Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-639
Chương 639: Em thấy anh không làm được?
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vừa vào của cô đã nhìn thấy Cố Thành Kiêu đang cầm sách ngồi tựa đầu vào thành giường, sắc mặt rất khó coi. Cô đang định lên tiếng thì anh đã phá vỡ không gian im lặng, “Còn hát nữa, vui vẻ lắm sao?” Lâm Thiển bật cười, vén chắn ngồi vào, dần dần nhích đến gần anh, “Chẳng lẽ em không nên vui vẻ à?”
“Hừ.”
“...” Phì, đây là giận lẫy với bà hả?
“Ông xã.” Cô nịnh nọt bò sang, giọng nói nũng nịu đến mình cũng không chịu nổi, “Ông xã à, ông xã...” “Tắt đèn, đi ngủ!”
“...” Được voi còn đòi hai bà trưng? Xem ra không đánh là không2được rồi. Nghĩ nghĩ một hồi, Lâm Thiển bất ngờ lật người, cưỡi ngang hông Cố Thành Kiêu, nhìn anh chằm chằm, “Bà đây không giở võ thì tưởng là mèo Hello Kitty đúng không? Tắt đèn cái gì, ngủ cái gì? Báo cáo với bà xem, có chuyện gì hả?”
Cố Thành Kiêu nhìn cô rồi buông một câu, “Đồ không tim không phổi.”
“Thế nào mà em lại bị mất tim mất phổi rồi hả?”
“Em xem bây giờ là mấy giờ rồi?” “Em có chơi đâu, em dỗ con ngủ mà.”
“Các con có thể tự ngủ được.” Cố Thành Kiêu còn nhịn một câu “Nhưng anh không ngủ một mình được”.
Lâm Thiển cười khúc khích, nhéo nhéo tai anh nói: “Thì ra là anh ghen! Ngớ ngẩn,6ăn dâm cả con mình sao?”
Cố Thành Kiêu không vui nói: “Bên Phương Tiểu Hi bận rộn như vậy sao? Bữa tối cũng không ăn ở nhà, tối mịt mới về. Em có bao nhiêu thời gian quan tâm đến anh hả?”
“Chẳng phải bây giờ em đang bên cạnh anh đây sao?”
“Chưa đủ!” “...” Ôi chao, già đầu rồi mà còn giở cái tính trẻ con đáng ghét ra. Kiểu này không dỗ dành không xong rồi. Tuy ngoài miệng tức giận nhưng tay Cố Thành Kiêu lại không nghiêm chỉnh, vuốt ve cặp đùi thon thả của cô, không cho cô xuống. Lâm Thiên thấy vậy liền nhân cơ hội nói: “Vậy tối nay em không ngủ nữa, dành riêng cho anh. Anh muốn làm gì7thì làm cái đó, được chưa?”
Cố Thành Kiêu nghiêm nghị nói: “Em không nên mong đợi anh sẽ chết vì phong lưu quá độ chứ?” “Ha ha ha ha...” Lâm Thiển bật cười, nhìn mặt anh rồi lại vội vàng che miệng cười tiếp. “Sinh hoạt vợ chồng là phải có chừng mực, có chừng mực, hiểu không? Cậy còn trẻ thì làm loạn à? Đây gọi là hao tổn sức lực đấy, đến khi bốn mươi tuổi thì làm ăn thế nào được.” Lâm Thiển đã không làm thì thôi, làm là phải làm tới cùng, nắm cổ tay anh giơ lên khỏi đầu, uy hiếp hỏi: “Không cần nói nhiều, rốt cuộc anh có làm hay không hả?”
“P”
“Ai ui mẹ ơi.” Cô hoảng sợ kêu4lên. Anh không nói một câu, đột nhiên lật người, suýt nữa làm cô ngã xuống. Cố Thành Kiêu bắt đầu công thành đoạt đất, hỏi: “Bên Phương Tiểu Hi bận rộn như vậy sao?”
Toàn thân Lâm Thiển không thể kháng cự được, không những phải hầu ngủ, mà còn phải hầu chuyện, “Vâng, chị ấy nổi tiếng, nên nhiều người đến tìm đến. Chỉ mới một tuần mà lịch trình cả năm đã kín rồi.”
“Cô ấy quan trọng hay anh quan trọng?” “Đương nhiên là ông xã rồi, anh quan trọng, quan trọng nhất.” “Vậy em đừng làm nữa.”
“Không được, em không thể trọng sắc khinh bạn được đúng không? Bây giờ là lúc Tiểu Hi rất cần được bạn bè giúp đỡ. Bạn bè của6chị ấy chỉ có mấy người chúng ta. Sở Dương thì đang mang thai, Tiểu Du thì có con nhỏ, chỉ còn lại em. Nếu em còn không giúp chị ấy, a!” Cô đột nhiên hét lên chói tai, đập mạnh vào người anh, “Anh nhẹ chút được không?!”
Cố Thành Kiêu làm như không có chuyện gì, nghiêm nghị nói: “Anh không muốn em khổ cực như vậy.”
“Không đâu, mới bắt đầu thì em hơi bận rộn một chút. Chờ khi các phòng ban ổn định, mọi người biết việc rồi, em sẽ không phải vất vả như thế này nữa. Hơn nữa, em chỉ tạm thời quản lý, chứ chắc chắn không làm lâu dài đâu. Đợi đến khi chị ấy tìm được người thích hợp, em sẽ không làm nữa.”
“Thật không?”
“Tất nhiên rồi. Là vì em thấy, em không chỉ giúp được bạn bè, mà còn tích lũy thêm kiến thức. Không phải anh hay chê em thiển cận sao? Vậy em đi ra ngoài lấy kinh nghiệm không tốt à?” Cố Thành Kiêu cúi đầu chặn lại, cắn mạnh vào môi cô, lúng túng nói: “Anh không phản đối công việc của em, nhưng anh không thích em làm thêm giờ.”
“Biết rồi, Đại thủ trưởng. Nhưng anh có thể ngừng nghỉ một chút được không? Sinh hoạt vợ chồng phải có chừng mực, làm sao cậy trẻ mà làm loạn được? Bây giờ hao tổn thể lực, đến khi bốn mươi tuổi thì biết làm sao.”
Cố Thành Kiêu hậm hực, rời khỏi môi cô, nhìn cô chằm chằm hỏi vặn: “Em thấy anh không được sao?”
Nghìn lần, vạn lần, đừng bao giờ nói đàn ông không làm được!
Lâm Thiển liều mạng lắc đầu, “Không có, không có, không có...” “Vậy anh được cho em xem!” “...” Đã nói không mà anh còn muốn thể nào nữa! Anh, anh, anh, anh là nhất, anh đứng trên cả thế giới.
**
Dưới tay Lâm Thiển, studio của Phương Tiểu Hi rất sôi nổi.
Tuy Lâm Thiển không hiểu nhiều nhưng lại sẵn sàng chi tiền để học hỏi. Chỉ trong vỏn vẹn nửa tháng, studio đã có lãi. Quan trọng nhất là, hình tượng một Phương Tiểu Hi đầy cống hiến lại được gây dựng vững vàng. Tại phòng Tổng giám đốc Giải trí Minh Nghiệp, Cố Nam Hách ngây người nhìn ảnh Phương Tiểu Hi trên trang bìa tạp chí mới nhất.
Với thành quả hiện tại của cô, anh vui mừng, nhưng cũng thấy khó chịu. Hóa ra, sau khi thoát khỏi anh, cô lại có thể bay cao vươn xa như vậy, hoàn toàn không cần đến anh.
Mai Mai gõ cửa đi vào, “ông chủ, điện ảnh Thịnh Hoa mở tiệc mừng công, mời chúng ta dự tiệc rượu, anh... Hay anh chỉ gửi quà tặng?”
“Bao giờ?”
“Ngày mai.”
“Tôi đi.”
Mai Mai khá bất ngờ. Tác phong của ông chủ là không bao giờ đi dự tiệc rượu kiểu này, nên vừa rồi khi thông báo, cô còn không nói cụ thể thời gian. Không ngờ, ông chủ lại muốn đi. “Thư mời viết rõ tên anh và cô Khương. Vậy có cần thông báo cho cô Khương một tiếng không?” Cố Nam Hách chưa kịp đáp “không” thì Khương Tư Ý đứng ở cửa đã nhận lời, “Tiệc mừng của Thịnh Hoa sao? Tôi đi.” “Ai cho em vào đây?!” Cố Nam Hách nổi đóa, không hề nể mặt Khương Tư Ý.
Mai Mai thấy thể thì biết ý, vội vàng đi ra ngoài. Khương Tư Ý đóng sầm cửa lại, nét mặt có vẻ không vui, “Em muốn vào thì vào, ai dám ngăn cản? Cố Nam Hách, không phải có vậy thôi mà anh cũng muốn tính toán với em đấy chứ?”
Cố Nam Hách không muốn gây gổ với cô ta, không nói thêm, buồn bực ngồi lướt web tiếp. Khương Tư Ý bước ngắn bước dài đến cạnh anh, vừa nhìn thấy trên màn hình toàn là ảnh trang bìa của Phương Tiểu Hi thì giận run người, “Sao anh còn nghĩ đến cô ta? Anh đừng có hạ thấp mình được không? Người ta đã có bạn trai mới rồi.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Vừa vào của cô đã nhìn thấy Cố Thành Kiêu đang cầm sách ngồi tựa đầu vào thành giường, sắc mặt rất khó coi. Cô đang định lên tiếng thì anh đã phá vỡ không gian im lặng, “Còn hát nữa, vui vẻ lắm sao?” Lâm Thiển bật cười, vén chắn ngồi vào, dần dần nhích đến gần anh, “Chẳng lẽ em không nên vui vẻ à?”
“Hừ.”
“...” Phì, đây là giận lẫy với bà hả?
“Ông xã.” Cô nịnh nọt bò sang, giọng nói nũng nịu đến mình cũng không chịu nổi, “Ông xã à, ông xã...” “Tắt đèn, đi ngủ!”
“...” Được voi còn đòi hai bà trưng? Xem ra không đánh là không2được rồi. Nghĩ nghĩ một hồi, Lâm Thiển bất ngờ lật người, cưỡi ngang hông Cố Thành Kiêu, nhìn anh chằm chằm, “Bà đây không giở võ thì tưởng là mèo Hello Kitty đúng không? Tắt đèn cái gì, ngủ cái gì? Báo cáo với bà xem, có chuyện gì hả?”
Cố Thành Kiêu nhìn cô rồi buông một câu, “Đồ không tim không phổi.”
“Thế nào mà em lại bị mất tim mất phổi rồi hả?”
“Em xem bây giờ là mấy giờ rồi?” “Em có chơi đâu, em dỗ con ngủ mà.”
“Các con có thể tự ngủ được.” Cố Thành Kiêu còn nhịn một câu “Nhưng anh không ngủ một mình được”.
Lâm Thiển cười khúc khích, nhéo nhéo tai anh nói: “Thì ra là anh ghen! Ngớ ngẩn,6ăn dâm cả con mình sao?”
Cố Thành Kiêu không vui nói: “Bên Phương Tiểu Hi bận rộn như vậy sao? Bữa tối cũng không ăn ở nhà, tối mịt mới về. Em có bao nhiêu thời gian quan tâm đến anh hả?”
“Chẳng phải bây giờ em đang bên cạnh anh đây sao?”
“Chưa đủ!” “...” Ôi chao, già đầu rồi mà còn giở cái tính trẻ con đáng ghét ra. Kiểu này không dỗ dành không xong rồi. Tuy ngoài miệng tức giận nhưng tay Cố Thành Kiêu lại không nghiêm chỉnh, vuốt ve cặp đùi thon thả của cô, không cho cô xuống. Lâm Thiên thấy vậy liền nhân cơ hội nói: “Vậy tối nay em không ngủ nữa, dành riêng cho anh. Anh muốn làm gì7thì làm cái đó, được chưa?”
Cố Thành Kiêu nghiêm nghị nói: “Em không nên mong đợi anh sẽ chết vì phong lưu quá độ chứ?” “Ha ha ha ha...” Lâm Thiển bật cười, nhìn mặt anh rồi lại vội vàng che miệng cười tiếp. “Sinh hoạt vợ chồng là phải có chừng mực, có chừng mực, hiểu không? Cậy còn trẻ thì làm loạn à? Đây gọi là hao tổn sức lực đấy, đến khi bốn mươi tuổi thì làm ăn thế nào được.” Lâm Thiển đã không làm thì thôi, làm là phải làm tới cùng, nắm cổ tay anh giơ lên khỏi đầu, uy hiếp hỏi: “Không cần nói nhiều, rốt cuộc anh có làm hay không hả?”
“P”
“Ai ui mẹ ơi.” Cô hoảng sợ kêu4lên. Anh không nói một câu, đột nhiên lật người, suýt nữa làm cô ngã xuống. Cố Thành Kiêu bắt đầu công thành đoạt đất, hỏi: “Bên Phương Tiểu Hi bận rộn như vậy sao?”
Toàn thân Lâm Thiển không thể kháng cự được, không những phải hầu ngủ, mà còn phải hầu chuyện, “Vâng, chị ấy nổi tiếng, nên nhiều người đến tìm đến. Chỉ mới một tuần mà lịch trình cả năm đã kín rồi.”
“Cô ấy quan trọng hay anh quan trọng?” “Đương nhiên là ông xã rồi, anh quan trọng, quan trọng nhất.” “Vậy em đừng làm nữa.”
“Không được, em không thể trọng sắc khinh bạn được đúng không? Bây giờ là lúc Tiểu Hi rất cần được bạn bè giúp đỡ. Bạn bè của6chị ấy chỉ có mấy người chúng ta. Sở Dương thì đang mang thai, Tiểu Du thì có con nhỏ, chỉ còn lại em. Nếu em còn không giúp chị ấy, a!” Cô đột nhiên hét lên chói tai, đập mạnh vào người anh, “Anh nhẹ chút được không?!”
Cố Thành Kiêu làm như không có chuyện gì, nghiêm nghị nói: “Anh không muốn em khổ cực như vậy.”
“Không đâu, mới bắt đầu thì em hơi bận rộn một chút. Chờ khi các phòng ban ổn định, mọi người biết việc rồi, em sẽ không phải vất vả như thế này nữa. Hơn nữa, em chỉ tạm thời quản lý, chứ chắc chắn không làm lâu dài đâu. Đợi đến khi chị ấy tìm được người thích hợp, em sẽ không làm nữa.”
“Thật không?”
“Tất nhiên rồi. Là vì em thấy, em không chỉ giúp được bạn bè, mà còn tích lũy thêm kiến thức. Không phải anh hay chê em thiển cận sao? Vậy em đi ra ngoài lấy kinh nghiệm không tốt à?” Cố Thành Kiêu cúi đầu chặn lại, cắn mạnh vào môi cô, lúng túng nói: “Anh không phản đối công việc của em, nhưng anh không thích em làm thêm giờ.”
“Biết rồi, Đại thủ trưởng. Nhưng anh có thể ngừng nghỉ một chút được không? Sinh hoạt vợ chồng phải có chừng mực, làm sao cậy trẻ mà làm loạn được? Bây giờ hao tổn thể lực, đến khi bốn mươi tuổi thì biết làm sao.”
Cố Thành Kiêu hậm hực, rời khỏi môi cô, nhìn cô chằm chằm hỏi vặn: “Em thấy anh không được sao?”
Nghìn lần, vạn lần, đừng bao giờ nói đàn ông không làm được!
Lâm Thiển liều mạng lắc đầu, “Không có, không có, không có...” “Vậy anh được cho em xem!” “...” Đã nói không mà anh còn muốn thể nào nữa! Anh, anh, anh, anh là nhất, anh đứng trên cả thế giới.
**
Dưới tay Lâm Thiển, studio của Phương Tiểu Hi rất sôi nổi.
Tuy Lâm Thiển không hiểu nhiều nhưng lại sẵn sàng chi tiền để học hỏi. Chỉ trong vỏn vẹn nửa tháng, studio đã có lãi. Quan trọng nhất là, hình tượng một Phương Tiểu Hi đầy cống hiến lại được gây dựng vững vàng. Tại phòng Tổng giám đốc Giải trí Minh Nghiệp, Cố Nam Hách ngây người nhìn ảnh Phương Tiểu Hi trên trang bìa tạp chí mới nhất.
Với thành quả hiện tại của cô, anh vui mừng, nhưng cũng thấy khó chịu. Hóa ra, sau khi thoát khỏi anh, cô lại có thể bay cao vươn xa như vậy, hoàn toàn không cần đến anh.
Mai Mai gõ cửa đi vào, “ông chủ, điện ảnh Thịnh Hoa mở tiệc mừng công, mời chúng ta dự tiệc rượu, anh... Hay anh chỉ gửi quà tặng?”
“Bao giờ?”
“Ngày mai.”
“Tôi đi.”
Mai Mai khá bất ngờ. Tác phong của ông chủ là không bao giờ đi dự tiệc rượu kiểu này, nên vừa rồi khi thông báo, cô còn không nói cụ thể thời gian. Không ngờ, ông chủ lại muốn đi. “Thư mời viết rõ tên anh và cô Khương. Vậy có cần thông báo cho cô Khương một tiếng không?” Cố Nam Hách chưa kịp đáp “không” thì Khương Tư Ý đứng ở cửa đã nhận lời, “Tiệc mừng của Thịnh Hoa sao? Tôi đi.” “Ai cho em vào đây?!” Cố Nam Hách nổi đóa, không hề nể mặt Khương Tư Ý.
Mai Mai thấy thể thì biết ý, vội vàng đi ra ngoài. Khương Tư Ý đóng sầm cửa lại, nét mặt có vẻ không vui, “Em muốn vào thì vào, ai dám ngăn cản? Cố Nam Hách, không phải có vậy thôi mà anh cũng muốn tính toán với em đấy chứ?”
Cố Nam Hách không muốn gây gổ với cô ta, không nói thêm, buồn bực ngồi lướt web tiếp. Khương Tư Ý bước ngắn bước dài đến cạnh anh, vừa nhìn thấy trên màn hình toàn là ảnh trang bìa của Phương Tiểu Hi thì giận run người, “Sao anh còn nghĩ đến cô ta? Anh đừng có hạ thấp mình được không? Người ta đã có bạn trai mới rồi.”
Bình luận facebook