Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-649
Chương 649: Cố nam hách lại độc thân
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khương Tư Ý khóc ngất đi, nhưng Giang Cung Thư phát hiện ở mép chăn của Khương Tư Ý xuất hiện cái gì đó có màu đỏ như máu, bà ta vén chăn lên thì thấy ga giường toàn là máu, “Mau, mau đưa đến bệnh viện...”
Tiền tài có thể thử thách tính người.
Nếu tiền tài không thử thách ra tính người, vậy đó là vì chưa đủ nhiều.
Khương Quân dùng một tỉ làm thẻ đánh bạc, cược thắng ván này.
Nếu như A Lực thật sự từ bỏ một tỉ để chọn Khương Tư Ý, có thể ông ta sẽ kính nể gã đôi chút. Nhưng tôi tớ chính là tôi tớ, vừa nghe đến một tỉ đã sáng mắt. Trong phòng bệnh, Khương Tư Ý đang truyền dịch. Mặt mày cô ta không có chút huyết sắc, ánh2mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, thậm chí cũng không cảm giác được con của cô ta đã rời bỏ cô ta. Giang Cung Thư luôn ở bên cạnh trông chừng con gái, trên mặt đã khôi phục lại vẻ mẹ hiền yêu thương, dịu dàng nói: “Tư Ý, bây giờ con đã thấy rõ, nên tuyệt vọng đúng không?” Khương Tư Ý nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lăn dài xuống. “Dưỡng sức cho khỏe đi, mẹ sẽ ra nước ngoài giải sầu với con. Chuyện này xem như chưa từng xảy ra, vĩnh viễn đừng nhắc lại.” “Có thể sao?” “Có ba con ở đây thì không có gì là không thể cả. Trên đời này không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được.” “Cố Nam Hách đã biết chưa?”
Giang Cung Thư6thở dài tiếc nuối, “Cố Nam Hách không nói gì cả.”
“Đó là do anh ấy không để tâm, bởi vì trong lòng anh ấy hoàn toàn không có con.”
“Dẫu thế nào thì chúng ta cũng phải cảm ơn Nam Hách. Con là người làm sai mà nó còn có thể gánh vác cho con, vậy là đã nể mặt con lắm rồi. Tư Ý, người như Nam Hách mới thật sự có hàm dưỡng của người thành công, còn A Lực... Đừng nhắc đến tên đó nữa, sau này thế giới của chúng ta sẽ không có người này.” Khương Tư Ý xoay người sang chỗ khác, vẫn nhắm mắt như cũ, “Mẹ, con mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát.”
“Được, mẹ ở đây với con, con ngủ đi.” Cô ta từ từ thiếp đi. Tất cả những chuyện7này tựa như một giấc mộng, ngắn ngủi mà rực rỡ, rực rỡ nhưng lại thật đáng tiếc. Đây là cơn ác mộng mà cô ta không muốn tiếp tục nhớ tới.
Không lâu sau, Cổ Giang và phương Quân tuyên bố việc hủy hôn giữa hai gia đình trong buổi họp mặt bạn bè. Hai vị phụ huynh vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau như chưa hề có khúc mắc. Người ngoài nhìn vào cũng không nhận ra, chỉ biết là chuyện tốt đẹp giữa nhà họ Cổ và nhà họ Khương đã thất bại.
Tin tức một đồn mười, mười đồn trăm, mặc dù hai nhà đều dùng hết bản lĩnh của mình để áp chế, nhưng vẫn bị một số phương tiện truyền thống lớn chế giễu.
“Chia tay? Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng vẫn đáng chúc4mừng. Chồng tôi sẽ không bỏ tôi mà cưới người phụ nữ khác đâu.” “Tiếc cho một mối nhân duyên tốt đẹp, chắc là phân chia lợi ích không đồng đều rồi. Đừng nên quá xem trọng quan hệ thống gia thương mại.” “Tốt lắm, dù sao cũng chia tay một cách vẻ vang. Nhìn thấy chưa, đây là kiểu chia tay khuôn mẫu, lúc quen nhau thì không thể bàn chuyện làm ăn, chia tay rồi lại hợp tác vui vẻ”
Tin tức từ hôn cũng chỉ bị dân mạng tán dóc một trận rồi thôi. Cơn gió này nhẹ đến nỗi không có âm thanh, không có hơi thở. Tóm lại là người trên toàn thế giới đều biết Cố Nam Hách lại độc thân.
Buổi chiều, mặt trời rực rỡ, Phương Tiểu Hi tập tất cả dụng cụ6trong phòng tập gym, cuối cùng liều chết trên máy chạy bộ.
Lâm Thiển bị cô kéo tới, chạy đến vã mồ hôi, chịu hết nổi, thế là đành phải nghỉ ngơi.
“Gì thế, chị vừa uống thuốc tăng lực à?” Lâm Thiên lau mồ hôi đang chảy ròng rã, “Nghỉ chút đi Tiểu Hi, hiếm khi được nghỉ một ngày, phải mệt mỏi thế này mới được sao?”
Phương Tiểu Hi vừa chạy vừa nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, đề nghị: “Hay là chúng ta đi bơi?” “Chị tha cho em đi, em mệt bở hơi tai rồi. Chị còn chê chưa chảy đủ mồ hôi thì ra đường đứng đi. Nơi này lắp hai lớp kính dày, nhiệt độ ngoài trời không xuyên qua nổi đâu.” Phương Tiểu Hi không đáp lời, vẫn tiếp tục chạy. Lâm Thiển sợ Phương Tiểu Hi mất nước nên ném qua cho cô một chai nước, “Uống chút đi để bổ sung lượng nước.” “Cảm ơn, nếu em có việc thì về trước đi.” Lâm Thiển vốn đang thật sự muốn về, về nhà sớm thì có thể chơi với các con nhiều hơn. Nhưng nghe Tiểu Hi mở lời trước thế này, cô lại không tiện lên tiếng, “Đâu có việc gì đâu, đã nói là sẽ đi với chị cả ngày nay mà, em không thể nuốt lời.”
Phương Tiểu Hi tiếp tục chạy bộ, cô thích cảm giác mồ hôi đầm đìa. Phòng gym này hoạt động theo chế độ hội viên, hơn nữa phí đăng ký không rẻ. Ngoại trừ phải nộp hội phí cao, người muốn gia nhập còn phải được hội viên giới thiệu.
Hai điều kiện này tuyệt nhiên ngăn cản đại đa số người bên ngoài. Những hội viên ở đây toàn là những người vừa lắm tiền lại có bối cảnh, ví dụ như các cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu, hoặc là minh tinh lớn nhỏ trong giới giải trí.
Phương Tiểu Hi và Lâm Thiển là được Sở Dương giới thiệu vào. Sở dĩ Phương Tiểu Hi thích tới đây tập gym, nguyên nhân chủ yếu là vì nơi này rất chú trọng đời tư của hội viên, lại thêm yên tĩnh ít người, cho nên hễ rảnh rỗi là cô sẽ đến.
Lâm Thiển thì chỉ đơn thuần tới đây để làm bạn, bình thường sẽ không tới đây một mình. Trong nhà có phòng tập, tại sao phải phí tiền ở đây chứ. Chỉ khi Tiểu Hi tới thì cô mới đi cùng thôi.
Đang nhàm chán thì sau tai bất chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, “Oa, trong này hoành tráng quá đi! Sùng Sùng à, em rất thích nơi này.” Giọng mềm nhũn không xương này khiến Lâm Thiên nổi da gà khắp người, ngoái lại nhìn. Đó chẳng phải là Lương Diệu Thần đã lâu không gặp sao? Một người tên Diệu Diệu, một người tên Sùng Sùng, gì đây? Đại hội rừng rú hả? Lâm Thiển tự chọc cười mình, lúc quay đầu lại thì không còn thấy bọn họ đâu nữa. Nơi này rất rộng, Lương Diệu Thần đang mải nhìn cách bài trí và sắp xếp xung quanh, tạm thời vẫn chưa chú ý tới những người bên cạnh.
Cô ta nắm tay Kim Trang Sùng, vừa hồn nhiên nhảy nhót, vừa liên tục sùng bái, “Ôi, em thích nơi này quá, cảm ơn anh nhé Sùng Sùng! Vẫn là anh hiểu em nhất.”
Kim Trang Sùng nhéo cằm cô ta, “Em thích thì tốt rồi, sau này sẽ không có ai quấy rầy em tập gym nữa.”
Lâm Thiển âm thầm buồn nôn, sao Lương Diệu Thần lại như cô bé ngây thơ vô tri chưa từng trải sự đời vậy? Nhìn cái gì cũng oa oa tán thưởng là sao? Có phải ở đây mà có đống phân chó thì cô ta cũng có thể nói đó là socola không vậy?
Sở dĩ Lương Diệu Thần thể này không phải chỉ vì lấy lòng đàn ông thôi sao? Lâm Thiển thật sự rất hiếu kỳ, lại len lén liếc nhìn người đàn ông nọ. Tuổi cũng khá lớn, hẳn là ông ta đã có gia đình. Dù gì Lương Diệu Thần cũng còn trẻ, sao lại đi theo trai già nhỉ? Chẳng lẽ cô ta thích trai già đã thành gia lập nghiệp? Lâm Thiển không rành chuyện trong giới giải trí cho lắm, nhưng vẫn hiểu đôi chút về chuyện nam nữ. Nhìn những cử chỉ thân mật của bọn họ, chỉ có tình nhân yêu nhau thắm thiết mới có thể làm ra mà thôi.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khương Tư Ý khóc ngất đi, nhưng Giang Cung Thư phát hiện ở mép chăn của Khương Tư Ý xuất hiện cái gì đó có màu đỏ như máu, bà ta vén chăn lên thì thấy ga giường toàn là máu, “Mau, mau đưa đến bệnh viện...”
Tiền tài có thể thử thách tính người.
Nếu tiền tài không thử thách ra tính người, vậy đó là vì chưa đủ nhiều.
Khương Quân dùng một tỉ làm thẻ đánh bạc, cược thắng ván này.
Nếu như A Lực thật sự từ bỏ một tỉ để chọn Khương Tư Ý, có thể ông ta sẽ kính nể gã đôi chút. Nhưng tôi tớ chính là tôi tớ, vừa nghe đến một tỉ đã sáng mắt. Trong phòng bệnh, Khương Tư Ý đang truyền dịch. Mặt mày cô ta không có chút huyết sắc, ánh2mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, thậm chí cũng không cảm giác được con của cô ta đã rời bỏ cô ta. Giang Cung Thư luôn ở bên cạnh trông chừng con gái, trên mặt đã khôi phục lại vẻ mẹ hiền yêu thương, dịu dàng nói: “Tư Ý, bây giờ con đã thấy rõ, nên tuyệt vọng đúng không?” Khương Tư Ý nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lăn dài xuống. “Dưỡng sức cho khỏe đi, mẹ sẽ ra nước ngoài giải sầu với con. Chuyện này xem như chưa từng xảy ra, vĩnh viễn đừng nhắc lại.” “Có thể sao?” “Có ba con ở đây thì không có gì là không thể cả. Trên đời này không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được.” “Cố Nam Hách đã biết chưa?”
Giang Cung Thư6thở dài tiếc nuối, “Cố Nam Hách không nói gì cả.”
“Đó là do anh ấy không để tâm, bởi vì trong lòng anh ấy hoàn toàn không có con.”
“Dẫu thế nào thì chúng ta cũng phải cảm ơn Nam Hách. Con là người làm sai mà nó còn có thể gánh vác cho con, vậy là đã nể mặt con lắm rồi. Tư Ý, người như Nam Hách mới thật sự có hàm dưỡng của người thành công, còn A Lực... Đừng nhắc đến tên đó nữa, sau này thế giới của chúng ta sẽ không có người này.” Khương Tư Ý xoay người sang chỗ khác, vẫn nhắm mắt như cũ, “Mẹ, con mệt mỏi quá, muốn ngủ một lát.”
“Được, mẹ ở đây với con, con ngủ đi.” Cô ta từ từ thiếp đi. Tất cả những chuyện7này tựa như một giấc mộng, ngắn ngủi mà rực rỡ, rực rỡ nhưng lại thật đáng tiếc. Đây là cơn ác mộng mà cô ta không muốn tiếp tục nhớ tới.
Không lâu sau, Cổ Giang và phương Quân tuyên bố việc hủy hôn giữa hai gia đình trong buổi họp mặt bạn bè. Hai vị phụ huynh vẫn trò chuyện vui vẻ với nhau như chưa hề có khúc mắc. Người ngoài nhìn vào cũng không nhận ra, chỉ biết là chuyện tốt đẹp giữa nhà họ Cổ và nhà họ Khương đã thất bại.
Tin tức một đồn mười, mười đồn trăm, mặc dù hai nhà đều dùng hết bản lĩnh của mình để áp chế, nhưng vẫn bị một số phương tiện truyền thống lớn chế giễu.
“Chia tay? Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng vẫn đáng chúc4mừng. Chồng tôi sẽ không bỏ tôi mà cưới người phụ nữ khác đâu.” “Tiếc cho một mối nhân duyên tốt đẹp, chắc là phân chia lợi ích không đồng đều rồi. Đừng nên quá xem trọng quan hệ thống gia thương mại.” “Tốt lắm, dù sao cũng chia tay một cách vẻ vang. Nhìn thấy chưa, đây là kiểu chia tay khuôn mẫu, lúc quen nhau thì không thể bàn chuyện làm ăn, chia tay rồi lại hợp tác vui vẻ”
Tin tức từ hôn cũng chỉ bị dân mạng tán dóc một trận rồi thôi. Cơn gió này nhẹ đến nỗi không có âm thanh, không có hơi thở. Tóm lại là người trên toàn thế giới đều biết Cố Nam Hách lại độc thân.
Buổi chiều, mặt trời rực rỡ, Phương Tiểu Hi tập tất cả dụng cụ6trong phòng tập gym, cuối cùng liều chết trên máy chạy bộ.
Lâm Thiển bị cô kéo tới, chạy đến vã mồ hôi, chịu hết nổi, thế là đành phải nghỉ ngơi.
“Gì thế, chị vừa uống thuốc tăng lực à?” Lâm Thiên lau mồ hôi đang chảy ròng rã, “Nghỉ chút đi Tiểu Hi, hiếm khi được nghỉ một ngày, phải mệt mỏi thế này mới được sao?”
Phương Tiểu Hi vừa chạy vừa nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, đề nghị: “Hay là chúng ta đi bơi?” “Chị tha cho em đi, em mệt bở hơi tai rồi. Chị còn chê chưa chảy đủ mồ hôi thì ra đường đứng đi. Nơi này lắp hai lớp kính dày, nhiệt độ ngoài trời không xuyên qua nổi đâu.” Phương Tiểu Hi không đáp lời, vẫn tiếp tục chạy. Lâm Thiển sợ Phương Tiểu Hi mất nước nên ném qua cho cô một chai nước, “Uống chút đi để bổ sung lượng nước.” “Cảm ơn, nếu em có việc thì về trước đi.” Lâm Thiển vốn đang thật sự muốn về, về nhà sớm thì có thể chơi với các con nhiều hơn. Nhưng nghe Tiểu Hi mở lời trước thế này, cô lại không tiện lên tiếng, “Đâu có việc gì đâu, đã nói là sẽ đi với chị cả ngày nay mà, em không thể nuốt lời.”
Phương Tiểu Hi tiếp tục chạy bộ, cô thích cảm giác mồ hôi đầm đìa. Phòng gym này hoạt động theo chế độ hội viên, hơn nữa phí đăng ký không rẻ. Ngoại trừ phải nộp hội phí cao, người muốn gia nhập còn phải được hội viên giới thiệu.
Hai điều kiện này tuyệt nhiên ngăn cản đại đa số người bên ngoài. Những hội viên ở đây toàn là những người vừa lắm tiền lại có bối cảnh, ví dụ như các cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu, hoặc là minh tinh lớn nhỏ trong giới giải trí.
Phương Tiểu Hi và Lâm Thiển là được Sở Dương giới thiệu vào. Sở dĩ Phương Tiểu Hi thích tới đây tập gym, nguyên nhân chủ yếu là vì nơi này rất chú trọng đời tư của hội viên, lại thêm yên tĩnh ít người, cho nên hễ rảnh rỗi là cô sẽ đến.
Lâm Thiển thì chỉ đơn thuần tới đây để làm bạn, bình thường sẽ không tới đây một mình. Trong nhà có phòng tập, tại sao phải phí tiền ở đây chứ. Chỉ khi Tiểu Hi tới thì cô mới đi cùng thôi.
Đang nhàm chán thì sau tai bất chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, “Oa, trong này hoành tráng quá đi! Sùng Sùng à, em rất thích nơi này.” Giọng mềm nhũn không xương này khiến Lâm Thiên nổi da gà khắp người, ngoái lại nhìn. Đó chẳng phải là Lương Diệu Thần đã lâu không gặp sao? Một người tên Diệu Diệu, một người tên Sùng Sùng, gì đây? Đại hội rừng rú hả? Lâm Thiển tự chọc cười mình, lúc quay đầu lại thì không còn thấy bọn họ đâu nữa. Nơi này rất rộng, Lương Diệu Thần đang mải nhìn cách bài trí và sắp xếp xung quanh, tạm thời vẫn chưa chú ý tới những người bên cạnh.
Cô ta nắm tay Kim Trang Sùng, vừa hồn nhiên nhảy nhót, vừa liên tục sùng bái, “Ôi, em thích nơi này quá, cảm ơn anh nhé Sùng Sùng! Vẫn là anh hiểu em nhất.”
Kim Trang Sùng nhéo cằm cô ta, “Em thích thì tốt rồi, sau này sẽ không có ai quấy rầy em tập gym nữa.”
Lâm Thiển âm thầm buồn nôn, sao Lương Diệu Thần lại như cô bé ngây thơ vô tri chưa từng trải sự đời vậy? Nhìn cái gì cũng oa oa tán thưởng là sao? Có phải ở đây mà có đống phân chó thì cô ta cũng có thể nói đó là socola không vậy?
Sở dĩ Lương Diệu Thần thể này không phải chỉ vì lấy lòng đàn ông thôi sao? Lâm Thiển thật sự rất hiếu kỳ, lại len lén liếc nhìn người đàn ông nọ. Tuổi cũng khá lớn, hẳn là ông ta đã có gia đình. Dù gì Lương Diệu Thần cũng còn trẻ, sao lại đi theo trai già nhỉ? Chẳng lẽ cô ta thích trai già đã thành gia lập nghiệp? Lâm Thiển không rành chuyện trong giới giải trí cho lắm, nhưng vẫn hiểu đôi chút về chuyện nam nữ. Nhìn những cử chỉ thân mật của bọn họ, chỉ có tình nhân yêu nhau thắm thiết mới có thể làm ra mà thôi.
Bình luận facebook