Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 909: Vợ anh nói rất có lý
Cố Thành Kiêu thấy thế thì lập tức nổi điên, quay đầu rống giận: “Rốt cuộc là 3ai làm!”
Ai nấy đều bị dọa im thin thít, đồng thời mọi người đều tỉnh4 táo nhận ra sự lỗ mãng của mình.
Lâm Thiển dùng cánh tay không bị th5ương kéo Cố Thành Kiêu lại, cô lắc đầu với anh, thấp giọng nói: “Không liên q1uan đến bọn họ, không phải họ đâu.”
“Vậy là ai?”
Lâm Thiển vẫ5n chỉ lắc đầu, nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cố Thành Kiêu. Cô không muốn anh vì mình mà bị chỉ trích, hơn nữa nơi này vẫn đang là nước ngoài.
Cố Thành Kiêu hiểu ý, vươn tay ôm bả vai cô, đáp: “Anh đưa em đến khoa trị bỏng.”
“Ừm.”
Hai người nhanh chóng bước vào thang máy, đám người thân đứng trong hành lang xôn xao một lát rồi cũng tản đi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Là chị Tào.”
“Tào Tuệ Hân?”
“Ừ.”
“Hai mẹ con họ không định về nước sao?”
Thang máy nhanh chóng chạy xuống tầng dưới, Cố Thành Kiêu nhìn cánh tay bị bỏng của Lâm Thiển thì vội vã đưa cô chạy về phía khoa trị bỏng. Còn về món nợ này, anh từ từ tính sổ với Tào Tuệ Hân sau.
Bác sĩ kiểm tra vết thương, may mà lượng nước nóng không nhiều cho nên diện tích bỏng không lớn. Bác sĩ thoa thuốc và băng bó cho Lâm Thiển, dặn dò cô ba ngày không được chạm vào nước. Nếu ba ngày sau vết thương kết vảy thì có thể tự tháo băng.
Lâm Thiển ở bên này vừa băng bó xong, ở bên kia Cố Thành Kiêu đã nhận được điện thoại gọi tới, là của Diệp Thiến Như.
“Mẹ gọi, anh ra ngoài nhận.”
“Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện?” Lâm Thiển theo anh ra ngoài. Hiện giờ Nam Nam và Bắc Bắc đang nghỉ đông ở nhà, nếu không có chuyện quan trọng thì chắc mẹ chồng sẽ không gọi điện lúc anh đang đi công tác bên ngoài, trừ khi trong nhà có chuyện gì đó.
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đều đồng thời nghĩ như vậy, anh lập tức bắt điện thoại: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện sao?”
“Trong nhà không có chuyện gì, vừa rồi Tào Tuệ Hân gọi điện thoại cho mẹ, bảo rằng gặp con ở trong bệnh viện Miami. Con không sao chứ?”
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nhìn nhau, không ngờ Tào Tuệ Hân lại cáo trạng trước mặt trưởng bối của bọn họ.
“Con không sao, chị ta nói gì với mẹ?”
“Nó nói hết với mẹ rồi, còn muốn nói chuyện với ba con nhưng bị mẹ cản lại. Thành Kiêu, mẹ chỉ nói một câu, con và Lâm Thiển không cần để ý đến giao tình của ba con và chú Tào mà khách sáo với bọn họ. Nếu chú Tào có khó khăn gì, chúng ta giúp một tay cũng là chuyện nên làm, nhưng không có nghĩa là nhà họ Cố phải có trách nhiệm trông nom con cháu đời đời của chú Tào. Con muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, giải quyết xong thì mau chóng đưa Lâm Thiển trở về, trong nhà rất nhớ các con.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nhìn nhau cười. Mặc dù Diệp Thiến Như bất mãn với Lâm Thiển, nhưng cũng không đến phiên người ngoài tố cáo chỉ trích.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm của Diệp Thiến Như đối với người con dâu này cũng không hề ít. Bà chỉ không thích Lâm Thiển bận rộn công việc mà bỏ bê gia đình, không thích Lâm Thiển không hiền huệ săn sóc, càng không thích thân thế phức tạp của Lâm Thiển. Nhưng dù cho Lâm Thiển có hàng vạn khuyết điểm thì bà cũng không cho phép người ngoài chê bai Lâm Thiển một câu nào.
Đối với Diệp Thiến Như, con dâu của bà chỉ có thể để bà nói, không tới phiên người khác xiên xỏ.
Cố Thành Kiêu: “Rốt cuộc mẹ anh cũng sáng suốt một lần.”
Lâm Thiển: “Mẹ anh vẫn luôn sáng suốt, bà biết nếu ba anh biết chuyện của Lương Diệu Thần thì nhất định sẽ mềm lòng, cho nên dứt khoát giấu không cho ba biết. Mẹ quá sáng suốt luôn ấy chứ.”
Cố Thành Kiêu nâng cổ tay cô lên, nhìn thấy cánh tay băng bó kín mít: “May mà chỉ là vết thương nhỏ, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lâm Thiển tò mò hỏi: “Nếu không anh định làm gì mẹ con họ? Anh có thể làm gì được chứ?”
“…” Quả thực Lâm Thiển rất hiểu anh: “Phải, anh không thể làm gì bọn họ, nhưng anh cũng không thể để mặc họ ăn hiếp em. Anh sẽ gặp bọn họ nói chuyện.”
“Nói cái gì mà nói, không cần, chẳng có chuyện gì cần phải nói với hai mẹ con họ. Anh có nói chuyện thì cũng vô ích, đơn giản chỉ lãng phí thời gian. Hơn nữa, anh nói chuyện với bọn họ, không chừng còn đúng ý của bà ta. Đến lúc đó, bà ta một khóc hai làm loạn ba đòi thắt cổ, cầu xin anh giúp họ. Vậy anh định giúp hay không giúp? Chẳng phải là càng khiến mình khó xử hơn sao?”
Cố Thành Kiêu vừa nghe đã có cảm giác như được thức tỉnh. “Oa, vợ anh nói thật có lý, còn đau không?”
“Đau!”
“Vậy trở về khách sạn đi, bảo Tiểu Cao Tử nấu bữa tiệc hải sản thật lớn đãi em. À đúng rồi, hiện giờ em không thể ăn hải sản, vậy bảo cậu ta nấu gà hầm cho em.”
“Từ lúc nào Tiểu Cao Tử thành nữ đầu bếp vậy?”
“Là cậu ta tự nguyện, bảo rằng muốn luyện tay nghề, sau này về sẽ phát huy tài năng cho vợ xem. Thôi chúng ta cứ cố mà làm chịu đựng thành phẩm thí nghiệm của cậu ta đi, em thấy đúng không?”
“Ừm, ý kiến hay.”
***
Sau khi Phó Bạch Tuyết làm thủ tục xuất viện thì đi cùng Phó phu nhân đến ở tại nhà khách của Đại sứ quán.
Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, cũng vì nhân tố an toàn, Phó Bạch Tuyết và mẹ bị cưỡng chế ở lại nhà khách, không được đi đâu, càng không thể biết được tin tức của Trác Việt.
Tối ngày thứ hai, Trác Việt đã tỉnh lại. Vết thương quá nặng, lại thêm thể lực cạn kiệt, anh ta ngủ đủ mười sáu tiếng từ sau khi rời bàn giải phẫu mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh, cảnh sát bản địa đã đến lấy khẩu cung suốt ba tiếng đồng hồ mới rời đi.
Lúc nhóm người Cố Thành Kiêu bước vào thì nghe được tiếng thở nặng nhọc của anh ta.
“Xem ra cậu ta rất mệt, thôi thì ngày mai chúng ta quay lại?”
Nghe được tiếng nói, Trác Việt giống như được tiếp thêm sức mạnh, anh ta lập tức bật dậy khỏi giường: “Thủ trưởng Cố đừng đi, tôi đang chờ mọi người đây.”
Cố Thành Kiêu bước vào trong, Cao Kỷ Khâm và Phạm Dương Mộc cũng theo sau. Trong tay Cao Kỷ Khâm cầm một bộ quần áo mới. Phạm Dương Mộc đã lấy được ghi chép của từ phía cảnh sát, đang cúi đầu nghiên cứu.
Phạm Dương Mộc: “Giỏi đấy, nói kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, không để lộ tin tức của Trác Lực. Loại chuyện thôn dân săn thú cướp cò súng vậy mà cảnh sát cũng tin sao? Không thể nào.”
Trác Việt: “Tôi chỉ nói là tôi đoán thôi, còn về phần có đúng vậy hay không thì bọn họ phải tự điều tra.”
Cao Kỷ Khâm: “Sức khỏe của cậu có vẻ không tệ, không nghiêm trọng giống như bác sĩ nói.”
Trác Việt: “Phẫu thuật chính là để làm sạch vết thương, tôi vẫn có cảm giác, chỉ quá mệt nên ngủ lâu một chút, không sao cả.”
Cố Thành Kiêu: “Tiếp theo cậu định thế nào?”
Trác Việt vén chăn giường ra, giật kim tiêm cắm trên mu bàn tay xuống: “Chúng ta phải mau chóng tìm được Trác Lực. Tiến sĩ Phó còn đang nằm trong tay ông ta, thuốc giải chỉ có thể nhờ vào tiến sĩ Phó.”
Hơn nữa, Trác Lực đã bắt đầu tìm kiếm ngọn núi vàng mà gia tộc của ông ngoại bảo vệ, lỡ như bị chúng tìm được thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Phạm Dương Mộc: “Sau khi trung tâm nghiên cứu khoa học bị niêm phong thì Trác Lực cũng mất tích, không trở về biệt thự.”
Trác Việt: “Ông ta ở nhà ông ngoại tôi.”
“Ở đâu?” Ba người đồng thanh lên tiếng, khó mà tin những gì vừa nghe được.
“Không sai, chính là nhà ông ngoại tôi, bây giờ gọi là Thôn Quỷ.”
Năm đó, Trác Lực cũng tham gia vào thảm án tàn sát thôn. Không ngờ hai mươi năm sau, ông ta còn dám bén mảng đến đó ở, đúng là gan lớn bằng trời.
Dứt lời, Trác Việt đã mặc quần áo xong, tinh thần sáng láng đứng trước mặt bọn họ.
Cố Thành Kiêu: “Cậu được không đấy?”
Trác Việt: “Vô cùng được.”
Ai nấy đều bị dọa im thin thít, đồng thời mọi người đều tỉnh4 táo nhận ra sự lỗ mãng của mình.
Lâm Thiển dùng cánh tay không bị th5ương kéo Cố Thành Kiêu lại, cô lắc đầu với anh, thấp giọng nói: “Không liên q1uan đến bọn họ, không phải họ đâu.”
“Vậy là ai?”
Lâm Thiển vẫ5n chỉ lắc đầu, nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cố Thành Kiêu. Cô không muốn anh vì mình mà bị chỉ trích, hơn nữa nơi này vẫn đang là nước ngoài.
Cố Thành Kiêu hiểu ý, vươn tay ôm bả vai cô, đáp: “Anh đưa em đến khoa trị bỏng.”
“Ừm.”
Hai người nhanh chóng bước vào thang máy, đám người thân đứng trong hành lang xôn xao một lát rồi cũng tản đi.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Là chị Tào.”
“Tào Tuệ Hân?”
“Ừ.”
“Hai mẹ con họ không định về nước sao?”
Thang máy nhanh chóng chạy xuống tầng dưới, Cố Thành Kiêu nhìn cánh tay bị bỏng của Lâm Thiển thì vội vã đưa cô chạy về phía khoa trị bỏng. Còn về món nợ này, anh từ từ tính sổ với Tào Tuệ Hân sau.
Bác sĩ kiểm tra vết thương, may mà lượng nước nóng không nhiều cho nên diện tích bỏng không lớn. Bác sĩ thoa thuốc và băng bó cho Lâm Thiển, dặn dò cô ba ngày không được chạm vào nước. Nếu ba ngày sau vết thương kết vảy thì có thể tự tháo băng.
Lâm Thiển ở bên này vừa băng bó xong, ở bên kia Cố Thành Kiêu đã nhận được điện thoại gọi tới, là của Diệp Thiến Như.
“Mẹ gọi, anh ra ngoài nhận.”
“Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện?” Lâm Thiển theo anh ra ngoài. Hiện giờ Nam Nam và Bắc Bắc đang nghỉ đông ở nhà, nếu không có chuyện quan trọng thì chắc mẹ chồng sẽ không gọi điện lúc anh đang đi công tác bên ngoài, trừ khi trong nhà có chuyện gì đó.
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển đều đồng thời nghĩ như vậy, anh lập tức bắt điện thoại: “Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện sao?”
“Trong nhà không có chuyện gì, vừa rồi Tào Tuệ Hân gọi điện thoại cho mẹ, bảo rằng gặp con ở trong bệnh viện Miami. Con không sao chứ?”
Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nhìn nhau, không ngờ Tào Tuệ Hân lại cáo trạng trước mặt trưởng bối của bọn họ.
“Con không sao, chị ta nói gì với mẹ?”
“Nó nói hết với mẹ rồi, còn muốn nói chuyện với ba con nhưng bị mẹ cản lại. Thành Kiêu, mẹ chỉ nói một câu, con và Lâm Thiển không cần để ý đến giao tình của ba con và chú Tào mà khách sáo với bọn họ. Nếu chú Tào có khó khăn gì, chúng ta giúp một tay cũng là chuyện nên làm, nhưng không có nghĩa là nhà họ Cố phải có trách nhiệm trông nom con cháu đời đời của chú Tào. Con muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy, giải quyết xong thì mau chóng đưa Lâm Thiển trở về, trong nhà rất nhớ các con.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển nhìn nhau cười. Mặc dù Diệp Thiến Như bất mãn với Lâm Thiển, nhưng cũng không đến phiên người ngoài tố cáo chỉ trích.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, tình cảm của Diệp Thiến Như đối với người con dâu này cũng không hề ít. Bà chỉ không thích Lâm Thiển bận rộn công việc mà bỏ bê gia đình, không thích Lâm Thiển không hiền huệ săn sóc, càng không thích thân thế phức tạp của Lâm Thiển. Nhưng dù cho Lâm Thiển có hàng vạn khuyết điểm thì bà cũng không cho phép người ngoài chê bai Lâm Thiển một câu nào.
Đối với Diệp Thiến Như, con dâu của bà chỉ có thể để bà nói, không tới phiên người khác xiên xỏ.
Cố Thành Kiêu: “Rốt cuộc mẹ anh cũng sáng suốt một lần.”
Lâm Thiển: “Mẹ anh vẫn luôn sáng suốt, bà biết nếu ba anh biết chuyện của Lương Diệu Thần thì nhất định sẽ mềm lòng, cho nên dứt khoát giấu không cho ba biết. Mẹ quá sáng suốt luôn ấy chứ.”
Cố Thành Kiêu nâng cổ tay cô lên, nhìn thấy cánh tay băng bó kín mít: “May mà chỉ là vết thương nhỏ, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Lâm Thiển tò mò hỏi: “Nếu không anh định làm gì mẹ con họ? Anh có thể làm gì được chứ?”
“…” Quả thực Lâm Thiển rất hiểu anh: “Phải, anh không thể làm gì bọn họ, nhưng anh cũng không thể để mặc họ ăn hiếp em. Anh sẽ gặp bọn họ nói chuyện.”
“Nói cái gì mà nói, không cần, chẳng có chuyện gì cần phải nói với hai mẹ con họ. Anh có nói chuyện thì cũng vô ích, đơn giản chỉ lãng phí thời gian. Hơn nữa, anh nói chuyện với bọn họ, không chừng còn đúng ý của bà ta. Đến lúc đó, bà ta một khóc hai làm loạn ba đòi thắt cổ, cầu xin anh giúp họ. Vậy anh định giúp hay không giúp? Chẳng phải là càng khiến mình khó xử hơn sao?”
Cố Thành Kiêu vừa nghe đã có cảm giác như được thức tỉnh. “Oa, vợ anh nói thật có lý, còn đau không?”
“Đau!”
“Vậy trở về khách sạn đi, bảo Tiểu Cao Tử nấu bữa tiệc hải sản thật lớn đãi em. À đúng rồi, hiện giờ em không thể ăn hải sản, vậy bảo cậu ta nấu gà hầm cho em.”
“Từ lúc nào Tiểu Cao Tử thành nữ đầu bếp vậy?”
“Là cậu ta tự nguyện, bảo rằng muốn luyện tay nghề, sau này về sẽ phát huy tài năng cho vợ xem. Thôi chúng ta cứ cố mà làm chịu đựng thành phẩm thí nghiệm của cậu ta đi, em thấy đúng không?”
“Ừm, ý kiến hay.”
***
Sau khi Phó Bạch Tuyết làm thủ tục xuất viện thì đi cùng Phó phu nhân đến ở tại nhà khách của Đại sứ quán.
Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, cũng vì nhân tố an toàn, Phó Bạch Tuyết và mẹ bị cưỡng chế ở lại nhà khách, không được đi đâu, càng không thể biết được tin tức của Trác Việt.
Tối ngày thứ hai, Trác Việt đã tỉnh lại. Vết thương quá nặng, lại thêm thể lực cạn kiệt, anh ta ngủ đủ mười sáu tiếng từ sau khi rời bàn giải phẫu mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh, cảnh sát bản địa đã đến lấy khẩu cung suốt ba tiếng đồng hồ mới rời đi.
Lúc nhóm người Cố Thành Kiêu bước vào thì nghe được tiếng thở nặng nhọc của anh ta.
“Xem ra cậu ta rất mệt, thôi thì ngày mai chúng ta quay lại?”
Nghe được tiếng nói, Trác Việt giống như được tiếp thêm sức mạnh, anh ta lập tức bật dậy khỏi giường: “Thủ trưởng Cố đừng đi, tôi đang chờ mọi người đây.”
Cố Thành Kiêu bước vào trong, Cao Kỷ Khâm và Phạm Dương Mộc cũng theo sau. Trong tay Cao Kỷ Khâm cầm một bộ quần áo mới. Phạm Dương Mộc đã lấy được ghi chép của từ phía cảnh sát, đang cúi đầu nghiên cứu.
Phạm Dương Mộc: “Giỏi đấy, nói kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt, không để lộ tin tức của Trác Lực. Loại chuyện thôn dân săn thú cướp cò súng vậy mà cảnh sát cũng tin sao? Không thể nào.”
Trác Việt: “Tôi chỉ nói là tôi đoán thôi, còn về phần có đúng vậy hay không thì bọn họ phải tự điều tra.”
Cao Kỷ Khâm: “Sức khỏe của cậu có vẻ không tệ, không nghiêm trọng giống như bác sĩ nói.”
Trác Việt: “Phẫu thuật chính là để làm sạch vết thương, tôi vẫn có cảm giác, chỉ quá mệt nên ngủ lâu một chút, không sao cả.”
Cố Thành Kiêu: “Tiếp theo cậu định thế nào?”
Trác Việt vén chăn giường ra, giật kim tiêm cắm trên mu bàn tay xuống: “Chúng ta phải mau chóng tìm được Trác Lực. Tiến sĩ Phó còn đang nằm trong tay ông ta, thuốc giải chỉ có thể nhờ vào tiến sĩ Phó.”
Hơn nữa, Trác Lực đã bắt đầu tìm kiếm ngọn núi vàng mà gia tộc của ông ngoại bảo vệ, lỡ như bị chúng tìm được thì hậu quả không tưởng tượng nổi.
Phạm Dương Mộc: “Sau khi trung tâm nghiên cứu khoa học bị niêm phong thì Trác Lực cũng mất tích, không trở về biệt thự.”
Trác Việt: “Ông ta ở nhà ông ngoại tôi.”
“Ở đâu?” Ba người đồng thanh lên tiếng, khó mà tin những gì vừa nghe được.
“Không sai, chính là nhà ông ngoại tôi, bây giờ gọi là Thôn Quỷ.”
Năm đó, Trác Lực cũng tham gia vào thảm án tàn sát thôn. Không ngờ hai mươi năm sau, ông ta còn dám bén mảng đến đó ở, đúng là gan lớn bằng trời.
Dứt lời, Trác Việt đã mặc quần áo xong, tinh thần sáng láng đứng trước mặt bọn họ.
Cố Thành Kiêu: “Cậu được không đấy?”
Trác Việt: “Vô cùng được.”
Bình luận facebook