Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-616
Chương 616
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Giữa hai người bọn họ, cô ta luôn là người chủ động, còn anh lại luôn rụt ở phía sau.
Hôm nay cô ta phải chịu uất ức lớn như vậy, hơn nữa Cố Nam Hách còn mặc kệ cô ta, nhưng bây giờ trong đầu cô ta đều là hình ảnh của A Lực, xua không đi, đuổi không được. Lúc được A Lực hôn, cô ta mới thật sự nếm trải mùi vị được yêu. Đây mới là hành động nên có của những người yêu nhau. Khương Tư Ý đã 25 tuổi, tuy chưa từng yêu đương, chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng ở tuổi này, cái nên biết, cô ta cũng đều đã biết.
Lúc ở cùng Cố Nam Hách, cô ta không cảm giác được tình yêu từ anh. Sự lạnh lùng của Cố Nam Hách chính là cố ý đẩy người khác cách xa ngàn2dặm, chứ không phải tính tình anh lạnh lùng.
A Lực không giống như vậy. Chỉ cần tùy tiện nghĩ tới, cô ta đã có thể kể ra vô số việc A Lực đã từng làm vì mình. Có rất nhiều việc còn vượt ra khỏi phạm vi chức trách của gã.
A Lực chỉ là vệ sĩ nhà họ Khương thuê, nhiệm vụ là bảo vệ cho cô ta. Nhưng nửa đêm khuya khoắt cô ta thèm ăn, gã sẽ chạy khắp thành phố mua bữa ăn khuya mà cô ta thích. Thời điểm dì cả tới, gã sẽ vì cô ta mà mua chè gừng và băng vệ sinh. Lúc tâm trạng cô ta không tốt, gã sẽ tìm cách trêu cô ta cười, mặc dù những chuyện mà gã kể chẳng hề buồn cười chút nào.
Giờ phút này, bên tai Khương Tư Ý không ngừng vang lên âm thanh thở6dốc dồn dập đầy gợi cảm của A Lực khi ấy. Trái tim có chút ngứa ngáy, đó là một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Cô ta không muốn nhớ lại, nhưng càng không muốn thì lại càng nhớ nhiều hơn. Âm thanh và hình ảnh lúc đó vừa xấu hổ, nhưng lại vừa đầy khát vọng. Cô ta rất sợ, nhưng cũng vô cùng khao khát. Hôm nay Khương Quân và Giang Cung Thư không ở nhà. Hai người đã ra nước ngoài tham gia hoạt động của công ty ba ngày hai đêm. Trước khi đi, mẹ cô ta cũng đã đốc thúc cô ta đến nhà Cố Nam Hách. Cô ta đã 25 tuổi, hơn nữa còn đã đính hôn, chẳng có gì phải ngại, chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Trải nghiệm trước hôn nhân là điều rất cần thiết. Nghe lời mẹ, hôm nay7cô ta lôi hết dũng khí mới chủ động nói thẳng với Cố Nam Hách. Cô ta không tin Cố Nam Hách nghe không hiểu, vậy mà anh lại từ chối. Hôn phu của cô ta lại từ chối ý muốn đến nhà của cô ta.
Ánh tà dương ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, Khương Tư Ý nhốt mình ở trong phòng đã một buổi chiều.
“Cốc cốc cốc”, có người gõ cửa phòng, là A Lực. Gã ân cần hỏi han: “Cô chủ, cô có đói không?” Khương Tư Ý cố ý không lên tiếng.
“Cô chủ, cô ra đi, cô muốn ăn gì tôi làm cho cô được không?”
“Hoặc để tôi đi mua, cô muốn ăn gì cứ nói. Tôi ra ngoài mua ngay.” “Cô chủ, cô chủ?” Giọng của A Lực trở nên gấp gáp, tiếng gõ cửa cũng to hơn: “Cô chủ, cô không mở cửa thì tôi4sẽ xông vào đấy, cô chủ?” Gọi một hồi nhưng không được đáp lại, A Lực rất lo lắng. Gã mới vặn khóa cửa thì cửa đã mở ra. Khương Tư Ý để chân trần ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt đáng thương nhìn gã. A Lực thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần phải lo lắng cho tính mạng cô. “Cô chủ, cô đừng làm tôi sợ. Nếu cố xảy ra chuyện, tôi sẽ... tôi sẽ..” “Anh sẽ thế nào?” Khương Tư Ý hỏi ngược lại: “Sẽ mất chén cơm à?” “...” A Lực không biết biểu đạt, nhưng ý gã không phải vậy. Nhưng sự im lặng của gã khiến Khương Tư Ý hiểu rằng gã ngầm thừa nhận. Khương Tư Ý nghiêng đầu, tức giận quát: “Hừ, tôi biết anh quan tâm tôi chỉ vì công việc.” “Không phải...” A Lực6cố gắng giải thích. “Anh đừng phủ nhận, dù sao anh cũng đang tìm việc làm khác, sớm muộn gì cũng rời khỏi đây.”
Khương Tư Ý thấy gã không giải thích thì càng bực hơn: “Anh ra ngoài cho tôi!”
“Cô chủ... Dù gì cô cũng nên ăn một chút.”
“Tôi không ăn, anh làm gì được tôi?”
“...” A Lực không biết làm sao, đúng thật là gã chẳng thể làm gì có được. “Thôi được, tôi ra ngoài trước. Nếu cô đói muốn ăn thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ canh cửa bên ngoài, được không?”
Khương Tư Ý ngậm miệng không nói. Gã xem như cô đã đồng ý, yên lặng lui ra, đóng cửa lại. “Haizz...” Khương Tư Ý càng phiền lòng, sao mới nói như vậy mà đã đi rồi? Thật không thú vị. Màn đêm buông xuống, bên ngoài đã tối đen như mực. Khương Tư Ý ngồi bên cửa sổ cũng dần cảm thấy lạnh lẽo. Cô ta quay đầu nhìn cửa phòng, nghĩ thầm không biết gã có thật ở ngoài đó không.
Vì vậy cô ta tò mò bước xuống bệ cửa, rón rén đi tới sau lưng cánh cửa.
Cô ta vặn nắm, xoay nhẹ. Trong giây phút vừa vặn tay nắm cửa phòng bật mở, đụng cô ta ngã xuống đất. “Á!” Khương Tư Ý ngã ngồi, hoảng sợ kêu to.
Ngoài cô ta ra, còn có A Lực đang tựa lên cửa phòng lim dim, đột nhiên cửa mở nên cũng ngã ngửa ra đó. Cũng may nhờ phản ứng nhanh nhẹn cho nên gã nhanh chóng đứng lên đỡ Khương Tư Ý: “Cô chủ, xin lỗi, xin lỗi, đụng đau cô rồi hả? Đụng trúng đâu rồi?” Vừa tới gần, A Lực đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ta. Gã cũng biết trong phòng có giấu rượu. Cô ta lại uống rượu.
Gã lo lắng.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có thể nương theo ánh sáng đèn hành lang. Tay chân A Lực luống cuống sờ đầu, sờ mặt, xoa vai cô ta: “Đụng đâu rồi? Nặng lắm không? Hả? Cô chủ nói gì đi.”
Khương Tư Ý thều thào: “A Lực, tôi đói...” “Cô đói là phải, tôi còn đói nữa là. Đi thôi, tôi nấu cho cô ăn, cô muốn ăn gì?”
“Tôi chẳng muốn ăn gì cả.”
“Thế sao được, hay là tôi nấu mì cho cô nhé?” A Lực là người phương Bắc nên biết nấu các món từ bột mì. Trước kia khi còn ở nước ngoài, cô ta không quen ăn các loại thức ăn nhanh, cho nên A Lực phải tự mình xuống bếp nấu các loại món ăn thuần túy. Từ mì sợi đến sủi cảo chiên, chỉ cần là thức ăn làm từ bột mì thì đều không làm khó được gã.
“Hay là tôi nấu cơm cho cô ăn nhé?” A Lực nói tiếp: “Chỉ cần cô muốn ăn, tôi sẽ nấu hết, cho dù phải ra ngoài mua cũng được.” Bất chợt Khương Tư Ý nói: “Tôi không muốn ăn gì cả, tôi muốn ăn anh.” Hai chữ cuối cùng cô ta nói rất nhỏ, đến bản thân còn nghe không rõ. Cô ta ngại phải nói ra miệng. “Cái gì? Cô muốn ăn gì?” A Lực cúi sát xuống hỏi. Đột nhiên cô ta vươn tay ra kéo gã vào phòng, xoay người, dùng lưng đóng cửa phòng lại. Ánh sáng duy nhất bị chặn đứng, trong phòng chỉ toàn màu đen. “Cô chủ, cô...” Âm thanh bị ngắt ngang, thay vào đó là tiếng thở dốc dồn dập, cùng với tiếng môi lưỡi quấn quýt. Sau ba giây sững sờ, A Lực lập tức buông giáp đầu hàng. Gã không chống lại sự cám dỗ này.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Hôm nay cô ta phải chịu uất ức lớn như vậy, hơn nữa Cố Nam Hách còn mặc kệ cô ta, nhưng bây giờ trong đầu cô ta đều là hình ảnh của A Lực, xua không đi, đuổi không được. Lúc được A Lực hôn, cô ta mới thật sự nếm trải mùi vị được yêu. Đây mới là hành động nên có của những người yêu nhau. Khương Tư Ý đã 25 tuổi, tuy chưa từng yêu đương, chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng ở tuổi này, cái nên biết, cô ta cũng đều đã biết.
Lúc ở cùng Cố Nam Hách, cô ta không cảm giác được tình yêu từ anh. Sự lạnh lùng của Cố Nam Hách chính là cố ý đẩy người khác cách xa ngàn2dặm, chứ không phải tính tình anh lạnh lùng.
A Lực không giống như vậy. Chỉ cần tùy tiện nghĩ tới, cô ta đã có thể kể ra vô số việc A Lực đã từng làm vì mình. Có rất nhiều việc còn vượt ra khỏi phạm vi chức trách của gã.
A Lực chỉ là vệ sĩ nhà họ Khương thuê, nhiệm vụ là bảo vệ cho cô ta. Nhưng nửa đêm khuya khoắt cô ta thèm ăn, gã sẽ chạy khắp thành phố mua bữa ăn khuya mà cô ta thích. Thời điểm dì cả tới, gã sẽ vì cô ta mà mua chè gừng và băng vệ sinh. Lúc tâm trạng cô ta không tốt, gã sẽ tìm cách trêu cô ta cười, mặc dù những chuyện mà gã kể chẳng hề buồn cười chút nào.
Giờ phút này, bên tai Khương Tư Ý không ngừng vang lên âm thanh thở6dốc dồn dập đầy gợi cảm của A Lực khi ấy. Trái tim có chút ngứa ngáy, đó là một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Cô ta không muốn nhớ lại, nhưng càng không muốn thì lại càng nhớ nhiều hơn. Âm thanh và hình ảnh lúc đó vừa xấu hổ, nhưng lại vừa đầy khát vọng. Cô ta rất sợ, nhưng cũng vô cùng khao khát. Hôm nay Khương Quân và Giang Cung Thư không ở nhà. Hai người đã ra nước ngoài tham gia hoạt động của công ty ba ngày hai đêm. Trước khi đi, mẹ cô ta cũng đã đốc thúc cô ta đến nhà Cố Nam Hách. Cô ta đã 25 tuổi, hơn nữa còn đã đính hôn, chẳng có gì phải ngại, chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Trải nghiệm trước hôn nhân là điều rất cần thiết. Nghe lời mẹ, hôm nay7cô ta lôi hết dũng khí mới chủ động nói thẳng với Cố Nam Hách. Cô ta không tin Cố Nam Hách nghe không hiểu, vậy mà anh lại từ chối. Hôn phu của cô ta lại từ chối ý muốn đến nhà của cô ta.
Ánh tà dương ngả về tây, hoàng hôn buông xuống, Khương Tư Ý nhốt mình ở trong phòng đã một buổi chiều.
“Cốc cốc cốc”, có người gõ cửa phòng, là A Lực. Gã ân cần hỏi han: “Cô chủ, cô có đói không?” Khương Tư Ý cố ý không lên tiếng.
“Cô chủ, cô ra đi, cô muốn ăn gì tôi làm cho cô được không?”
“Hoặc để tôi đi mua, cô muốn ăn gì cứ nói. Tôi ra ngoài mua ngay.” “Cô chủ, cô chủ?” Giọng của A Lực trở nên gấp gáp, tiếng gõ cửa cũng to hơn: “Cô chủ, cô không mở cửa thì tôi4sẽ xông vào đấy, cô chủ?” Gọi một hồi nhưng không được đáp lại, A Lực rất lo lắng. Gã mới vặn khóa cửa thì cửa đã mở ra. Khương Tư Ý để chân trần ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt đáng thương nhìn gã. A Lực thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần phải lo lắng cho tính mạng cô. “Cô chủ, cô đừng làm tôi sợ. Nếu cố xảy ra chuyện, tôi sẽ... tôi sẽ..” “Anh sẽ thế nào?” Khương Tư Ý hỏi ngược lại: “Sẽ mất chén cơm à?” “...” A Lực không biết biểu đạt, nhưng ý gã không phải vậy. Nhưng sự im lặng của gã khiến Khương Tư Ý hiểu rằng gã ngầm thừa nhận. Khương Tư Ý nghiêng đầu, tức giận quát: “Hừ, tôi biết anh quan tâm tôi chỉ vì công việc.” “Không phải...” A Lực6cố gắng giải thích. “Anh đừng phủ nhận, dù sao anh cũng đang tìm việc làm khác, sớm muộn gì cũng rời khỏi đây.”
Khương Tư Ý thấy gã không giải thích thì càng bực hơn: “Anh ra ngoài cho tôi!”
“Cô chủ... Dù gì cô cũng nên ăn một chút.”
“Tôi không ăn, anh làm gì được tôi?”
“...” A Lực không biết làm sao, đúng thật là gã chẳng thể làm gì có được. “Thôi được, tôi ra ngoài trước. Nếu cô đói muốn ăn thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ canh cửa bên ngoài, được không?”
Khương Tư Ý ngậm miệng không nói. Gã xem như cô đã đồng ý, yên lặng lui ra, đóng cửa lại. “Haizz...” Khương Tư Ý càng phiền lòng, sao mới nói như vậy mà đã đi rồi? Thật không thú vị. Màn đêm buông xuống, bên ngoài đã tối đen như mực. Khương Tư Ý ngồi bên cửa sổ cũng dần cảm thấy lạnh lẽo. Cô ta quay đầu nhìn cửa phòng, nghĩ thầm không biết gã có thật ở ngoài đó không.
Vì vậy cô ta tò mò bước xuống bệ cửa, rón rén đi tới sau lưng cánh cửa.
Cô ta vặn nắm, xoay nhẹ. Trong giây phút vừa vặn tay nắm cửa phòng bật mở, đụng cô ta ngã xuống đất. “Á!” Khương Tư Ý ngã ngồi, hoảng sợ kêu to.
Ngoài cô ta ra, còn có A Lực đang tựa lên cửa phòng lim dim, đột nhiên cửa mở nên cũng ngã ngửa ra đó. Cũng may nhờ phản ứng nhanh nhẹn cho nên gã nhanh chóng đứng lên đỡ Khương Tư Ý: “Cô chủ, xin lỗi, xin lỗi, đụng đau cô rồi hả? Đụng trúng đâu rồi?” Vừa tới gần, A Lực đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô ta. Gã cũng biết trong phòng có giấu rượu. Cô ta lại uống rượu.
Gã lo lắng.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có thể nương theo ánh sáng đèn hành lang. Tay chân A Lực luống cuống sờ đầu, sờ mặt, xoa vai cô ta: “Đụng đâu rồi? Nặng lắm không? Hả? Cô chủ nói gì đi.”
Khương Tư Ý thều thào: “A Lực, tôi đói...” “Cô đói là phải, tôi còn đói nữa là. Đi thôi, tôi nấu cho cô ăn, cô muốn ăn gì?”
“Tôi chẳng muốn ăn gì cả.”
“Thế sao được, hay là tôi nấu mì cho cô nhé?” A Lực là người phương Bắc nên biết nấu các món từ bột mì. Trước kia khi còn ở nước ngoài, cô ta không quen ăn các loại thức ăn nhanh, cho nên A Lực phải tự mình xuống bếp nấu các loại món ăn thuần túy. Từ mì sợi đến sủi cảo chiên, chỉ cần là thức ăn làm từ bột mì thì đều không làm khó được gã.
“Hay là tôi nấu cơm cho cô ăn nhé?” A Lực nói tiếp: “Chỉ cần cô muốn ăn, tôi sẽ nấu hết, cho dù phải ra ngoài mua cũng được.” Bất chợt Khương Tư Ý nói: “Tôi không muốn ăn gì cả, tôi muốn ăn anh.” Hai chữ cuối cùng cô ta nói rất nhỏ, đến bản thân còn nghe không rõ. Cô ta ngại phải nói ra miệng. “Cái gì? Cô muốn ăn gì?” A Lực cúi sát xuống hỏi. Đột nhiên cô ta vươn tay ra kéo gã vào phòng, xoay người, dùng lưng đóng cửa phòng lại. Ánh sáng duy nhất bị chặn đứng, trong phòng chỉ toàn màu đen. “Cô chủ, cô...” Âm thanh bị ngắt ngang, thay vào đó là tiếng thở dốc dồn dập, cùng với tiếng môi lưỡi quấn quýt. Sau ba giây sững sờ, A Lực lập tức buông giáp đầu hàng. Gã không chống lại sự cám dỗ này.
Bình luận facebook