Tôi là mẹ nó, có trách nhiệm hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của nó. Hôm nay hoặc là cô bình tĩnh trở lại an phận ở đây, hoặc là, cút về nhà mẹ đẻ đi.”
Lâm Thiển cũng như những người khác đều ngây người. Cái gì? Thành Kiêu để lại di thư là đơn ly hôn với Lâm Thiển?
Cái gì? Thiếu gia muốn ly hôn thiếu phu nhân?
Thật ra, người sáng suốt đều biết rằng đơn ly hôn là bằng chứng cho tình yêu của Cố Thành Kiêu dành cho Lâm Thiển. Cố Thành Kiêu không muốn Lâm Thiển phải sống cô độc sau khi mình chết đi. Thế nhưng Diệp Thiến Như lại lấy nó ra làm vũ khí chống lại Lâm Thiên,
“Mẹ, con sẽ không ký đơn ly hôn này. Cả đời này con là vợ của Cố Thành Kiêu.” “Ôi thôi đi, cô mới bấy nhiêu tuổi, bây giờ chỉ giỏi nói cái miệng, chưa đầy hai năm sẽ đâu vào đó mà thôi. Tôi thấy Cố Thành Kiêu dự đoán trước được cô là người không an phận, sớm muộn sẽ thay lòng đổi dạ nên mới để lại di thư
muốn ly hôn với cô.” “Mẹ, đây là mẹ biến trắng thành đen!”
“Vậy cô đi hỏi Thành Kiểu xem có phải như vậy không? Không phải cô không tin nó chưa chết sao? Cô gọi nó ra nói đi! Cô có bản lĩnh gọi nó ra để nói thì tôi sẽ cam tâm tình nguyện.” Nói xong Diệp Thiên Như lại không nên được nỗi đau, khóc rống lên, “Mẹ thật đáng thương mà, sao con lại để mẹ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Mẹ không quản được người vợ lợi hại này của con, mẹ không quản được! Con không muốn mẹ bận tâm nên mới quyết định ly hôn đúng không? Đã nên chia tay từ sớm rồi, mẹ nhất định ủng hộ con.”
Lâm Thiển: “...” Những người khác: “...”
Lúc này Cố Nguyên chống gậy đi vào hét lớn: “Gào khóc cái gì mà gào khóc, không ngại mất mặt sao? Bà, còn con nữa, tất cả im miệng cho tôi!” Giọng ông Cổ khàn khàn nhưng vẫn mang theo uy nghiêm và bi tráng. Tất cả mọi người đều không dám gây ra tiếng động, cả tiếng nức nở cũng kìm nén trong họng. Đang lúc mọi người nghĩ ông Cổ nghỉ ngơi lấy lại sức thì đột nhiên “rầm” một tiếng, Cổ Nguyên có sức chống gậy trụ trên mặt đất, nhưng rồi một giây ngã quỵ xuống.
“A, ông già!”
“Chú Hai!”
“Bác Hai!”
“Ba!”
Hiện trường một cảnh hỗn loạn... Lễ truy điệu của Cố Thành Kiêu vẫn được cử hành, tang lễ cũng được tiến hành. Ngôi mộ chỉ có bộ quần áo và di vật ở nghĩa trang liệt sĩ, gần với mộ của Cao Kỳ Khâm. Nhóm Ngụy Nam mặc quân trang đứng trước mộ. Không khí xung quanh trang nghiêm, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gió thổi bên tai. Cổ Nguyên bị đột quỵ phải vào bệnh viện, may nhờ bác sĩ kịp thời cấp cứu mới thoát chết. Hôm nay ông ngồi trên giường nửa người bất động, đến nói chuyện cũng không còn rõ ràng. Kể từ khi nhận được tin tức Cố Thành Kiêu hi sinh, Cố Nguyên vẫn luôn bình tĩnh. Thế nhưng bình tĩnh không có nghĩa là không đau lòng. Con trai duy nhất chết đi, sao có thể dễ dàng chấp nhận?
Tai họa ngập đầu ập xuống nhà họ Cố, trụ cột ngã, nhà họ Cố cũng sập. Diệp Thiến Như đổ bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, mắt khóc nhiều đến sắp mù, luôn miệng la hét, “Đồ sao chổi, làm hại cả nhà Lâm Bồi còn chưa đủ, còn gieo họa cho cả nhà họ Cố, Lâm Thiên, trả con tôi đây, trả lại con tôi đây!”.
Chuyện xảy ra như vậy làm Lâm Thiên không kịp ứng phó. Cô còn chưa chấp nhận được Cố Thành Kiêu đã hi sinh thì ba chồng lại đột quỵ, chuyện cô gây náo loạn cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Cô dằn vặt hối hận, rồi lại không cam lòng chấp nhận.
Lâm Húc đau lòng thay con gái, kiên quyết mang con gái về nhà, không muốn cô ở lại Thành Để rồi thấy vật nhớ người. Ở nhà Lâm Húc có một phòng dành riêng cho Lâm Thiển, đó là gian phòng lớn nhất đẹp nhất trong nhà.
Lâm Thiển vừa đến Dung Tử Khâm đã không yên lòng, chặn Lâm Húc lại hỏi: “Lâm Húc, ông làm vậy có ý gì? Nó ở nhà mình bao lâu?”
Lâm Húc trừng mắt, trầm giọng cảnh cáo bà ta, “Nó là con gái tôi, đây là nhà nó, nó muốn ở đến lúc nào thì ở.” “Ông biết rõ tôi với nó bất hòa, ông làm vậy nghĩa là muốn tôi đi sao?” “Tôi chăm con gái tôi thì liên quan gì đến bà mà giận? Bà đừng có quấy rầy, đụng đến Tiểu Thiển là tôi không để bà yên đâu!” “Ông... ông được lắm, Lâm Húc. Giờ đã đủ lông đủ cánh, mạnh mẽ rồi nên không thèm quan tâm đến tôi phải không?” “Im miệng, đừng cằn nhằn nữa, bà quay về Úc đi.”
“Ông...” Bình thường khi Dung Tử Khâm gây sự, Lâm Húc vẫn nhường bước, nhiều năm vẫn quen như vậy rồi. Nhưng đụng đến chuyện của Lâm Thiển thì Lâm Húc không thể nhường nhịn được nữa. Ông có ranh giới, con gái chính là ranh giới cuối cùng của ông.
Bình luận facebook