Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 854
Chương 854: Hy sinh
Đội trưởng Vương nhìn Tang Du: “Cô chính là bà Thẩm đúng không? Chúng tôi đang họp, không phải ai cũng có thể tham gia, cho dù cô là vợ của Thẩm Bồi Xuyên. Mời cô ra ngoài.”
Tang Du lướt qua Thẩm Bồi Xuyên đi vào phòng họp, đặt thùng táo lên bàn: “Tôi biết, tôi là người nhà nên đương nhiên không thể nói chuyện ở đây. Tôi đến đây là vì việc khác.” Cô chỉ vào thùng nói: “Hôm qua lúc tan tầm, tôi nhận được một thùng táo. Mặc dù không đáng giá, nhưng là người nhà của cảnh sát, tôi nghĩ dù là một thùng táo thì cũng không thể nhận, cho nên tôi mang thùng táo đến đây.”
Đội trưởng Vương nhìn chiếc thùng: “Trong thùng này là táo hả?”
Tang Du hỏi lại: “Trong thùng táo không đựng táo thì chẳng lẽ đựng chuối?”
“Một thùng táo mà thôi, có đáng là bao…”
“Mặc dù chỉ là thùng táo, nhưng cũng là người khác tặng, không thể nhận. Mặc dù tôi còn nhỏ, nhưng cũng được học hành đàng hoàng, Mao chủ tịch từng nói không được nhận một cây kim sợi chỉ nào của nhân dân. Thùng táo này ít ra cũng có 350 ngàn, có thể mua rất nhiều kim chỉ ấy chứ.”
Ánh mắt đội trưởng Vương thay đổi: “Đã lâu rồi tôi chưa được ăn táo, hay là mở ra xem có ngon không?”
Tang Du nói: “Anh cứ thoải mái. Đây không phải là của tôi, đương nhiên tôi không thể tự quyết định.”
Đội trưởng cắt băng dán, mở thùng. Anh ta đổ thứ trong thùng ra cho mọi người thấy: “Đây chính là táo à?”
Tang Du cũng ra vẻ kinh ngạc. Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía cô. Đội trưởng nói: “Chẳng lẽ cô biết chuyện đã bại lộ nên cố ý dùng cách này trả lại tiền tham ô?”
Tang Du nhìn đội trưởng Vương. Trên đường đi, Lâm Tân Ngôn đã nói có khả năng sẽ bị người khác xuyên tạc, quả nhiên đúng là có kẻ làm như thế. Khi đó Lâm Tân Ngôn nói là nếu mình trả tiền, e rằng sẽ có người nói mình biết chuyện đã bại lộ nên mới nộp lại tiền tham ô bằng cách này. Cuối cùng họ bàn bạc là giả vờ như không biết.
Tang Du bình tĩnh nói: “Tôi không biết trong thùng này đựng tiền. Đây là người khác cố đưa cho tôi. Nếu tôi biết nó đựng tiền thì đêm qua tôi đã đưa đến đây. Tôi đưa nó đến đây vào buổi sáng là vì tôi chỉ coi nó là thùng táo nên mới yên tâm để nó trong nhà mình.”
“Ha ha, cố đưa cho cô? Sao nghe khó tin thế nhỉ?”
Tang Du nói: “Các anh có thể điều tra. Hơn nữa…” Cô lấy đoạn video cắt ra từ chỗ vật nghiệp: “Các anh có thể xem, tin hay không tùy các anh.”
Người đứng bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên cầm điện thoại của cô, cắm vào máy tính cho mọi người cùng xem.
Đội trưởng Vương vẫn chưa hết hy vọng, nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên: “Anh đừng nói với tôi là anh không biết đấy nhé. Tại sao anh không tự nộp số tiền này?”
“Đúng là anh ấy không biết. Trên video này có biểu hiện thời gian địa điểm, các anh có thể xem…”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới việc cục trưởng Thẩm không biết?” Đội trưởng Vương ngắt lời Tang Du.
Tang Du bình tĩnh đáp: “Thời gian biểu hiện trên video là hơn 6 giờ chiều qua, tôi nhận được táo. Lúc Bồi Xuyên về nhà thì tôi đã ngủ rồi, cho nên mới không nói với anh ấy. Tôi nghĩ chắc ở đây sẽ có người làm chứng Bồi Xuyên rời khỏi cục cảnh sát từ khi nào, đúng không?”
Cô vừa dứt lời, lập tức có người nói: “Đêm qua cục trưởng Thẩm luôn ở cùng chúng tôi. Vụ án lần trước có tiến triển mới, cục trưởng Thẩm làm việc với chúng tôi đến gần 12 giờ mới về nhà. Khi đó bà Thẩm đã ngủ là chuyện bình thường.”
Thời gian đều ăn khớp, cũng đầy đủ logic, hoàn toàn không tìm được sơ hở. Rõ ràng là trong lúc Thẩm Bồi Xuyên không biết thì vợ anh đã nhận một thùng táo, để trong nhà một đêm mới mang đến đây. Bằng chứng đều có đủ hết.
“Đúng là chúng tôi nhận được tố cáo, mặc dù đã giải thích rõ ràng, nhưng vẫn phải làm theo đúng trình tự. Thân là ngành kiểm sát, chúng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ bất cứ hành vi hủ bại nào. Đen không thể biến thành trắng, trắng cũng không thể bị bôi đen.”
Kết cục là chắc chắn vẫn sẽ điều tra Thẩm Bồi Xuyên, bây giờ cục diện lại có lợi với anh, thế nên không cần tạm đình chức như trước. Nhưng điều tra thì vẫn phải làm, kiểm tra tất cả những người từng tiếp xúc với anh.
Thẩm Bồi Xuyên còn bận việc khác nên kêu Tiểu Trần đưa Tang Du về. Rời khỏi phòng họp, Tiểu Trần hỏi: “Sao chị dám xông vào phòng họp vậy?”
Tang Du cũng không có cách nào khác. Khi đó có người chặn, cô tìm cách xông vào đấy chứ. Trong tay cô ôm thùng, không thể mở cửa, hơn nữa có người chặn đường nên cô mới tông cửa xông vào.
“Không sao rồi, chị yên tâm về nhà đi.” Tiểu Trần dẫn cô ra ngoài cửa.
Tang Du nói: “Cậu không cần đưa tôi đâu, tôi có thể tự đi về.”
“Để tôi đưa chị. Cục trưởng Thẩm đã dặn tôi rồi.” Tiểu Trần cười nói.
Tang Du chỉ chiếc xe màu đen đỗ ngoài cửa. Lâm Tân Ngôn tựa vào thân xe, đang chờ Tang Du.
“Chị dâu.” Tang Du đi tới, vội vã nói: “Đã không sao rồi.”
Lâm Tân Ngôn nở nụ cười. Mái tóc dài màu đen của cô được xõa trên vai, mặc dù không trang điểm, nhưng làn da trắng nõn, mặt mày như vẽ, khí chất dịu dàng điềm đạm, nở nụ cười trông càng đẹp hơn. Tiểu Trần sửng sốt một chút, vội nói: “Nếu đã có người đưa chị thì tôi cũng quay về làm việc đây.”
Tang Du vẫy tay: “Đi làm đi.”
Lâm Tân Ngôn mở cửa xe, nói: “Lên xe đi.”
Tang Du mở cửa bên ghế lái phụ, ngồi vào xe, đồng thời nói cảm ơn Lâm Tân Ngôn. Nếu không có sự giúp đỡ của cô thì lần này chưa chắc đã thuận lợi như thế này. Nhưng sau đó, điện thoại của cô reo lên. Cô nghe máy, là phòng nhân sự của công ty cô thực tập gọi thông báo cô đã bị đuổi việc. Mới đi làm chưa được bao lâu đã xin nghỉ, còn đến muộn. Cô rũ mi, hụt hẫng nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, cô cúp điện thoại. Lâm Tân Ngôn lái xe ra ngoài, liếc nhìn cô, không hiểu sao cô lại trở nên buồn bã.
“Em sao vậy?”
Tang Du rũ mi nói: “Em bị đuổi việc rồi.”
“Cho dù họ giữ em lại thì sau này biết tình huống của em cũng sẽ không cần em đâu. Em mới năm hai, còn rất nhiều thời gian và cơ hội, nên sinh con trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện công việc.” Lâm Tân Ngôn đề nghị.
Công ty thực tập biết cô mang thai thì chắc chắn sẽ không cần cô, hơn nữa sau này Thẩm Bồi Xuyên sẽ rất bận rộn, nếu cô cũng bận rộn, thời gian chung đụng của hai người sẽ giảm bớt rất nhiều. Mặc dù tình cảm của hai người rất gắn bó, nhưng dù sao cũng mới kết hôn chưa được bao lâu, dù gì cũng nên có người chăm lo gia đình. Đương nhiên, Lâm Tân Ngôn vẫn tôn trọng suy nghĩ của Tang Du.
“Nếu em muốn đi làm thì chị sẽ giúp em.” Nhờ Tông Cảnh Hạo tìm một công việc phù hợp với chuyên ngành của cô không phải là chuyện khó.
Tang Du nói: “Chị nói đúng, cho dù em không bị đuổi việc thì cũng không thể làm lâu dài. Bồi Xuyên vừa lên chức, rất bận rộn, không thể lại để anh ấy bận tâm chuyện trong nhà.” Nói rồi, cô quay sang nhìn Lâm Tân Ngôn: “Có phải phụ nữ gả chồng thì đều phải hy sinh gì đó không vậy chị?”
Đội trưởng Vương nhìn Tang Du: “Cô chính là bà Thẩm đúng không? Chúng tôi đang họp, không phải ai cũng có thể tham gia, cho dù cô là vợ của Thẩm Bồi Xuyên. Mời cô ra ngoài.”
Tang Du lướt qua Thẩm Bồi Xuyên đi vào phòng họp, đặt thùng táo lên bàn: “Tôi biết, tôi là người nhà nên đương nhiên không thể nói chuyện ở đây. Tôi đến đây là vì việc khác.” Cô chỉ vào thùng nói: “Hôm qua lúc tan tầm, tôi nhận được một thùng táo. Mặc dù không đáng giá, nhưng là người nhà của cảnh sát, tôi nghĩ dù là một thùng táo thì cũng không thể nhận, cho nên tôi mang thùng táo đến đây.”
Đội trưởng Vương nhìn chiếc thùng: “Trong thùng này là táo hả?”
Tang Du hỏi lại: “Trong thùng táo không đựng táo thì chẳng lẽ đựng chuối?”
“Một thùng táo mà thôi, có đáng là bao…”
“Mặc dù chỉ là thùng táo, nhưng cũng là người khác tặng, không thể nhận. Mặc dù tôi còn nhỏ, nhưng cũng được học hành đàng hoàng, Mao chủ tịch từng nói không được nhận một cây kim sợi chỉ nào của nhân dân. Thùng táo này ít ra cũng có 350 ngàn, có thể mua rất nhiều kim chỉ ấy chứ.”
Ánh mắt đội trưởng Vương thay đổi: “Đã lâu rồi tôi chưa được ăn táo, hay là mở ra xem có ngon không?”
Tang Du nói: “Anh cứ thoải mái. Đây không phải là của tôi, đương nhiên tôi không thể tự quyết định.”
Đội trưởng cắt băng dán, mở thùng. Anh ta đổ thứ trong thùng ra cho mọi người thấy: “Đây chính là táo à?”
Tang Du cũng ra vẻ kinh ngạc. Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía cô. Đội trưởng nói: “Chẳng lẽ cô biết chuyện đã bại lộ nên cố ý dùng cách này trả lại tiền tham ô?”
Tang Du nhìn đội trưởng Vương. Trên đường đi, Lâm Tân Ngôn đã nói có khả năng sẽ bị người khác xuyên tạc, quả nhiên đúng là có kẻ làm như thế. Khi đó Lâm Tân Ngôn nói là nếu mình trả tiền, e rằng sẽ có người nói mình biết chuyện đã bại lộ nên mới nộp lại tiền tham ô bằng cách này. Cuối cùng họ bàn bạc là giả vờ như không biết.
Tang Du bình tĩnh nói: “Tôi không biết trong thùng này đựng tiền. Đây là người khác cố đưa cho tôi. Nếu tôi biết nó đựng tiền thì đêm qua tôi đã đưa đến đây. Tôi đưa nó đến đây vào buổi sáng là vì tôi chỉ coi nó là thùng táo nên mới yên tâm để nó trong nhà mình.”
“Ha ha, cố đưa cho cô? Sao nghe khó tin thế nhỉ?”
Tang Du nói: “Các anh có thể điều tra. Hơn nữa…” Cô lấy đoạn video cắt ra từ chỗ vật nghiệp: “Các anh có thể xem, tin hay không tùy các anh.”
Người đứng bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên cầm điện thoại của cô, cắm vào máy tính cho mọi người cùng xem.
Đội trưởng Vương vẫn chưa hết hy vọng, nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên: “Anh đừng nói với tôi là anh không biết đấy nhé. Tại sao anh không tự nộp số tiền này?”
“Đúng là anh ấy không biết. Trên video này có biểu hiện thời gian địa điểm, các anh có thể xem…”
“Chuyện đó thì liên quan gì tới việc cục trưởng Thẩm không biết?” Đội trưởng Vương ngắt lời Tang Du.
Tang Du bình tĩnh đáp: “Thời gian biểu hiện trên video là hơn 6 giờ chiều qua, tôi nhận được táo. Lúc Bồi Xuyên về nhà thì tôi đã ngủ rồi, cho nên mới không nói với anh ấy. Tôi nghĩ chắc ở đây sẽ có người làm chứng Bồi Xuyên rời khỏi cục cảnh sát từ khi nào, đúng không?”
Cô vừa dứt lời, lập tức có người nói: “Đêm qua cục trưởng Thẩm luôn ở cùng chúng tôi. Vụ án lần trước có tiến triển mới, cục trưởng Thẩm làm việc với chúng tôi đến gần 12 giờ mới về nhà. Khi đó bà Thẩm đã ngủ là chuyện bình thường.”
Thời gian đều ăn khớp, cũng đầy đủ logic, hoàn toàn không tìm được sơ hở. Rõ ràng là trong lúc Thẩm Bồi Xuyên không biết thì vợ anh đã nhận một thùng táo, để trong nhà một đêm mới mang đến đây. Bằng chứng đều có đủ hết.
“Đúng là chúng tôi nhận được tố cáo, mặc dù đã giải thích rõ ràng, nhưng vẫn phải làm theo đúng trình tự. Thân là ngành kiểm sát, chúng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ bất cứ hành vi hủ bại nào. Đen không thể biến thành trắng, trắng cũng không thể bị bôi đen.”
Kết cục là chắc chắn vẫn sẽ điều tra Thẩm Bồi Xuyên, bây giờ cục diện lại có lợi với anh, thế nên không cần tạm đình chức như trước. Nhưng điều tra thì vẫn phải làm, kiểm tra tất cả những người từng tiếp xúc với anh.
Thẩm Bồi Xuyên còn bận việc khác nên kêu Tiểu Trần đưa Tang Du về. Rời khỏi phòng họp, Tiểu Trần hỏi: “Sao chị dám xông vào phòng họp vậy?”
Tang Du cũng không có cách nào khác. Khi đó có người chặn, cô tìm cách xông vào đấy chứ. Trong tay cô ôm thùng, không thể mở cửa, hơn nữa có người chặn đường nên cô mới tông cửa xông vào.
“Không sao rồi, chị yên tâm về nhà đi.” Tiểu Trần dẫn cô ra ngoài cửa.
Tang Du nói: “Cậu không cần đưa tôi đâu, tôi có thể tự đi về.”
“Để tôi đưa chị. Cục trưởng Thẩm đã dặn tôi rồi.” Tiểu Trần cười nói.
Tang Du chỉ chiếc xe màu đen đỗ ngoài cửa. Lâm Tân Ngôn tựa vào thân xe, đang chờ Tang Du.
“Chị dâu.” Tang Du đi tới, vội vã nói: “Đã không sao rồi.”
Lâm Tân Ngôn nở nụ cười. Mái tóc dài màu đen của cô được xõa trên vai, mặc dù không trang điểm, nhưng làn da trắng nõn, mặt mày như vẽ, khí chất dịu dàng điềm đạm, nở nụ cười trông càng đẹp hơn. Tiểu Trần sửng sốt một chút, vội nói: “Nếu đã có người đưa chị thì tôi cũng quay về làm việc đây.”
Tang Du vẫy tay: “Đi làm đi.”
Lâm Tân Ngôn mở cửa xe, nói: “Lên xe đi.”
Tang Du mở cửa bên ghế lái phụ, ngồi vào xe, đồng thời nói cảm ơn Lâm Tân Ngôn. Nếu không có sự giúp đỡ của cô thì lần này chưa chắc đã thuận lợi như thế này. Nhưng sau đó, điện thoại của cô reo lên. Cô nghe máy, là phòng nhân sự của công ty cô thực tập gọi thông báo cô đã bị đuổi việc. Mới đi làm chưa được bao lâu đã xin nghỉ, còn đến muộn. Cô rũ mi, hụt hẫng nói: “Tôi biết rồi.”
Nói xong, cô cúp điện thoại. Lâm Tân Ngôn lái xe ra ngoài, liếc nhìn cô, không hiểu sao cô lại trở nên buồn bã.
“Em sao vậy?”
Tang Du rũ mi nói: “Em bị đuổi việc rồi.”
“Cho dù họ giữ em lại thì sau này biết tình huống của em cũng sẽ không cần em đâu. Em mới năm hai, còn rất nhiều thời gian và cơ hội, nên sinh con trước rồi hẵng nghĩ đến chuyện công việc.” Lâm Tân Ngôn đề nghị.
Công ty thực tập biết cô mang thai thì chắc chắn sẽ không cần cô, hơn nữa sau này Thẩm Bồi Xuyên sẽ rất bận rộn, nếu cô cũng bận rộn, thời gian chung đụng của hai người sẽ giảm bớt rất nhiều. Mặc dù tình cảm của hai người rất gắn bó, nhưng dù sao cũng mới kết hôn chưa được bao lâu, dù gì cũng nên có người chăm lo gia đình. Đương nhiên, Lâm Tân Ngôn vẫn tôn trọng suy nghĩ của Tang Du.
“Nếu em muốn đi làm thì chị sẽ giúp em.” Nhờ Tông Cảnh Hạo tìm một công việc phù hợp với chuyên ngành của cô không phải là chuyện khó.
Tang Du nói: “Chị nói đúng, cho dù em không bị đuổi việc thì cũng không thể làm lâu dài. Bồi Xuyên vừa lên chức, rất bận rộn, không thể lại để anh ấy bận tâm chuyện trong nhà.” Nói rồi, cô quay sang nhìn Lâm Tân Ngôn: “Có phải phụ nữ gả chồng thì đều phải hy sinh gì đó không vậy chị?”
Bình luận facebook