Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-954
Chương 954: Chẳng phải vĩnh viễn là trẻ con sao?
Cố Thành Kiêu đi lên trước, chống một tay lên bàn, nhìn Sở Mặc Phong bằng 3ánh mắt sắc bén, rồi lại nhìn sang Lâm Duy Nhất: “Cả hai đã nói chuyện xo4ng chưa? Nói xong rồi thì để tôi dẫn nó đi.”
Lâm Duy Nhất sợ khôn5g dám lên tiếng, trước đây cô ta đã biết Cố Thành Kiêu lợi hại, nhưng dán1g vẻ hiện giờ của anh càng làm cô ta sợ hơn.
Cô ta gật đầu như gi5ã tỏi: “Nói...
nói xong rồi.” Cố Thành Kiêu trừng mắt nhìn Sở Mặc Phong, “Nói xong rồi thì đi theo chú.” Thế là, hai chú cháu hiên ngang ra khỏi nhà hàng trong ánh mắt e ngại của Lâm Duy Nhất và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Sau này, Cố Thành Kiêu vào quân đội, Sở Mặc Phong còn viết thư cho anh.
Anh cũng gửi cho cậu xe tăng được ghép từ vỏ đạn.
Mãi đến trước khi Lâm Thiển xuất hiện, quan hệ giữa bọn họ thậm chí còn tốt hơn bạn chí cốt.
Nhưng, không phải Cố Thành Kiêu cố tình giành người yêu với cậu.
Sau khi anh và Lâm Thiển đăng ký kết hôn, anh mới biết đối tượng mà Sở Mặc Phong thầm mến là Lâm Thiển.
Ông ấy đã gặp Lâm Duy Nhất một lần vào buổi trưa, hơn nữa..” Cố Thành Kiêu nặng nề thở dài, trong tiếng thở dài này còn xen lẫn cơn giận Lâm Thiển muốn điều tra tình hình của Lâm Duy Nhất mà không hỏi anh, cũng xen lẫn nỗi đau lòng vì Sở Mặc Phong liều lĩnh giúp cô đạt thành tâm nguyện.
Đúng vậy, đã nhiều năm rồi, là trưởng bối, anh rất thương cháu trai mình.
Anh nhìn Sở Mặc Phong lớn lên từ nhỏ.
Trước khi anh đi lính, Sở Mặc Phong giống như cái đuôi nhỏ của anh vậy, anh đi đâu cậu đi đó, anh làm gì cậu làm đó.
Sở Mặc Phong rất sùng bái anh, anh cũng rất yêu thương Sở Mặc Phong.
Nhân viên đón khách đứng ở cửa ra vào còn chứng kiến Sở Mặc Phong nở nụ cười lơ đãng.
Xuống lầu, Sở Mặc Phong cười vang, “Chú Hai, chú diễn giỏi thật!”.
Cố Thành Kiêu trầm mặt nhìn cậu chằm chằm: “Chơi vui lắm hả?” Sở Mặc Phong ngưng cười, lập tức trở nên cẩn trọng, “Chơi không vui.” Lúc này, Cố Thành Kiêu thay đổi sắc mặt, oán trách: Sau này gửi định vị thì làm ơn gửi chính xác một chút, khách sạn này đâu chỉ có một nhà hàng, hại chủ tìm mệt muốn chết.” Sở Mặc Phong thở dài, “Cháu cam đoan sẽ không có lần sau.” Cố Thành Kiêu: “Chuyện này không tới lượt cháu ra mặt.
Lâm Thiển ngốc, cháu cũng ngốc luôn sao?” Sở Mặc Phong tỏ ra mờ mịt, không hiểu chủ Hai đang nói gì.
“Trước khi gọi điện cho cháu, chú đã hỏi ba VỢ chú rồi.
Những năm đó, thấy Sở Mặc Phong sa sút tinh thần, người làm chú như anh rất đau lòng.
Ngoại trừ khích lệ cậu tập trung vào việc học và sự nghiệp, anh cũng không có đối sách nào tốt hơn.
Sở Mặc Phong ngờ vực tại sao chú Hai không nói tiếp, bèn tò mò hỏi dò: “Hơn nữa cái gì ạ?”
“Hơn nữa, không có Lâm Húc và Dung Tử Khâm trần giữ, Dung thị hoàn toàn không ổn.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà Dung thị đã khủng hoảng kinh tế nhiều lần.
Dù bọn cháu không thỉnh cầu Lâm Duy Nhất thì lần này trở về, chắc chắn Lâm Duy Nhất cũng sẽ gặp Lâm Húc.” Sở Mặc Phong có cảm giác buồn nôn như khi cắn miếng thịt thì phát hiện có nửa con ruồi trong đó vậy.
“Lâm Thiển thật ngốc, cô ấy muốn nghe tình hình gần đây của Lâm Duy Nhất, hỏi chú không phải tốt hơn sao, hỏi cháu làm gì?” sở Mặc Phong giải thích: “Thím ấy không hỏi cháu, có lẽ thím ấy sợ làm phiền chủ.
Thím ấy nhờ Trương Tử Dương hỏi thăm, dù sao bọn cháu cũng là bạn học.
Có điều, vì Trương Tử Dương cũng không liên hệ với Lâm Duy Nhất nên cháu mới xung phong nhận việc.” “Cháu cũng ngốc, để thỏa mãn lòng tò mò của Lâm Thiển và để Lâm Húc gặp con gái một lần mà cháu sẵn sàng hi sinh nhan sắc sao? Với bọn họ, lần này không gặp được thì sau này vẫn còn cơ hội.
Sự trong sạch của cháu rẻ mạt vậy sao, muốn dâng hiến cho thứ phụ nữ ghê tởm đó hả?” Mặc dù lời nói khó nghe nhưng Sở Mặc Phong cảm nhận được chú Hai rất yêu thương cậu.
Cậu bỗng cười, nói: “Gu thẩm mỹ của chúng ta giống nhau thật đấy, cháu cũng cảm thấy cô ta rất ghê tởm.” Cố Thành Kiêu cũng trêu: “Ừ, đúng thế, có thể không giống nhau được sao? Nếu chú không ra tay sớm, chắc chú phải gọi vợ chú là cháu dâu rồi, nếu vậy thì thật khôi hài.” Mặt Sở Mặc Phong lúc đó lúc trắng, hơi xấu hổ, cũng hơi lo lắng, lo chú Hai lại ghen.
Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ đâu ra đấy của cậu lại thở dài nặng nề, nói thẳng: “Nói thật, đã nhiều năm rồi, chứ chẳng sợ cháu lén lút dụ dỗ vợ chú, chú biết cháu không dám làm, cũng không làm được, nên chú đã quên từ lâu rồi, cháu cũng sớm quên đi, đừng làm khổ mình nữa.” Nghe thấy mấy câu này, cảm xúc kìm nén nhiều năm trong lòng Sở Mặc Phong lập tức dồn hết lên đầu, “Chú Hai...” Cố Thành Kiêu bước lên trước, vỗ nhẹ đầu cậu như khi cậu còn bé, “Chú nhớ khi còn bé, cháu thích nhất là làm nũng với bà cố ngoại, nhưng vì quan hệ giữa chúng ta nên mấy năm nay cháu trốn sang nước ngoài, số lần gặp bà cố ngoại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau này cũng không thể gặp được bà nữa, đây là chuyện chủ thấy có lỗi nhất với cháu nhưng lại không thể làm được gì.” Nói đến chuyện này, Sở Mặc Phong càng không kìm lòng được, chóp mũi cay xè, vành mắt đỏ ửng.
“Chú Hai, trước đây cháu tưởng chú bảo cháu ra nước ngoài là muốn xua đuổi cháu, nhưng bây giờ cháu đã hiểu rồi, là chủ muốn rèn luyện cháu.
Nếu không nhờ chú, thì sẽ không có cháu ngày hôm nay.”
“Này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc như trẻ con vậy! Cất nước mắt vào cho chú!”
Sở Mặc Phong vội vàng lau mắt, mang theo chút khí thế cậu ấm, hỏi ngược lại: “Chẳng phải cháu vĩnh viễn là trẻ con trước mặt chú sao?” Cố Thành Kiêu không kìm được, bật cười thành tiếng, giơ chân đá vào mông cậu, “Lộn xộn cái gì, cháu đâu phải con trai của chú, con trai của chú chú còn không coi nó là trẻ con, cháu còn mặt mũi nói mình là trẻ con ư?” Sở Mặc Phong đau đến nhe răng.
Cậu ôm mông bỏ chạy, Cố Thành Kiêu vừa đá vừa đuổi theo sau, “Cháu chạy gì hả?” “Chú muốn đá cháu.” “Đá cháu là dạy bảo cháu, để cháu biết chừng mực.” “Tạm biệt, cảm ơn chú.
Cháu thật sự cảm thấy bị ai thay cho Bắc Bắc vì có một người cha bạo lực như chủ.” “Thằng nhóc đó có thể đầu thai làm con của chú là phước đức của nó.” “Ôi mẹ ơi, không chạy lại chú, chú đừng đá cháu, mông cháu sắp vỡ rồi!” Đêm đầu hạ, trên phố xá sầm uất, hai người đàn ông đùa giỡn trên đường, người đi đường xôn xao liếc nhìn, đúng là một tin đồn thú vị.
Ở Thành Đề, Lâm Thiển vừa nghe tiếng ô tô đã gian nan chạy từ từ đến cửa sổ.
Thấy là xe của Cố Thành Kiêu, cô vui mừng, vừa xoay người lại thì bỗng: “A...” Thắt lưng đau tột cùng, cô cảm thấy toàn bộ ổ bụng và lưng của mình đều bị bao quanh bởi axit lactic.
Không lâu sau, Cố Thành Kiêu đi lên, Lâm Thiển chống hai tay sau lưng đi về phía anh, trông như phụ nữ đang mang thai.
“Ôi, mấy tháng rồi?” Lâm Thiển lườm anh, không muốn nói nhảm với anh, “Sao rồi? Sở Mặc Phong không sao chứ?” Cố Thành Kiêu làm ra vẻ kinh hãi, nói: “Chậm một bước là muộn.” “...
Lâm Duy Nhất này đúng là khiến người ta cạn lời, Sở Mặc Phong cũng bằng lòng hả?” “Tự dâng tới miệng, không ăn thì phí.” “...” Lâm Thiển xếch mắt lên, giọng điệu bình thản nhưng lại mang ý nghiêm túc chất vấn.
“Anh lặp lại lần nữa xem!”
Cố Thành Kiêu đi lên trước, chống một tay lên bàn, nhìn Sở Mặc Phong bằng 3ánh mắt sắc bén, rồi lại nhìn sang Lâm Duy Nhất: “Cả hai đã nói chuyện xo4ng chưa? Nói xong rồi thì để tôi dẫn nó đi.”
Lâm Duy Nhất sợ khôn5g dám lên tiếng, trước đây cô ta đã biết Cố Thành Kiêu lợi hại, nhưng dán1g vẻ hiện giờ của anh càng làm cô ta sợ hơn.
Cô ta gật đầu như gi5ã tỏi: “Nói...
nói xong rồi.” Cố Thành Kiêu trừng mắt nhìn Sở Mặc Phong, “Nói xong rồi thì đi theo chú.” Thế là, hai chú cháu hiên ngang ra khỏi nhà hàng trong ánh mắt e ngại của Lâm Duy Nhất và ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Sau này, Cố Thành Kiêu vào quân đội, Sở Mặc Phong còn viết thư cho anh.
Anh cũng gửi cho cậu xe tăng được ghép từ vỏ đạn.
Mãi đến trước khi Lâm Thiển xuất hiện, quan hệ giữa bọn họ thậm chí còn tốt hơn bạn chí cốt.
Nhưng, không phải Cố Thành Kiêu cố tình giành người yêu với cậu.
Sau khi anh và Lâm Thiển đăng ký kết hôn, anh mới biết đối tượng mà Sở Mặc Phong thầm mến là Lâm Thiển.
Ông ấy đã gặp Lâm Duy Nhất một lần vào buổi trưa, hơn nữa..” Cố Thành Kiêu nặng nề thở dài, trong tiếng thở dài này còn xen lẫn cơn giận Lâm Thiển muốn điều tra tình hình của Lâm Duy Nhất mà không hỏi anh, cũng xen lẫn nỗi đau lòng vì Sở Mặc Phong liều lĩnh giúp cô đạt thành tâm nguyện.
Đúng vậy, đã nhiều năm rồi, là trưởng bối, anh rất thương cháu trai mình.
Anh nhìn Sở Mặc Phong lớn lên từ nhỏ.
Trước khi anh đi lính, Sở Mặc Phong giống như cái đuôi nhỏ của anh vậy, anh đi đâu cậu đi đó, anh làm gì cậu làm đó.
Sở Mặc Phong rất sùng bái anh, anh cũng rất yêu thương Sở Mặc Phong.
Nhân viên đón khách đứng ở cửa ra vào còn chứng kiến Sở Mặc Phong nở nụ cười lơ đãng.
Xuống lầu, Sở Mặc Phong cười vang, “Chú Hai, chú diễn giỏi thật!”.
Cố Thành Kiêu trầm mặt nhìn cậu chằm chằm: “Chơi vui lắm hả?” Sở Mặc Phong ngưng cười, lập tức trở nên cẩn trọng, “Chơi không vui.” Lúc này, Cố Thành Kiêu thay đổi sắc mặt, oán trách: Sau này gửi định vị thì làm ơn gửi chính xác một chút, khách sạn này đâu chỉ có một nhà hàng, hại chủ tìm mệt muốn chết.” Sở Mặc Phong thở dài, “Cháu cam đoan sẽ không có lần sau.” Cố Thành Kiêu: “Chuyện này không tới lượt cháu ra mặt.
Lâm Thiển ngốc, cháu cũng ngốc luôn sao?” Sở Mặc Phong tỏ ra mờ mịt, không hiểu chủ Hai đang nói gì.
“Trước khi gọi điện cho cháu, chú đã hỏi ba VỢ chú rồi.
Những năm đó, thấy Sở Mặc Phong sa sút tinh thần, người làm chú như anh rất đau lòng.
Ngoại trừ khích lệ cậu tập trung vào việc học và sự nghiệp, anh cũng không có đối sách nào tốt hơn.
Sở Mặc Phong ngờ vực tại sao chú Hai không nói tiếp, bèn tò mò hỏi dò: “Hơn nữa cái gì ạ?”
“Hơn nữa, không có Lâm Húc và Dung Tử Khâm trần giữ, Dung thị hoàn toàn không ổn.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi mà Dung thị đã khủng hoảng kinh tế nhiều lần.
Dù bọn cháu không thỉnh cầu Lâm Duy Nhất thì lần này trở về, chắc chắn Lâm Duy Nhất cũng sẽ gặp Lâm Húc.” Sở Mặc Phong có cảm giác buồn nôn như khi cắn miếng thịt thì phát hiện có nửa con ruồi trong đó vậy.
“Lâm Thiển thật ngốc, cô ấy muốn nghe tình hình gần đây của Lâm Duy Nhất, hỏi chú không phải tốt hơn sao, hỏi cháu làm gì?” sở Mặc Phong giải thích: “Thím ấy không hỏi cháu, có lẽ thím ấy sợ làm phiền chủ.
Thím ấy nhờ Trương Tử Dương hỏi thăm, dù sao bọn cháu cũng là bạn học.
Có điều, vì Trương Tử Dương cũng không liên hệ với Lâm Duy Nhất nên cháu mới xung phong nhận việc.” “Cháu cũng ngốc, để thỏa mãn lòng tò mò của Lâm Thiển và để Lâm Húc gặp con gái một lần mà cháu sẵn sàng hi sinh nhan sắc sao? Với bọn họ, lần này không gặp được thì sau này vẫn còn cơ hội.
Sự trong sạch của cháu rẻ mạt vậy sao, muốn dâng hiến cho thứ phụ nữ ghê tởm đó hả?” Mặc dù lời nói khó nghe nhưng Sở Mặc Phong cảm nhận được chú Hai rất yêu thương cậu.
Cậu bỗng cười, nói: “Gu thẩm mỹ của chúng ta giống nhau thật đấy, cháu cũng cảm thấy cô ta rất ghê tởm.” Cố Thành Kiêu cũng trêu: “Ừ, đúng thế, có thể không giống nhau được sao? Nếu chú không ra tay sớm, chắc chú phải gọi vợ chú là cháu dâu rồi, nếu vậy thì thật khôi hài.” Mặt Sở Mặc Phong lúc đó lúc trắng, hơi xấu hổ, cũng hơi lo lắng, lo chú Hai lại ghen.
Cố Thành Kiêu nhìn dáng vẻ đâu ra đấy của cậu lại thở dài nặng nề, nói thẳng: “Nói thật, đã nhiều năm rồi, chứ chẳng sợ cháu lén lút dụ dỗ vợ chú, chú biết cháu không dám làm, cũng không làm được, nên chú đã quên từ lâu rồi, cháu cũng sớm quên đi, đừng làm khổ mình nữa.” Nghe thấy mấy câu này, cảm xúc kìm nén nhiều năm trong lòng Sở Mặc Phong lập tức dồn hết lên đầu, “Chú Hai...” Cố Thành Kiêu bước lên trước, vỗ nhẹ đầu cậu như khi cậu còn bé, “Chú nhớ khi còn bé, cháu thích nhất là làm nũng với bà cố ngoại, nhưng vì quan hệ giữa chúng ta nên mấy năm nay cháu trốn sang nước ngoài, số lần gặp bà cố ngoại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau này cũng không thể gặp được bà nữa, đây là chuyện chủ thấy có lỗi nhất với cháu nhưng lại không thể làm được gì.” Nói đến chuyện này, Sở Mặc Phong càng không kìm lòng được, chóp mũi cay xè, vành mắt đỏ ửng.
“Chú Hai, trước đây cháu tưởng chú bảo cháu ra nước ngoài là muốn xua đuổi cháu, nhưng bây giờ cháu đã hiểu rồi, là chủ muốn rèn luyện cháu.
Nếu không nhờ chú, thì sẽ không có cháu ngày hôm nay.”
“Này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc như trẻ con vậy! Cất nước mắt vào cho chú!”
Sở Mặc Phong vội vàng lau mắt, mang theo chút khí thế cậu ấm, hỏi ngược lại: “Chẳng phải cháu vĩnh viễn là trẻ con trước mặt chú sao?” Cố Thành Kiêu không kìm được, bật cười thành tiếng, giơ chân đá vào mông cậu, “Lộn xộn cái gì, cháu đâu phải con trai của chú, con trai của chú chú còn không coi nó là trẻ con, cháu còn mặt mũi nói mình là trẻ con ư?” Sở Mặc Phong đau đến nhe răng.
Cậu ôm mông bỏ chạy, Cố Thành Kiêu vừa đá vừa đuổi theo sau, “Cháu chạy gì hả?” “Chú muốn đá cháu.” “Đá cháu là dạy bảo cháu, để cháu biết chừng mực.” “Tạm biệt, cảm ơn chú.
Cháu thật sự cảm thấy bị ai thay cho Bắc Bắc vì có một người cha bạo lực như chủ.” “Thằng nhóc đó có thể đầu thai làm con của chú là phước đức của nó.” “Ôi mẹ ơi, không chạy lại chú, chú đừng đá cháu, mông cháu sắp vỡ rồi!” Đêm đầu hạ, trên phố xá sầm uất, hai người đàn ông đùa giỡn trên đường, người đi đường xôn xao liếc nhìn, đúng là một tin đồn thú vị.
Ở Thành Đề, Lâm Thiển vừa nghe tiếng ô tô đã gian nan chạy từ từ đến cửa sổ.
Thấy là xe của Cố Thành Kiêu, cô vui mừng, vừa xoay người lại thì bỗng: “A...” Thắt lưng đau tột cùng, cô cảm thấy toàn bộ ổ bụng và lưng của mình đều bị bao quanh bởi axit lactic.
Không lâu sau, Cố Thành Kiêu đi lên, Lâm Thiển chống hai tay sau lưng đi về phía anh, trông như phụ nữ đang mang thai.
“Ôi, mấy tháng rồi?” Lâm Thiển lườm anh, không muốn nói nhảm với anh, “Sao rồi? Sở Mặc Phong không sao chứ?” Cố Thành Kiêu làm ra vẻ kinh hãi, nói: “Chậm một bước là muộn.” “...
Lâm Duy Nhất này đúng là khiến người ta cạn lời, Sở Mặc Phong cũng bằng lòng hả?” “Tự dâng tới miệng, không ăn thì phí.” “...” Lâm Thiển xếch mắt lên, giọng điệu bình thản nhưng lại mang ý nghiêm túc chất vấn.
“Anh lặp lại lần nữa xem!”
Bình luận facebook