Hội trưởng Nguyễn là chuyên gia giám định thư họa nổi tiếng, được tặng biệt danh “Hỏa Nhãn Kim Tinh”. | Khi ông đã đích thân giám định thì giả không thể thành thật, thật không thể nhầm ra giả.
Không phải quan khách dự tiệc nào cũng am hiểu hội họa thư pháp, nhưng Tế Bạch Thạch nổi tiếng tầm cỡ thế giới, bút tích thật của Tề Bạch Thạch thật sự là vô giá.
Hai tay ông cụ Lâm run rẩy trước bức tranh, không thu tay lại được, cũng không dám chạm vào. Ông cụ không ngờ cuộc đời mình lại có được bút tích của một bậc thầy thư họa, chỉ ngắm nhìn thôi cũng chưa từng mơ tưởng, nói gì đến sở hữu.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào bức tranh không rời mắt.
Cục trưởng Trương mỉm cười nâng ly lên: “Thủ trưởng Cố thật có lòng với ông cụ Lâm”
Cố Thành Kiêu: “Tôi không có được đam mê này, cứ giấu mãi trong nhà, chỉ bằng tặng cho người biết thưởng thức nó.”
Ông cụ Lâm vui mừng đến thất thần, vội sai phục vụ cất tranh đi, “Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút”
“Ông cụ Lâm, cho chúng tôi thưởng thức chút nữa đi.”
“Lần đầu tiên được nhìn thấy bút tích của Tể lão, thật vô cùng xuất chúng”
Khuôn mặt ông cụ Lâm tràn đầy vẻ tự mãn, “Ăn tiệc trước đi, muốn xem thì sau này đến nhà tôi đi”
“Được, nhất định thế”
Mọi người nhanh chóng quay về chỗ ngồi, ông cụ Lâm kích động đến nói năng cũng không mạch lạc, cứ lôi kéo tay Cố Thành Kiêu nói đi nói lại. Mới rồi còn suýt lên bị cơn đau tim mà giờ đã vui vẻ như trẻ con.
“Được rồi ba ơi, để Thành Kiêu dùng bữa đi” Chu Mạn Ngọc tiến lên cản.
“A phải phải, ba thật lẩm cẩm. Thành Kiều, ăn nhiều chút đi, Tiểu Thiển, gắp thức ăn cho Thành Kiều”
Lâm Thiển gắp một miếng tôm hùm cho anh, “Đây, thưởng cho anh miếng thịt rồng”
Cố Thành Kiêu nhai miếng thịt, khẽ giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Ừ, mùi vị không tệ, về nhà thưởng cho anh thịt rồng của em nhé”
“...” Lâm Thiển suýt mắc nghẹn, lập tức liếc xéo anh, đúng là sói già thì lúc nào cũng mơ ăn thịt thỏ.
Chu Mạn Ngọc nhìn hai người miệng kề tại thì thào to nhỏ mà cảm xúc trở nên phức tạp, có chút đố kỵ, chỉ ước sao đây là con rể của mình!
Cố Thành Kiêu đang ăn thì có điện thoại gọi tới, anh nhận cuộc gọi, bình thản hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh, anh đến Hổ Loan mà sao không cho em biết?”
“Có cần thiết không?”
“Đương nhiên có, em cũng đang ở Hồ Loạn” Cố Nam Hách cợt nhả, “Đêm một mình tịch mịch, xung quanh cũng toàn là người mẫu, anh có muốn không... A... quên nhỉ, anh đã có chị dâu rồi.”
Cố Thành Kiêu tỏ vẻ bất mãn, không muốn nghe Cố Nam Hách đùa cợt vào lúc này, “Không có chuyện gì thì anh ngắt máy, ăn cơm tiếp”
“Nè nè, anh, khoan đã. Em cũng biết chuyện vừa xảy ra đấy, truyền thanh phát ra khắp nơi, cả khách sạn đều biết hết rồi.”
“Thì sao?”
Cố Nam Hách bất bình tức giận, “Người ta dám đối xử với chị dâu của em như vậy mà anh vẫn nói cái giọng đó hả? Nếu vậy thì để em dâng quà lớn cho nhà họ Lâm nhé?”
Cố Thành Kiêu ngắt điện thoại, “Đơn vị có chuyện gì sao?” Lâm Thiển hỏi, “Anh bận như vậy còn đến chúc thọ ông nội, vất vả cho anh”
“Không phải điện thoại của đơn vị, chờ xem sắp có trò vui”
“Cái gì?”
“Chờ rồi sẽ biết, đừng hỏi.”
Lâm Thiển tò mò vô cùng, không biết người đàn ông siêu việt này còn mang cho cô niềm vui nào nữa.
Sự xuất hiện của anh đã cứu vãn danh dự cho nhà họ Lâm, lại có lòng với ông nội. Nhìn theo khía cạnh này mà nói, đây chính là biểu lộ sự coi trọng của anh đối với cô. Cô cảm thấy mình được cưng chiều, cũng như cảm nhận được ánh mắt chiêm ngưỡng lần đầu tiên trong cuộc đời.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, dù rằng tâm điểm vẫn là Cố Thành Kiêu nhưng không ai dám suồng sã. Dù sao Cố Thành Kiêu cũng nổi tiếng mặt đen, không ai dám quá phận.
Phòng tiệc đang nâng ly thì cửa phía bên hông bỗng mở ra, Cố Nam Hách mặc bộ đồ vest chỉn chu ưu nhã thong dong bước vào.
Nét sang trọng của anh khác hẳn với Cố Thành Kiêu, nụ cười ít lạnh lùng hơn, bước chân thư thái ít nghiêm nghị hơn, nhưng khí chất vương giả toát ra không kém Cố Thành Kiêu chút nào.
Con trai nhà họ Cố quả nhiên đều là bậc tài mạo song toàn. Tất cả phụ nữ trong bữa tiệc đều bị thu hút, nhất là những cô chưa có gia đình.
Cố Nam Hách bước vào đã thu hút sự chú ý, đương nhiên người đi phía sau cũng bị để ý. Sau lưng anh là quản lý khách sạn, sau nữa là bốn vệ sĩ áp giải hại thủ phạm, một nam một nữ.
“Có chuyện gì vậy, hai người này là ai?”
“Có vẻ là người phao tin đồn nhảm, bị bắt quả tang rồi”
“Nhìn kỹ xem là ai? Ai mà thù hận sâu sắc với nhà họ Lâm đến thế?”
Cố Nam Hách bước đến bàn tiệc chính, khiêm tốn lễ độ cúi người chào, “Kính chào ông nội, cháu là Cố Nam Hách, em họ của cháu rể ngài. Ông nội, xin thứ lỗi cháu quấy rầy, chúc ông tràn trề sức khỏe, ăn ngon, ngủ tốt, luôn luôn khỏe mạnh.”
Lâm Thiển ngồi ở bàn tiệc suýt phì cười, “Sao cậu ấy lại tới đây vậy hả?”
Cố Thành Kiêu hừ một tiếng, nhỏ giọng nhắc, “Hồi hay đã đến”
Lâm Thiển nhìn ra phía sau Cố Nam Hách, nửa bất ngờ nữa không, hóa ra là Nam m.
Cô bất ngờ vì không biết Nam m làm cách nào biết được hôm nay là lễ mừng thọ của ông nội, lại còn tìm đúng địa điểm. Còn không bất ngờ là vì Trương Yến đã từng nhắc nhở cô, trong tay Nam m có chứng cứ có thể hủy hoại cố, thì ra chính là chuyện này.
Ông cụ Lâm cũng như người nhà họ Lâm vừa mừng vừa lo, nói: “Cảm ơn, không có gì phiền. Hôm nay ông rất vui, chỉ có điều...”
Cố Nam Hách nói: “Cháu dự tiệc ở tầng trên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói bậy nói bạ, lại là nói chị dâu mình nên lập tức cử người đi kiểm tra. Những người này bị bắt ở phòng điều khiển. Lúc chúng cháu bước vào thì cô ta vẫn đang cầm micro”
“Cô ta hẳn phải có đồng phạm, nên chúng cháu điều tra khắp khách sạn. Xin lỗi ông nội, đồng phạm của cô ta chính là người của khách sạn. Đây là thiếu sót của khách sạn chúng cháu”
Mọi người đều xôn xao, dù biết sẽ có phản kích, nhưng không ngờ tốc độ phản kích lại nhanh như vậy, trước sau chỉ có mười mấy phút.
Nam m nhìn hai anh em nhà họ Cố mà không tin vào mắt mình, Cố Nam Hách gọi Lâm Thiển là chị dâu. Thế chẳng phải chiến thần Cố Thành Kiêu trong quân đội chỉ nghe danh đã làm người ta sợ mất mật lại chính là chồng của Lâm Thiên? Chẳng lẽ thế lực thần bí nâng đỡ cho Lâm Thiển chính là nhà họ Cố:
“Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi” Người đàn ông bị hai vệ sĩ trấn áp nhũn cả chân không đứng nổi, run rẩy loạng choạng, “Là nó xúi tối, nó nói bị một sinh viên cùng trường giăng bẫy chơi xấu, nên muốn tôi giúp để vạch mặt”
Vệ sĩ buông lỏng tay, gã trai quỳ sụp xuống.
Cố Nam Hách hỏi: “Hai người có quan hệ như thế nào?”
“Tôi là anh họ nó, tôi thật sự không biết gì cả. Nó khóc lóc xin tôi cho phát video, còn nói là chỉ muốn vạch trần để xả giận. Tôi nghĩ mình là anh, thấy em họ bị bắt nạt thì nên giúp đỡ. Tôi thế, tôi chỉ giúp nó phát video, không nghĩ đến chuyện nó dám lén vào phòng điều khiển để phát loa”
Nam m không ngờ tới chuyện này, không ngờ chỗ dựa của Lâm Thiển lại vững như vậy, cũng không ngờ anh họ khai ra tất cả. Nếu đã không còn thể diện thì cô ta cũng không ngại mất mặt hơn nữa.
“Trịnh Hiểu Phong, anh có biết anh đang nói gì không? Là ai thấy Lâm Bồi xuất hiện trong video là đồng ý luôn, còn nói công ty của anh là do Lâm Bồi hãm hại mới phá sản, vẫn đang tìm cơ hội trả thù Lâm Bồi? Lời mình nói mà không dám nhận sao?”
“Không có, tôi không biết, tôi không biết gì cả, tôi không biết cô ta lại đi phát loa” Trịnh Hiểu Phong tránh nặng tìm nhẹ, một mực phủ nhận.
Bình luận facebook