-
Chương 504
“Tôi khó hiểu thì anh cũng không cần hiểu, có người để anh hiểu là đủ rồi.” Dứt lời, Lâm Thiển không do dự mà đóng sập cửa lại.
A Biết anh có thể sử dụng vân tay mở2cửa, cô liền khóa luôn xích cửa. Nam Nam nôn nóng chạy tới, “Mẹ, chú Tiểu Mã còn chưa vào nhà, sao mẹ lại đóng cửa?”
“Chú Tiểu Mã có chuyện, đi rồi.”
“Hả? Không phải chú ấy hứa tổ6màu với con sao? Sao nói mà không giữ lời thế?” “Phải rồi, trước giờ chú ấy luôn nói mà không giữ lời. Nam Nam không cần tưởng thật, chú ấy lừa con thôi. Đi, mẹ dẫn con9đi đánh răng rửa mặt.”
“Nhưng mà mẹ...” “Thôi không nói nữa, lát mẹ sẽ kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho con, được không?”
Nam Nam chu cái miệng nhỏ nhắn, “Chú Tiểu Mã đã kể cho chúng6con nghe chuyện đó rồi. Mẹ, khi nào chú Tiểu Mã xong việc, bao lâu chú ấy mới về?”
Lâm Thiển kéo con gái đi về phía nhà tắm, dời lực chú ý của cô bé, “Kem đánh răng8mùi dâu này có thơm không? Hay là mùi táo thơm hơn?”
“Mẹ, khi nào chú Tiểu Mã mới về?”
“Nam Nam, sao khăn mặt của con lại có lỗ thủng vậy. Con xem này.” “Chỗ nào, chỗ nào?” “Đây, chỗ này. Không phải con lấy ngón tay chọc thủng đấy chứ?”
“Không có. Ai da, rách rồi, làm sao bây giờ?”. “Không sao, mẹ đổi cho con một cái mới, màu hồng nhạt nhé, còn có hình thỏ con nữa. Thích không?” “Oa, thích quá, cảm ơn mẹ.” “Vậy thì mau đánh răng đi.”
Mạch suy nghĩ của Nam Nam đã bị cô dời đi như thế, nhưng Bắc Bắc lại không dễ bị lừa như vậy.
Lúc Lâm Thiển ra tìm Bắc Bắc, cậu bé đang cầm dây xích cửa. Vì người quá thấp nên cậu bé phải kéo một chiếc ghế nhỏ qua, leo lên ghế, bàn tay nhỏ giơ lên cầm dây xích.
“Bắc Bắc, con làm gì vậy?”
“Mẹ khóa cửa trong rồi, lỡ một lát chú Tiểu Mã về thì làm sao vào nhà?” Chiếc ghế nhỏ không vững, Lâm Thiển nhìn mà nóng ruột, “Con mau xuống đi, như thế rất nguy hiểm, xuống, xuống nào!” Cô vội vàng kéo Bắc Bắc xuống, lời nói sâu xa: “Chú Tiểu Mã còn có cuộc sống của mình. Chú ấy không thể ở nhà chúng ta mãi được.” Bắc Bắc cắn môi không nói, mắt đỏ lên. Lâm Thiển biết dáng vẻ này của cậu là đang sắp khóc. Cô ngồi xổm xuống, kéo tay Bắc Bắc, “Lúc trước chú ấy đến nhà chúng ta là do mẹ bị thương, nên chú ấy đến giúp đỡ. Bây giờ mẹ khỏe rồi, sao có thể phiền chú ấy nữa?”
“Chú ấy chỉ tới giúp thôi sao?”
“Đúng vậy.” “Nhưng chú ấy nói muốn cùng chúng con lớn lên” Lúc Bắc Bắc nói những lời này, bờ môi cậu bé run run, giọng nói nghẹn ngào. Trước giờ cậu bé chưa hề tỏ ra tích cực như thế, “Những chú ấy nói chú ấy muốn ở bên cạnh chúng con lớn lên. Chú ấy đã nói thế, còn ngoéo tay không cho nuốt lời.”
Đến câu cuối cùng, Bắc Bắc nói mà như hét, mặt đỏ tại hồng, ánh mắt sắc bén. Lâm Thiển hết hồn, cô không ngờ Bắc Bắc sẽ phản ứng lớn đến vậy, càng không ngờ cậu bé ỷ lại vào Cố Thành Kiêu như thế.
Nam Nam nhoài người ra khỏi khung cửa, ló đầu qua thăm dò, vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu: “Anh, sao anh khóc?” Bắc Bắc khóc to lên. Dù sao cậu vẫn còn nhỏ, không thể khống chế tâm trạng, vừa khóc đã không thể kìm nén được nữa.
Lâm Thiển ôm Bắc Bắc trong lòng, không ngừng vỗ về lưng con trai. Cô cũng muốn khóc to một trận, nhưng không thể, cô phải làm gương cho con mình. Cô dỗ dành: “Bắc Bắc, con nghe mẹ nói, chúng ta không thể dựa dẫm vào người khác. Chúng ta phải dựa vào chính mình, con là đàn ông con trai, em gái còn chưa khóc sao con lại khóc?”
Bắc Bắc vừa khóc thút thít vừa nói: “Con sợ mẹ một mình... một mình... thật vất vả...” Lâm Thiển lệ tràn khóe mi, con cô cô biết. Rõ ràng cậu rất muốn Cố Thành Kiêu trở về, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của cô nên cậu bé không dám nói, ngược lại còn an ủi mình. Cô rất cảm động, cũng rất đau lòng. “Bắc Bắc, mẹ không vất vả. Ông ngoại đã tỉnh rồi, sau này có mẹ và ông ngoại sống cùng các con. Chỉ cần các con vui vẻ, mẹ sẽ không bao giờ cảm thấy vất vả.” Bắc Bắc rất áy náy, chìa tay ra lau nước mắt cho mẹ, “Xin lỗi mẹ, con sai rồi, con không nên làm mẹ khóc.” Tim Lâm Thiển trở nên ấm áp trong phút chốc. Quả thật một mình nuôi hai đứa trẻ rất vất vả, nhưng bọn trẻ mang đến cho cô hạnh phúc và niềm vui nhiều hơn sự vất vả.
“Chúng ta đừng khóc nữa. Bắc Bắc lau mắt đi, đánh răng với em gái được không?”
“Dą.”
Tối đó, sau khi xong việc, cuối cùng Lâm Thiển cũng được nằm nghỉ. Lúc nằm im, cô cảm giác vết thương vai trái lại đau âm ỉ, eo cũng nhức nhối không dứt.
Cô cố gắng hết sức để không làm việc bằng tay trái, nhưng có vài việc vẫn cần tới.
Trước đây, mọi việc dù lớn dù nhỏ của hai đứa trẻ đều do một mình cô gánh vác, không có chuyện gì không làm được, không có đạo lý nào nói không thông, cũng không có chuyện không dỗ dành được bạn trẻ. Khổ cực mệt mỏi hơn nữa, chỉ cần buổi tối ngủ một giấc, đảm bảo sáng dậy thì cô sẽ không có chuyện gì.
Nhưng giờ đây, sau khi hưởng thụ vài ngày được người ta chăm sóc hầu hạ như cuộc sống trước đây, cô phát hiện, trước giờ cô chưa từng mệt mỏi như thế. Mệt đến nỗi giờ phút này nằm trên giường mà thắt lưng đau đớn, cả xoay người cũng không xoay được.
Cô dùng kinh nghiệm bản thân rút ra bài học, thân thể phụ nữ từng sinh con và phụ nữ chưa từng sinh con không hề giống nhau.
Vô tình cô nghĩ tới cô gái tên Diệu Diệu kia. Năm ngoái người ta mới vào đại học, mười tám mười chín tuổi. Dưới nhiệt độ hơn mười độ đầu xuân mà có thể mặc váy ngắn lộ đùi, thanh xuân phơi phới, hoạt bát đáng yêu, da mặt căng bóng, ánh mắt lúc cười như tỏa sáng. Không phải đây là loại con gái Cố Thành Kiêu thích sao? Cô cũng từng ở độ tuổi trẻ trung phơi phới, vui tính trượng nghĩa. Cô cũng từng ở độ tuổi đó gặp được Cố Thành Kiêu, sau đó củi khô gặp lửa, vừa cháy đã cháy không ngừng. Cố Thành Kiêu vốn không hiểu vì sao cô tức giận. Chẳng lẽ cô chỉ vì ghen tuông sao? Cô đã không còn là thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, ai lại bụng dạ hẹp hòi, ghen tuông vì mấy chuyện đó chứ?
Cô giận là vì anh không cự tuyệt. Anh biết rõ bên cạnh có một cô gái chực chờ theo đuổi anh như hổ rình mồi, vậy mà còn không biết kiêng dè, còn dắt người ta đi dạo phố. Anh để mặc một cô gái chói mắt như vậy ở trước mặt cô. Rõ ràng cô ta đang thị uy, lẽ nào anh không thấy?
Trái tim Lâm Thiển thắt lại, đau đớn khôn nguôi. Cô không tin với bản lĩnh của Cố Thành Kiêu mà đến nay vẫn chưa tra ra ba ruột của hai đứa bé là ai. Anh biết rõ ràng cố chịu nhiều uất ức vì ba mẹ anh, vậy mà anh chẳng nói câu nào. Anh nói trở về thì trở về, nói lên giường thì lên giường, nói hợp lại thì hợp lại. Một câu quân lệnh như núi đã khiến mọi chuyện anh làm đều trở nên hợp tình hợp lý. Nào có chuyện dễ như thế? Hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Chính vì thế, cô thà rằng trước giờ không có hi vọng.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook