-
Chương VII: XUẤT VONG
Một thứ mùi hôi thối như mùi xác động vật phân hủy ngâm lâu ngày trong nước thải ống cống xộc thẳng vào mũi tôi khi con quỷ đang hả hê chậm chạp lê lết đến. Cảm nhận rõ sự tuyệt vọng trong đôi mắt nhòe nước của tôi, nó càng phấn khích đến tột cùng. Từ cổ họng đã rách bươm lòng thòng máu thịt nhơ nhuốc, con quỷ tiếp tục phát ra tràng cười hé hé hé… đầy ám ảnh. Vẫn trong tư thế bò trên bốn chi và cái đầu lộn ngược, nó đang đứng ngay trước mặt tôi, cất tiếng nói như được tạo ra bởi hàng trăm thứ tạp âm cao thấp, thanh trầm rợn gáy:
“…Làm bạn với tao……mãi mãi…………”
Cơ hàm tôi đã trở nên cứng ngắc, lồng ngực nặng nề phập phồng lên xuống tạo ra những luồng thở run rẩy, đứt đoạn, trơ mắt nhìn con quỷ từ từ giơ bàn tay tái nhợt với những ngón tay tím tái, gầy quắc queo chỉ da bọc xương về phiá mình… Ngay lúc ấy, khi những cái móng tay trắng bệch két đầy đất như thể từng bị vùi sâu dưới lớp đất đá chỉ còn cách mặt tôi chừng vài cm, nó đột nhiên rụt nhanh tay về và rít lên đầy đau đớn. Tôi giật mình nhận ra ngay sát trước mặt từ lúc nào đã xuất hiện một màng chắn mỏng bằng ánh sáng đang tỏa ra hào quang mãnh liệt, trên đó có những dòng chữ Phạn không ngừng di chuyển qua lại. Cùng lúc này, trong đầu tôi có tiếng ra lệnh: Chạy!
Như bừng tỉnh, tôi dùng hết sức bình sinh vùng dậy, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phiá ngôi nhà duy nhất mình có thể thấy rõ được – nhà của ông Năm. Trái tim tôi như có ai bóp mạnh, nỗi sợ hãi quá lớn khiến lồng ngực đau nhói. Tôi biết mình đã kiệt sức, nhưng hoàn cảnh không cho phép đôi chân tôi dừng lại. Tôi phải chạy, chạy thật nhanh hết sức có thể để cứu lấy bản thân mình.
Chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, không xa từ phiá sau, một tiếng rú ghê rợn đầy tức giận xuyên thủng đêm đen. Tôi nghe được tiếng sỏi nghiến vào nhau rào rạo. Là Lam, nó đang đuổi theo tôi đầy giận dữ.
Tôi run rẩy thúc ép đôi chân mình chạy nhanh hơn nữa, từng luồng khói lạnh giá mờ ảo gấp gáp thoát ra theo từng nhịp thở. Giữa màn sương dày đặc rét buốt nặng nề bao trùm bốn phiá, ở ngay phiá trước, chỉ còn độ chục mét là đến nhà ông Năm. Hai bàn chân tôi đã sưng phồng và mất cảm giác, toàn thân rã rời, nhưng tôi vẫn như con thiêu thân sống chết lao về phiá căn nhà, như một kẻ sắp chết đuối cố gắng vùng vẫy giãy giụa để ôm được chiếc phao cứu sinh. Đằng sau, con quỷ tựa như tử thần, vẫn kiên trì bám sát và đang ngày một rút ngắn khoảng cách.
Căn nhà ngày một gần, tôi có thể nhìn rõ cửa chính đã được mở toang, chễm chệ hai bên cửa là hai bức tượng sư tử đá đầy ngạo nghễ. Nỗi mừng vui tràn ngập khi chỉ còn cách bậc thềm chưa đầy hai bước chân… Nhưng chính lúc này, tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi, hôi thối của sự chết chóc phát ra từ con quỷ…….nó đang ở rất gần…….
Hơi thở gớm ghiếc của nó phả thẳng vào gáy làm tay chân tôi như rụng rời. Tiếng “khè…khè…” trầm đục từ con quỷ rơi vào tai tôi như một án tử. Vậy là hết, tôi đau đớn nhận ra có lẽ mình sẽ không thoát khỏi được Lam.
Đột nhiên, cổ tay tôi bị nắm chặt rồi kéo mạnh về phiá trước, cả người tôi ngã nhào lên bậc thềm, lộn một vòng rồi đập mạnh vào một bức tượng sư tử đá. Cả người gập lại vì đau, mắt hoa lên, đầu choáng váng, tôi rơi vào trạng thái mơ hồ và ngất lịm đi.
——————————————–
Trí thở hổn hển, anh biết mình hơi mạnh tay nhưng chắc chắn Hạ vẫn ổn. Vừa rồi Trí đã tốn quá nhiều sức lực để khai nhãn âm dương và tạo ra lá chắn bảo vệ cô, hiện tại thể trạng anh chưa thể phục hồi. Con quỷ trước mắt xem ra oán khí quá nặng, lại liên tiếp bị anh khiến cho thất bại hai lần đã trở nên cực kỳ hung hãn, cặp sư tử đá chỉ có thể cầm chân được trong thời gian ngắn.
Không thể tiến vào vì tấm lưới trừ tà vô hình do hai bức tượng sư tử giăng kết xung quanh toàn bộ căn nhà, con quỷ kiên nhẫn lượn lờ xung quanh , không ngừng phát ra âm thanh khò khè, đôi mắt vằn vện tơ máu nhìn chòng chọc về cánh cửa. Chính nó đã khôn ngoan tạo ra một chiều không gian khác song song khi ở sân trường, chính vì vậy mặc dù ở cùng thời điểm và cùng một vị trí, Hạ và ông Tuấn vẫn không thể nghe hay nhìn thấy nhau. Sau đó, nó từng bước dẫn dụ Hạ bước vào âm lộ, giả bộ ngã xe đạp để tách bùa hộ thân khỏi người cô. Nó đã chờ, chờ lâu lắm rôì, chỉ để gặp được một người mạng âm như Hạ và nó có thể thoát khỏi nỗi cô đơn. Nó là một con quỷ kiên nhẫn và khôn ngoan, vì vậy nó biết rõ sức mạnh của cặp sư tử đá chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, sau đó sẽ yếu dần và mất hẳn.
Trí cảm nhận được tấm lưới bảo vệ ngày càng trong suốt, chỉ tầm 2-3 phút nữa sẽ biến mất hoàn toàn, lúc ấy không gì có thể ngăn cản được nữ quỷ kia. Con quỷ dường như cũng đã cảm nhận được điều đó, nó khoái chí bò qua lại trước nhà, từ cổ họng lại bắt đầu phát những tràng cười hé hé… ghê rợn khiến những vết toác trên gương mặt vốn đã trở nên bầy nhầy không rõ hình thù của nó lại túa ra những dòng máu đen sậm, lẫn màu vàng của mủ, nhều nhão rơi xuống đất, rồi lan ra thành từng mảng máu mủ loang lỗ tanh tưởi lợm giọng.
Tình thế cấp bách, Trí không suy nghĩ nhiều liền rút từ túi quần ra một con dao găm nhỏ, trên lưỡi dao sắc lẹm ánh lên một màu đỏ nhàn nhạt được khắc những ký tự kì quái khó hiểu. Đầu anh hơi cúi xuống, miệng liên tục lẩm bẩm liến thoắng những câu bùa chú bằng tiếng Phạn và lặp đi lặp lại không ngừng, đến khi con dao găm trong tay Trí nóng lên và rung lắc dữ dội, cũng chính là lúc kết giới bảo vệ xung quanh ngôi nhà hoàn toàn biến mất. Nữ quỷ điên cuồng bò cả bốn chi xông thẳng đến, ngoác cái miệng bị xé toạc từ bên này sang bên kia tai như một hốc máu đỏ lòm đầy răng sắc nhọn lởm chởm, gào rít lên thứ âm thanh như hàng trăm ngàn bàn tay không ngừng cào móng trên mặt bảng trơn bóng. Trí lập tức hướng mũi dao về phiá lồng ngực mình rồi dùng sức rạch một đường thật sâu kéo dài từ đầu bả vai này đến bả vai kia, máu tươi theo vết rạch bắn ra tung tóe. Con quỷ lập tức lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị đến cùng cực: Từ vết rạch ngang ngực xuất hiện một bàn tay, rồi cánh tay, bả vai… rồi cả một khuôn mặt nhăn nheo, vàng vọt, đang từng chút một thoát ra khỏi cơ thể Trí. Anh vẫn nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt hằn rõ sự đau đớn tột cùng khi da thịt mình bị cắt xé, những đường gân máu phập phồng trên vầng trán đã đẫm mồ hôi lạnh.
Cái thứ thoát ra từ Trí đang bám vào bụng anh để trườn xuống, hai tay nó đã chạm được xuống đất và bò bằng khuỷu tay về phiá nữ quỷ. Điều lạ là nó chỉ có nửa trên giống con người, còn nửa dưới lại chỉ như một khối thịt đỏ hỏn không được bao bọc hay bảo vệ bởi lớp da nào. Lớp da phiá nửa trên lại nhăn nheo, xám ngoét, nhầy nhụa và trơn tuột. Bò đến đâu, nó lại lưu lại trên mặt đất những vết nhớt như loài ốc sên.
Vừa nhìn thấy sinh vật thoát ra từ người Trí, con quỷ đã co rúm người vì sợ. Nó không thể ngờ được anh lại dám làm vật chủ cho vong ký sinh trong chính cơ thể mình và bằng chính máu mình. Một khi đã giam một oan hồn vào cơ thể, trói buộc nó với người áp vong, nó sẽ trở nên rất mạnh và nguy hiểm nhờ nguồn sức mạnh được cung cấp từ vật chủ, và sẽ càng mạnh hơn nếu “ăn” những vong khác. Nhưng ngược lại, người áp vong cần có vật trấn tà cực mạnh để giam giữ được vong trong người, nếu không vong sẽ tìm mọi cách để thoát ra, kể cả việc xé banh cơ thể người đó. Mỗi lần xuất vong, vật chủ phải chịu đau đớn chết đi sống lại… Hai vật trấn áp vong của Trí chính là xâu tiền cổ và chiếc nhẫn bạc, nhưng hiện gìơ chỉ còn một. Chiếc nhẫn bạc trên cổ anh nóng rực đến bỏng rát…….
“…Làm bạn với tao……mãi mãi…………”
Cơ hàm tôi đã trở nên cứng ngắc, lồng ngực nặng nề phập phồng lên xuống tạo ra những luồng thở run rẩy, đứt đoạn, trơ mắt nhìn con quỷ từ từ giơ bàn tay tái nhợt với những ngón tay tím tái, gầy quắc queo chỉ da bọc xương về phiá mình… Ngay lúc ấy, khi những cái móng tay trắng bệch két đầy đất như thể từng bị vùi sâu dưới lớp đất đá chỉ còn cách mặt tôi chừng vài cm, nó đột nhiên rụt nhanh tay về và rít lên đầy đau đớn. Tôi giật mình nhận ra ngay sát trước mặt từ lúc nào đã xuất hiện một màng chắn mỏng bằng ánh sáng đang tỏa ra hào quang mãnh liệt, trên đó có những dòng chữ Phạn không ngừng di chuyển qua lại. Cùng lúc này, trong đầu tôi có tiếng ra lệnh: Chạy!
Như bừng tỉnh, tôi dùng hết sức bình sinh vùng dậy, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phiá ngôi nhà duy nhất mình có thể thấy rõ được – nhà của ông Năm. Trái tim tôi như có ai bóp mạnh, nỗi sợ hãi quá lớn khiến lồng ngực đau nhói. Tôi biết mình đã kiệt sức, nhưng hoàn cảnh không cho phép đôi chân tôi dừng lại. Tôi phải chạy, chạy thật nhanh hết sức có thể để cứu lấy bản thân mình.
Chỉ vài giây ngắn ngủi sau đó, không xa từ phiá sau, một tiếng rú ghê rợn đầy tức giận xuyên thủng đêm đen. Tôi nghe được tiếng sỏi nghiến vào nhau rào rạo. Là Lam, nó đang đuổi theo tôi đầy giận dữ.
Tôi run rẩy thúc ép đôi chân mình chạy nhanh hơn nữa, từng luồng khói lạnh giá mờ ảo gấp gáp thoát ra theo từng nhịp thở. Giữa màn sương dày đặc rét buốt nặng nề bao trùm bốn phiá, ở ngay phiá trước, chỉ còn độ chục mét là đến nhà ông Năm. Hai bàn chân tôi đã sưng phồng và mất cảm giác, toàn thân rã rời, nhưng tôi vẫn như con thiêu thân sống chết lao về phiá căn nhà, như một kẻ sắp chết đuối cố gắng vùng vẫy giãy giụa để ôm được chiếc phao cứu sinh. Đằng sau, con quỷ tựa như tử thần, vẫn kiên trì bám sát và đang ngày một rút ngắn khoảng cách.
Căn nhà ngày một gần, tôi có thể nhìn rõ cửa chính đã được mở toang, chễm chệ hai bên cửa là hai bức tượng sư tử đá đầy ngạo nghễ. Nỗi mừng vui tràn ngập khi chỉ còn cách bậc thềm chưa đầy hai bước chân… Nhưng chính lúc này, tôi đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi, hôi thối của sự chết chóc phát ra từ con quỷ…….nó đang ở rất gần…….
Hơi thở gớm ghiếc của nó phả thẳng vào gáy làm tay chân tôi như rụng rời. Tiếng “khè…khè…” trầm đục từ con quỷ rơi vào tai tôi như một án tử. Vậy là hết, tôi đau đớn nhận ra có lẽ mình sẽ không thoát khỏi được Lam.
Đột nhiên, cổ tay tôi bị nắm chặt rồi kéo mạnh về phiá trước, cả người tôi ngã nhào lên bậc thềm, lộn một vòng rồi đập mạnh vào một bức tượng sư tử đá. Cả người gập lại vì đau, mắt hoa lên, đầu choáng váng, tôi rơi vào trạng thái mơ hồ và ngất lịm đi.
——————————————–
Trí thở hổn hển, anh biết mình hơi mạnh tay nhưng chắc chắn Hạ vẫn ổn. Vừa rồi Trí đã tốn quá nhiều sức lực để khai nhãn âm dương và tạo ra lá chắn bảo vệ cô, hiện tại thể trạng anh chưa thể phục hồi. Con quỷ trước mắt xem ra oán khí quá nặng, lại liên tiếp bị anh khiến cho thất bại hai lần đã trở nên cực kỳ hung hãn, cặp sư tử đá chỉ có thể cầm chân được trong thời gian ngắn.
Không thể tiến vào vì tấm lưới trừ tà vô hình do hai bức tượng sư tử giăng kết xung quanh toàn bộ căn nhà, con quỷ kiên nhẫn lượn lờ xung quanh , không ngừng phát ra âm thanh khò khè, đôi mắt vằn vện tơ máu nhìn chòng chọc về cánh cửa. Chính nó đã khôn ngoan tạo ra một chiều không gian khác song song khi ở sân trường, chính vì vậy mặc dù ở cùng thời điểm và cùng một vị trí, Hạ và ông Tuấn vẫn không thể nghe hay nhìn thấy nhau. Sau đó, nó từng bước dẫn dụ Hạ bước vào âm lộ, giả bộ ngã xe đạp để tách bùa hộ thân khỏi người cô. Nó đã chờ, chờ lâu lắm rôì, chỉ để gặp được một người mạng âm như Hạ và nó có thể thoát khỏi nỗi cô đơn. Nó là một con quỷ kiên nhẫn và khôn ngoan, vì vậy nó biết rõ sức mạnh của cặp sư tử đá chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, sau đó sẽ yếu dần và mất hẳn.
Trí cảm nhận được tấm lưới bảo vệ ngày càng trong suốt, chỉ tầm 2-3 phút nữa sẽ biến mất hoàn toàn, lúc ấy không gì có thể ngăn cản được nữ quỷ kia. Con quỷ dường như cũng đã cảm nhận được điều đó, nó khoái chí bò qua lại trước nhà, từ cổ họng lại bắt đầu phát những tràng cười hé hé… ghê rợn khiến những vết toác trên gương mặt vốn đã trở nên bầy nhầy không rõ hình thù của nó lại túa ra những dòng máu đen sậm, lẫn màu vàng của mủ, nhều nhão rơi xuống đất, rồi lan ra thành từng mảng máu mủ loang lỗ tanh tưởi lợm giọng.
Tình thế cấp bách, Trí không suy nghĩ nhiều liền rút từ túi quần ra một con dao găm nhỏ, trên lưỡi dao sắc lẹm ánh lên một màu đỏ nhàn nhạt được khắc những ký tự kì quái khó hiểu. Đầu anh hơi cúi xuống, miệng liên tục lẩm bẩm liến thoắng những câu bùa chú bằng tiếng Phạn và lặp đi lặp lại không ngừng, đến khi con dao găm trong tay Trí nóng lên và rung lắc dữ dội, cũng chính là lúc kết giới bảo vệ xung quanh ngôi nhà hoàn toàn biến mất. Nữ quỷ điên cuồng bò cả bốn chi xông thẳng đến, ngoác cái miệng bị xé toạc từ bên này sang bên kia tai như một hốc máu đỏ lòm đầy răng sắc nhọn lởm chởm, gào rít lên thứ âm thanh như hàng trăm ngàn bàn tay không ngừng cào móng trên mặt bảng trơn bóng. Trí lập tức hướng mũi dao về phiá lồng ngực mình rồi dùng sức rạch một đường thật sâu kéo dài từ đầu bả vai này đến bả vai kia, máu tươi theo vết rạch bắn ra tung tóe. Con quỷ lập tức lùi lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị đến cùng cực: Từ vết rạch ngang ngực xuất hiện một bàn tay, rồi cánh tay, bả vai… rồi cả một khuôn mặt nhăn nheo, vàng vọt, đang từng chút một thoát ra khỏi cơ thể Trí. Anh vẫn nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt hằn rõ sự đau đớn tột cùng khi da thịt mình bị cắt xé, những đường gân máu phập phồng trên vầng trán đã đẫm mồ hôi lạnh.
Cái thứ thoát ra từ Trí đang bám vào bụng anh để trườn xuống, hai tay nó đã chạm được xuống đất và bò bằng khuỷu tay về phiá nữ quỷ. Điều lạ là nó chỉ có nửa trên giống con người, còn nửa dưới lại chỉ như một khối thịt đỏ hỏn không được bao bọc hay bảo vệ bởi lớp da nào. Lớp da phiá nửa trên lại nhăn nheo, xám ngoét, nhầy nhụa và trơn tuột. Bò đến đâu, nó lại lưu lại trên mặt đất những vết nhớt như loài ốc sên.
Vừa nhìn thấy sinh vật thoát ra từ người Trí, con quỷ đã co rúm người vì sợ. Nó không thể ngờ được anh lại dám làm vật chủ cho vong ký sinh trong chính cơ thể mình và bằng chính máu mình. Một khi đã giam một oan hồn vào cơ thể, trói buộc nó với người áp vong, nó sẽ trở nên rất mạnh và nguy hiểm nhờ nguồn sức mạnh được cung cấp từ vật chủ, và sẽ càng mạnh hơn nếu “ăn” những vong khác. Nhưng ngược lại, người áp vong cần có vật trấn tà cực mạnh để giam giữ được vong trong người, nếu không vong sẽ tìm mọi cách để thoát ra, kể cả việc xé banh cơ thể người đó. Mỗi lần xuất vong, vật chủ phải chịu đau đớn chết đi sống lại… Hai vật trấn áp vong của Trí chính là xâu tiền cổ và chiếc nhẫn bạc, nhưng hiện gìơ chỉ còn một. Chiếc nhẫn bạc trên cổ anh nóng rực đến bỏng rát…….
Bình luận facebook