Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-773
Chương 773: Tư duy của học bá quả nhiên mạch lạc
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tất cả mọi chuyện đều được Cố Thành Kiêu nắm trong lòng bàn tay. “Hồ sơ lý lịch của lão Phạm không có vấn đề gì chứ?”
Thẩm Tự An cam đoan: “Chuyện này tất nhiên không cần phải nhắc đến. Để Kim Trang Sùng không điều tra ra chút sơ hở nào, tôi đã tự mình sắp xếp hồ sơ. Tôi dám nói là không chê vào đâu được.”
Cố Thành Kiêu bất chợt phủ đầu anh ta một câu, “Nếu kỹ thuật tán gái của cậu xuất sắc bằng một nửa nghiệp vụ chuyên môn thôi thì cũng sẽ không làm cho độc thân đến tận bây giờ.” Thẩm Tự An: “...” Kể từ khi chia tay Mạnh Tương Tương, bên cạnh anh vẫn không có ai. Anh cũng không sốt ruột đi tìm.
Trước đây, anh và Mạnh Tương Tương2yêu nhau tám năm thì có đến bảy năm yêu xa. Cuối cùng hai người ở chung với nhau được một năm, thấy tính tình không hợp thì tuyên bố chia tay. Nói cách khác, Thẩm Tự An sống hơn ba mươi năm nhưng chỉ có một năm là chính thức trải qua việc gần gũi bạn gái.
Vì vậy khi đám anh em nói chuyện với nhau sẽ bôi bác anh, nói anh thích đàn ông. Tâm trạng Cố Thành Kiêu rất vui vẻ, anh vô cùng vô cùng xấu xa, cố tình nói: “Nghe nói cậu có sở thích đặc biệt, không phải cậu thật sự thích đàn ông chứ?”
“Khụ!”
“Qua đây qua đây, nói nhỏ cho tôi nghe, cậu thích ai?”
“Tôi đảm bảo sẽ không nói ra đâu.”
Thẩm Tự An đảo mắt nói: “Lão Đại, sao mà anh cũng7bắt chước bọn họ rồi?”
“Ha, không phải cậu thích tôi đấy chứ? Cậu từ bỏ đi, tôi là người có gia đình rồi, cũng không có dự định ngoại tình đâu.”
“... Đủ rồi đấy lão Đại. Đừng tưởng anh là lão Đại của tôi mà tôi không dám trở mặt với anh!”
“Vậy cậu cũng suy nghĩ một chút đến chuyện chung thân đại sự của mình đi. Trong mấy anh em chúng ta, cậu là người có bạn gái sớm nhất, là người đầu tiên được khai thông tình cảm. Bây giờ ngay cả Ngụy Nam ngố nhất cũng đã kết hôn rồi, mà cậu vẫn còn độc thân. Cậu không định cả đời chỉ sống một mình đấy chứ?”
Ngụy Nam đứng bên cạnh nghe lão Đại nhắc đến mình thì ra vẻ khoa trương bước lên trước, không nhịn9được mà khoe khoang, “Ôi chao, rốt cuộc có vợ thật là tốt. Chăn đệm ấm áp suốt cả mùa đông. Trước kia không biết có vợ tốt chỗ nào, cứ một mình sống cho qua ngày. Bây giờ hả, quần áo có người giặt sạch, áo sơ mi còn được là lượt phẳng, về nhà có canh nóng ăn, đi ra cửa cũng thấy giày đồng phục được đánh đến sáng bóng sáng chói. Cảm giác ấy phế vô cùng.”
Ngụy Nam mới cưới, quen vợ làm quân y qua giới thiệu xem mắt, có thể nói là vừa gặp đã yêu.
Ngụy Nam quen vợ hai tuần lễ thì đã gửi báo cáo xin kết hôn. Cho nên lúc đó Cố Thành Kiêu còn đặc biệt trò chuyện với cậu ta suốt hai tiếng, xác nhận để xác nhận lại5rồi mới phê duyệt.
Chuyện hôn nhân này thật sự phải nói đến duyên phận. Không có duyên phận thì tám năm yêu nhau cũng phải chia tay. Có duyên phận thì chỉ quen biết hai tuần lễ cũng kết hôn được. Trước kia còn có Ngụy Nam và Thẩm Tự An cùng nhau hướng tiếp cho độc thân tự do. Còn bây giờ thì chỉ còn lại mình Thẩm Tự An.
Trong đội của họ, người nhỏ tuổi nhất đúng là Cao Kỳ Khâm, thế mà Phạn Phạn đã mang thai. Sang năm cậu ta sẽ làm ba rồi.
Ngụy Nam kết hôn, có khi cũng sắp làm ba, không chừng còn là sang năm luôn. Tống Cảnh Du mới vừa lên chức ba. Hôm nay đang được nghỉ sinh để phục vụ vợ ở cữ. Kể cả Trịnh Tử Tuấn cũng3đang hẹn hò một giáo viên nhân dân. Nói không chừng, nếu như thuận lợi thì sang năm cũng định kết hôn. Chỉ còn lại mình Thẩm Tự An.
Đại loại vì liên quan đến nghề nghiệp mà Thẩm Tự An sống trong thế giới không có bí mật. Anh biết rất nhiều chuyện, nhưng càng như vậy thì anh lại càng không có tình thú sinh hoạt đời sống.
Chỉ trừ khi cần cho công việc, còn lại trong đời sống thực tế, anh không hề có chút hiếu kỳ với bất kỳ chuyện nào. Một người mất đi lòng hiếu kỳ thì cũng mất đi hứng thú. Thật ra trong lòng anh vẫn để ý Mạnh Tương Tương. Cũng không phải là anh không muốn kết hôn, chỉ có điều anh cảm thấy với kiểu đời sống tâm lý và quan niệm của bản thân như vậy thì sớm muộn gì cũng nảy sinh vấn đề. Đến lúc đó đối với Mạnh Tương Tương mà nói thì cũng là một loại liên lụy.
Cách đây không lâu, anh rất nhớ Mạnh Tương Tương, rất muốn biết cô ở thành phố quê nhà có thật sự ổn hay không. Vì vậy anh liền đi thăm dò. Sau đó anh biết được tin Mạnh Tương Tương giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ. Sau khi về quê, cô đã nhanh chóng kết hôn, rồi mang bầu song thai, sinh đôi hai con gái. Vào lúc đó anh mới tuyệt đối buông xuống mối tình này, hay nói đúng hơn là không thể không buông bỏ.
Bây giờ đừng nói đến tình cảm, cho dù là cuộc sống thì anh cũng chẳng có chút hứng thú nào. Bởi vì không có gì anh không biết. Nhìn nét mặt anh buồn buồn không vui, Ngụy Nam biết điều tránh ra. Cố Thành Kiêu cũng không hứng thú trêu anh nữa, vỗ vỗ vai anh nói: “Không cần vội, cứ từ từ, cậu đừng vì muốn kết hôn mà kết hôn. Cậu nhất định phải tìm được một người để yêu rồi mới kết hôn. Không phải người ấy không đến, mà chỉ là đến muộn thôi.”
Thẩm Tự An gượng cười, “Lão Đại, biết anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh an ủi người ta tử tế như thế?
“Tôi hiểu suy nghĩ của cậu. Thế này đi, chủ nhật có rảnh rỗi thì qua nhà tôi, chơi với mấy đứa trẻ một chút, có khi cậu lại có thể hiểu ra được điều gì đó.”
“Lão Đại, anh nói đùa hả, tôi cực kỳ ghét trẻ con, thật đấy.”
Trẻ con nhà tôi không làm khó cậu đâu. Hai nhóc rất hiểu chuyện.” “Không muốn đi...”
Cố Thành Kiêu nhiệt tình mời mọc, “Đến đi đến đi. Những người khác thì có người chơi rồi, chỉ có mình cậu không có ai chơi cùng. Đến Thành Để rồi tôi với cậu uống rượu tâm sự, không cần cậu chơi với bọn trẻ.”
“...” Như thể có từ chối cũng không được, “Vậy cũng được.”
“Đừng có miễn cưỡng như thể được không. Tôi làm vậy cũng vì thấy thương cậu một thân một mình. Chủ nhật mọi người đều về nhà, người hưởng thụ tuần trăng mật, người vui vầy với con. Chỉ có mình cậu, không phải làm việc trong phòng hay phải ra sân tập, cậu không thấy buồn chán sao?”
“Tôi...”
“Đến đi, còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?”
“Biết rồi, tôi nhất định sẽ đến.”
Tuổi càng lớn, lại thêm nhiều năm tích lũy vết thương, sức khỏe của bọn họ đã không thích hợp ra tiền tuyến nữa. Với những nhiệm vụ tiềm tàng nhiều nguy hiểm thì sẽ có một nhóm chiến sĩ tinh anh thực hiện.
Nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là điều tra chú cháu Kim Trang Sùng và Kim Bách Minh. Thời gian rất dài, có thể nói là nhiệm vụ nhàn hạ nhất trong những năm công tác gần đây.
Mà càng nhàn hạ thì lại càng làm cho người ta cảm thấy bất an. Ví dụ như chó độc thân Thẩm Tự An này, càng lúc anh cảm thấy cuộc sống thiếu thú vị.
Trong nhóm anh em, Cố Thành Kiêu là người hiểu rõ anh nhất. Có rất nhiều việc anh không nói nhưng Cố Thành Kiêu vẫn có thể nhận ra. Vì vậy, đến thứ bảy, Thẩm Tự An cố tình dậy sớm, đến cửa hàng mua hai món quà, rồi không cam lòng đi đến Thành Để. Nam Nam, Bắc Bắc đã biết trước chú Thẩm sẽ đến, còn đi ra cửa đón. “Cháu chào chú Thẩm.”
Nam Nam dùng giọng nói trong trẻo có chút nũng nịu, ngay lập tức gõ vào cánh cửa tâm tư đóng kín của Thẩm Tự An. Nhìn cô bé xinh đẹp khả ái như vậy, anh không thể nào ghét cho được.
“Cháu chào chú Thẩm.”
Bắc Bắc tương đối lạnh nhạt, nhưng đường nét gương mặt khôi ngô lại chính là một Cố Thành Kiêu thu nhỏ. Làm sao anh có thể ghét được, phải nói là không dám ghét mới đúng.
“Chào các cháu. Chú mang quà cho các cháu. Không biết các cháu thích gì, nên chú chỉ mua ít thôi, mỗi người một món, hi vọng có ích cho các cháu.”
Nhận quà tất nhiên là được rồi. Nam Nam, Bắc Bắc đều rất mong đợi. Nhưng khi cầm đến quá thì hai anh em nhìn nhau trợn tròn mắt. Lại là vở luyện đề:
Ba nói chú Thẩm là học sinh giỏi. Tư duy của học sinh giỏi quả nhiên rất trong sáng.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Thẩm Tự An cam đoan: “Chuyện này tất nhiên không cần phải nhắc đến. Để Kim Trang Sùng không điều tra ra chút sơ hở nào, tôi đã tự mình sắp xếp hồ sơ. Tôi dám nói là không chê vào đâu được.”
Cố Thành Kiêu bất chợt phủ đầu anh ta một câu, “Nếu kỹ thuật tán gái của cậu xuất sắc bằng một nửa nghiệp vụ chuyên môn thôi thì cũng sẽ không làm cho độc thân đến tận bây giờ.” Thẩm Tự An: “...” Kể từ khi chia tay Mạnh Tương Tương, bên cạnh anh vẫn không có ai. Anh cũng không sốt ruột đi tìm.
Trước đây, anh và Mạnh Tương Tương2yêu nhau tám năm thì có đến bảy năm yêu xa. Cuối cùng hai người ở chung với nhau được một năm, thấy tính tình không hợp thì tuyên bố chia tay. Nói cách khác, Thẩm Tự An sống hơn ba mươi năm nhưng chỉ có một năm là chính thức trải qua việc gần gũi bạn gái.
Vì vậy khi đám anh em nói chuyện với nhau sẽ bôi bác anh, nói anh thích đàn ông. Tâm trạng Cố Thành Kiêu rất vui vẻ, anh vô cùng vô cùng xấu xa, cố tình nói: “Nghe nói cậu có sở thích đặc biệt, không phải cậu thật sự thích đàn ông chứ?”
“Khụ!”
“Qua đây qua đây, nói nhỏ cho tôi nghe, cậu thích ai?”
“Tôi đảm bảo sẽ không nói ra đâu.”
Thẩm Tự An đảo mắt nói: “Lão Đại, sao mà anh cũng7bắt chước bọn họ rồi?”
“Ha, không phải cậu thích tôi đấy chứ? Cậu từ bỏ đi, tôi là người có gia đình rồi, cũng không có dự định ngoại tình đâu.”
“... Đủ rồi đấy lão Đại. Đừng tưởng anh là lão Đại của tôi mà tôi không dám trở mặt với anh!”
“Vậy cậu cũng suy nghĩ một chút đến chuyện chung thân đại sự của mình đi. Trong mấy anh em chúng ta, cậu là người có bạn gái sớm nhất, là người đầu tiên được khai thông tình cảm. Bây giờ ngay cả Ngụy Nam ngố nhất cũng đã kết hôn rồi, mà cậu vẫn còn độc thân. Cậu không định cả đời chỉ sống một mình đấy chứ?”
Ngụy Nam đứng bên cạnh nghe lão Đại nhắc đến mình thì ra vẻ khoa trương bước lên trước, không nhịn9được mà khoe khoang, “Ôi chao, rốt cuộc có vợ thật là tốt. Chăn đệm ấm áp suốt cả mùa đông. Trước kia không biết có vợ tốt chỗ nào, cứ một mình sống cho qua ngày. Bây giờ hả, quần áo có người giặt sạch, áo sơ mi còn được là lượt phẳng, về nhà có canh nóng ăn, đi ra cửa cũng thấy giày đồng phục được đánh đến sáng bóng sáng chói. Cảm giác ấy phế vô cùng.”
Ngụy Nam mới cưới, quen vợ làm quân y qua giới thiệu xem mắt, có thể nói là vừa gặp đã yêu.
Ngụy Nam quen vợ hai tuần lễ thì đã gửi báo cáo xin kết hôn. Cho nên lúc đó Cố Thành Kiêu còn đặc biệt trò chuyện với cậu ta suốt hai tiếng, xác nhận để xác nhận lại5rồi mới phê duyệt.
Chuyện hôn nhân này thật sự phải nói đến duyên phận. Không có duyên phận thì tám năm yêu nhau cũng phải chia tay. Có duyên phận thì chỉ quen biết hai tuần lễ cũng kết hôn được. Trước kia còn có Ngụy Nam và Thẩm Tự An cùng nhau hướng tiếp cho độc thân tự do. Còn bây giờ thì chỉ còn lại mình Thẩm Tự An.
Trong đội của họ, người nhỏ tuổi nhất đúng là Cao Kỳ Khâm, thế mà Phạn Phạn đã mang thai. Sang năm cậu ta sẽ làm ba rồi.
Ngụy Nam kết hôn, có khi cũng sắp làm ba, không chừng còn là sang năm luôn. Tống Cảnh Du mới vừa lên chức ba. Hôm nay đang được nghỉ sinh để phục vụ vợ ở cữ. Kể cả Trịnh Tử Tuấn cũng3đang hẹn hò một giáo viên nhân dân. Nói không chừng, nếu như thuận lợi thì sang năm cũng định kết hôn. Chỉ còn lại mình Thẩm Tự An.
Đại loại vì liên quan đến nghề nghiệp mà Thẩm Tự An sống trong thế giới không có bí mật. Anh biết rất nhiều chuyện, nhưng càng như vậy thì anh lại càng không có tình thú sinh hoạt đời sống.
Chỉ trừ khi cần cho công việc, còn lại trong đời sống thực tế, anh không hề có chút hiếu kỳ với bất kỳ chuyện nào. Một người mất đi lòng hiếu kỳ thì cũng mất đi hứng thú. Thật ra trong lòng anh vẫn để ý Mạnh Tương Tương. Cũng không phải là anh không muốn kết hôn, chỉ có điều anh cảm thấy với kiểu đời sống tâm lý và quan niệm của bản thân như vậy thì sớm muộn gì cũng nảy sinh vấn đề. Đến lúc đó đối với Mạnh Tương Tương mà nói thì cũng là một loại liên lụy.
Cách đây không lâu, anh rất nhớ Mạnh Tương Tương, rất muốn biết cô ở thành phố quê nhà có thật sự ổn hay không. Vì vậy anh liền đi thăm dò. Sau đó anh biết được tin Mạnh Tương Tương giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ. Sau khi về quê, cô đã nhanh chóng kết hôn, rồi mang bầu song thai, sinh đôi hai con gái. Vào lúc đó anh mới tuyệt đối buông xuống mối tình này, hay nói đúng hơn là không thể không buông bỏ.
Bây giờ đừng nói đến tình cảm, cho dù là cuộc sống thì anh cũng chẳng có chút hứng thú nào. Bởi vì không có gì anh không biết. Nhìn nét mặt anh buồn buồn không vui, Ngụy Nam biết điều tránh ra. Cố Thành Kiêu cũng không hứng thú trêu anh nữa, vỗ vỗ vai anh nói: “Không cần vội, cứ từ từ, cậu đừng vì muốn kết hôn mà kết hôn. Cậu nhất định phải tìm được một người để yêu rồi mới kết hôn. Không phải người ấy không đến, mà chỉ là đến muộn thôi.”
Thẩm Tự An gượng cười, “Lão Đại, biết anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh an ủi người ta tử tế như thế?
“Tôi hiểu suy nghĩ của cậu. Thế này đi, chủ nhật có rảnh rỗi thì qua nhà tôi, chơi với mấy đứa trẻ một chút, có khi cậu lại có thể hiểu ra được điều gì đó.”
“Lão Đại, anh nói đùa hả, tôi cực kỳ ghét trẻ con, thật đấy.”
Trẻ con nhà tôi không làm khó cậu đâu. Hai nhóc rất hiểu chuyện.” “Không muốn đi...”
Cố Thành Kiêu nhiệt tình mời mọc, “Đến đi đến đi. Những người khác thì có người chơi rồi, chỉ có mình cậu không có ai chơi cùng. Đến Thành Để rồi tôi với cậu uống rượu tâm sự, không cần cậu chơi với bọn trẻ.”
“...” Như thể có từ chối cũng không được, “Vậy cũng được.”
“Đừng có miễn cưỡng như thể được không. Tôi làm vậy cũng vì thấy thương cậu một thân một mình. Chủ nhật mọi người đều về nhà, người hưởng thụ tuần trăng mật, người vui vầy với con. Chỉ có mình cậu, không phải làm việc trong phòng hay phải ra sân tập, cậu không thấy buồn chán sao?”
“Tôi...”
“Đến đi, còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa?”
“Biết rồi, tôi nhất định sẽ đến.”
Tuổi càng lớn, lại thêm nhiều năm tích lũy vết thương, sức khỏe của bọn họ đã không thích hợp ra tiền tuyến nữa. Với những nhiệm vụ tiềm tàng nhiều nguy hiểm thì sẽ có một nhóm chiến sĩ tinh anh thực hiện.
Nhiệm vụ bây giờ của bọn họ là điều tra chú cháu Kim Trang Sùng và Kim Bách Minh. Thời gian rất dài, có thể nói là nhiệm vụ nhàn hạ nhất trong những năm công tác gần đây.
Mà càng nhàn hạ thì lại càng làm cho người ta cảm thấy bất an. Ví dụ như chó độc thân Thẩm Tự An này, càng lúc anh cảm thấy cuộc sống thiếu thú vị.
Trong nhóm anh em, Cố Thành Kiêu là người hiểu rõ anh nhất. Có rất nhiều việc anh không nói nhưng Cố Thành Kiêu vẫn có thể nhận ra. Vì vậy, đến thứ bảy, Thẩm Tự An cố tình dậy sớm, đến cửa hàng mua hai món quà, rồi không cam lòng đi đến Thành Để. Nam Nam, Bắc Bắc đã biết trước chú Thẩm sẽ đến, còn đi ra cửa đón. “Cháu chào chú Thẩm.”
Nam Nam dùng giọng nói trong trẻo có chút nũng nịu, ngay lập tức gõ vào cánh cửa tâm tư đóng kín của Thẩm Tự An. Nhìn cô bé xinh đẹp khả ái như vậy, anh không thể nào ghét cho được.
“Cháu chào chú Thẩm.”
Bắc Bắc tương đối lạnh nhạt, nhưng đường nét gương mặt khôi ngô lại chính là một Cố Thành Kiêu thu nhỏ. Làm sao anh có thể ghét được, phải nói là không dám ghét mới đúng.
“Chào các cháu. Chú mang quà cho các cháu. Không biết các cháu thích gì, nên chú chỉ mua ít thôi, mỗi người một món, hi vọng có ích cho các cháu.”
Nhận quà tất nhiên là được rồi. Nam Nam, Bắc Bắc đều rất mong đợi. Nhưng khi cầm đến quá thì hai anh em nhìn nhau trợn tròn mắt. Lại là vở luyện đề:
Ba nói chú Thẩm là học sinh giỏi. Tư duy của học sinh giỏi quả nhiên rất trong sáng.
Bình luận facebook