Lâm Duy Nhất kể thừa cái tính nhỏ nhen và keo kiệt của Dung Tử Khâm, nhưng lại không di truyền được sự khôn khéo và kín kẽ của bà ta.
Lâm Húc chỉ cần mắng mỏ uy hiếp vài câu, cô ta đã lập tức khai ra đầu đuôi ngọn ngành. Lần đầu tiên cô ta trộm tranh của ông nội là hai năm trước. Chính bản thân cô ta cũng không ngờ, một bức tranh thư pháp nhìn qua có vẻ dơ bẩn, lưa thưa vài chữ mà lại bán được những năm trăm nghìn.
Sau khi nếm được lợi lộc, cộng thêm việc không có người kiểm soát, cô ta cứ tiếp tục không thể dừng tay. Mỗi lần túng tiền thì lại trộm, một bức bán được vài trăm nghìn đến cả triệu, đủ cho cô ta tiêu xài một khoảng thời gian. Khi nào xài hết tiền thì cô ta lại trộm tiếp.
Đến giờ, bản thân cô ta cũng không nhớ mình đã trộm bao nhiêu đồ của ông nội và bán được bao nhiêu tiền. Trong tay cô ta giờ chỉ còn lại một bức tranh, đó là do không bán được bởi vì người ta bảo là đồ giả. Lúc chập tối, Lâm Húc đem theo bút tích thật của Tề Lão đi tìm Lâm Thiển. Ông tức đến nỗi không thốt nên lời: “Cũng may đối phương không biết nhìn hàng, bằng không bức tranh này cũng đi luôn rồi.” Lâm Thiển không hiểu giá trị của những thứ này. Đây là bức tranh Cố Thành Kiêu tặng cho ông nội hôm lễ mừng thọ. Hôm đó, sau khi tiệc mừng thọ qua đi, vài người bạn già của ông nội đã cùng nhau giám định và xác nhận đây là bút tích thực của Tể Lão, chính vì thế cô mới khẩn trương như vậy.
“Ba, bức tranh này là báu vật vô giá, cũng là bức tranh ông nội thích nhất lúc còn sống. Sau này ba phải bảo quản cẩn thận.”
“Con không lấy sao?”
Lâm Thiển lắc đầu: “Con lấy nó làm gì? Đói không thể ăn, khát không thể uống. Cứ để ở nhà như thế, nói không chừng hôm nào đó bị hai đứa bé lục lọi rồi xé thành giấy vụn luôn.”
“Ba thấy con khẩn trương như vậy, cứ nghĩ là con thích bức tranh này. Ông nội đã từng nói với ba, đây là do Cố Thành Kiêu tặng cho ông.”
“Dạ, con khẩn trương là vì sợ trong nhà có trộm. Bức tranh này rất đắt, chẳng lẽ bị trộm mà ba không lo lắng sao? Còn đối với con, những thứ khác cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, cho nên ba cứ giữ đi.” “Haizz, nếu Duy Nhất hiểu chuyện bằng một nửa của con thì ba đã chẳng phải tức giận như thế. Nó đúng là quá đáng, ỷ có mẹ làm chỗ dựa, coi trời bằng vung” “Đó chẳng phải do ba chiều chuộng mà ra à?”
“...” Lâm Húc nghẹn họng, không nói được gì, đành thở dài. “Ba, bọn trẻ buồn ngủ rồi. Ba cũng đi nghỉ sớm đi.” “Haizz, được rồi.”
Sau khi Lâm Thiển về nước cũng không được rảnh rỗi. Sáng sớm cô đã ra khỏi nhà cùng với bọn nhỏ. Sau khi đưa hai đứa đến nhà trẻ, cô bắt đầu kế hoạch xây dựng sự nghiệp của mình.
Cô vừa gặp lại Phạn Phạn, đã nghe cô nàng nói xấu cấp trên keo kiệt, bất công, muốn từ chức nhưng lại sợ không tìm được công việc tốt.
Vậy là, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Cô quyết định tự mở công ty, Phạn Phạn chính là đối tác đầu tiên của cô.
Ban đầu Lâm Húc phản đối. Thứ nhất, ông hi vọng Lâm Thiển có thể vào công ty mình làm. Thứ hai, ông không muốn cô vất vả. Nhưng Lâm Thiển giống như bị tiêm tiết gà vậy, vô cùng hăng hái, nhất quyết muốn tạo dựng sự nghiệp riêng cho mình. Lâm Húc nhìn thấy sự nhiệt tình của Lâm Thiên, giống như nhìn thấy mình tuổi trẻ năm đó, vậy là ông không phản đối nữa.
Sau này, thấy công ty Lâm Thiển không ngừng đạt được thành tích, ông rất vui mừng.
Vốn dĩ Lâm Húc từng nói, sản nghiệp ở Úc là của nhà họ Dung, ông sẽ không động vào một xu. Còn sản nghiệp ông tạo dựng ở thành phố B là vì Lâm Thiển, tương lai sẽ để lại hết cho cô. Nhưng Lâm Thiển vẫn luôn nhấn mạnh rằng mình không cần, còn Dung Tử Khâm thì lại so bì tị nạnh, cho nên ông mới không đề cập đến nữa.
Bây giờ Lâm Thiển đã có sự nghiệp của riêng mình, thôi cứ xem như để cô rèn luyện đi vậy. Công ty của Lâm Thiển và Phạn Phạn là một công ty kế hoạch có quy mô rất nhỏ, tên là “Nam Bắc Event”, được đặt theo tên của hai bánh bao nhỏ. Công ty có tổng cộng hơn mười nhân viên, vì thế nhiều việc họ phải tự làm lấy. Các cô là sếp, là nhân viên, thậm chí là tài xế. Hai tháng trước, nghiệp vụ cơ bản của công ty đều nhờ vào Lâm Húc. Bộ phận hoạt động của Bất động sản Phong Việt đều giao cho công ty cô làm, nhằm mục đích duy trì hoạt động cơ bản của công ty. Sau đó, công ty bắt đầu có các khách hàng chính, từng bước đi vào quỹ đạo. Sở dĩ Lâm Thiên muốn gây dựng sự nghiệp, nguyên nhân quan trọng nhất là cô muốn dựa vào chính đôi tay mình tạo ra một vùng trời cho con cái. Cô muốn làm một tấm gương cho bọn nhỏ, muốn chúng biết được, dù không có ba, nhưng mẹ vẫn có thể bảo vệ chúng chu đáo. Thấm thoắt đã tới giao thừa. Lần đầu tiên Bắc Bắc và Nam Nam được ăn Tết ở trong nước nên vô cùng vui vẻ. Nhờ có bọn trẻ mà biệt thự nhà họ Lâm trở nên rất náo nhiệt.
Từ đầu đến cuối, Lâm Duy Nhất đều cách xa hai đứa trẻ: “Ầm ĩ chết đi được, điếc hết tai rồi.”
Ai ngờ, lời cô ta vừa nói ra đã rơi ngay vào tai Lâm Húc: “Sợ ầm ĩ thì con đi ra ngoài đi.”
Lâm Duy Nhất: “Ba, ba thật bất công!” Lâm Húc không thèm nhìn cô ta. Ông cầm trong tay hai bao lì xì to, vẫy vẫy với hai đứa cháu ngoại: “Ai muốn lì xì nào?”
“Cháu, cháu, cháu!” Hai bánh bao nhỏ vây quanh ông, sôi nổi hào hứng.
“Ai gọi ông ngoại lớn nhất, ông sẽ cho người đó.”
“Ông ngoại, ông ngoại, ông ngoại!” Lâm Húc rất vui, ông tặng mỗi đứa một bao lì xì: “Đây là tiền mừng tuổi. Hai đứa lấy xong phải đưa cho mẹ giữ, không được làm mất.” Lâm Duy Nhất thấy thế thì trong lòng đã tức muốn chết. Cô ta ôm gối đánh mạnh vào. Nếu không phải do mẹ không cho phép, cô ta đã trở về Úc từ sớm rồi, chẳng cần phải ở đây bị khinh bỉ mỗi ngày. Dung Tử Khâm hạ giọng hỏi một câu: “Sao thế?”
“Mẹ, trong mắt ba chỉ có hai đứa con hoang kia thôi, vốn không có chúng ta. Chúng ta ở lại đây làm gì nữa?”
“Suyt, nói nhỏ một chút, con muốn bị mắng nữa sao?”
Lâm Duy Nhất bĩu môi, uất ức khó chịu.
“Cũng bởi vì bây giờ trong lòng bà con chỉ có Lâm Thiển và hai đứa con hoang kia, cho nên chúng ta càng cần phải ở lại. Lỡ chân trước chúng ta vừa đi, chân sau Lâm Thiển đã dụ ba con giao hết tài sản cho nó thì sao? Đến lúc ấy, con có muốn khóc cũng không kịp nữa.”
Ở Úc, nhà họ Dung là gia tộc người Hoa đứng số một, giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng cần người có năng lực kinh doanh.
Cho dù là núi vàng núi bạc cũng có ngày miệng ăn núi lở. Nếu nhà họ Dung không có Lâm Húc chống đỡ thì sẽ chẳng là cái thá gì cả. Huống chi, bây giờ Bất động sản Phong Việt trong nước là một mảnh đất màu mỡ. Không chừng vài năm sau đã đuổi kịp, thậm chí vượt xa sản nghiệp ở Úc. Tất nhiên Dung Tử Khâm phải trông giữ Phong Việt thật tốt, không thể để Lâm Thiển chiếm lời.
Ở bên kia, Lâm Thiển và bọn nhỏ đang cùng nhau chơi trò chơi. Phải có thể lực thật tốt mới có thể chơi đùa với bọn trẻ nổi. Cô mới chơi với chúng có một ngày mà đã mệt còn hơn đi làm cả ngày. Nhưng vừa nhìn thấy nụ cười trên mặt hai đứa con, cô thấy mệt cũng đáng giá. Khó khăn nhất là vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, khi hai đứa trẻ đều ngủ thì cô lại trằn trọc không yên. Trong đầu cô cứ hiện ra gương mặt của Cố Thành Kiêu, giày vò đến nỗi nước mắt đầy mặt, mà cô lại không dám khóc thành tiếng. Đã hơn bốn năm, nhưng mỗi khi nỗi đau trỗi dậy, cô vẫn không thể nào đè nén đau đớn trong lòng. Cô vẫn không dám tin, một người đang sống khỏe mạnh như thế lại đột nhiên biến mất.
Cố Thành Kiêu, tại sao anh tốt như vậy chứ? Anh tốt như vậy, bảo em làm sao quên anh để tiếp nhận người khác đây?
***
Một ngày tháng giêng, Lâm Thiên đang ở trong văn phòng suy nghĩ để án kế hoạch, bỗng nhiên nhận được WeChat của Lâm Du.
_ “Lâm Du sinh rồi, mẹ tròn con vuông.”
Xem cách nhắn tin, chắc hẳn là Cố Đông Quân gửi. Cô vội trả lời lại
“Chúc mừng anh, chăm sóc Tiểu Du thật tốt. Em sẽ qua thăm chị ấy và bé cưng.”
“Phạn Phạn, Lâm Du sinh rồi, chúng ta đến bệnh viện thăm chị ấy nhé?”
“Được được. Đi thôi!”
Cô và Lâm Du không thường xuyên gặp mặt, ngược lại, với Phạn Phạn thì dính như sam. Có lẽ vì cô và Phạn Phạn đều đồng bệnh tương lân, đều có nỗi đau mà người ngoài không thể nào hiểu được.
Bình luận facebook