• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Mê vợ không lối về (5 Viewers)

  • Chương 870

Chương 870: Không có chút nữ tính nào cả
Thẩm Bồi Xuyên cùng Quan Kình gần như hạ mắt xuống cùng lúc, giả vờ như chưa nghe thấy cái gì cả.
Người phụ nữ càng trở nên tự phụ hơn, duỗi tay ôm lấy thắt lưng của anh, cả người như dán chặt vào: “Thỏa thuận này anh không thiệt đâu mà.”
Người phụ nữ tự tin rằng chỉ cần bất cứ người đàn ông nào được trải nghiệm qua kĩ thuật trên giường của cô ta, thì sẽ đều không thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta.
Chắc chắn sẽ không rời khỏi cô ta được.
“Một đêm mà đổi lại được đứa con của mình, anh được lợi rồi còn gì. Tôi cho anh ngủ, con của anh cũng tìm được luôn, tại sao lại không làm nhỉ? Theo như tôi biết, vợ anh rất khô khan, không nữ tính chút nào cả, chi bằng cùng tôi… A…”
Cô ta còn chưa kịp dứt lời thì cả người đột nhiên bay ra ngoài, đập mạnh vào đống gạch chất đống trên mặt đất. Người phụ nữ cuộn tròn lại ôm lấy bụng, vẻ mặt đầy đau đớn, hung ác nói: “Anh là kẻ không biết phân biệt tốt xấu!”
“Bồi Xuyên, cạy miệng cô ta cho bằng được.” Vẻ mặt của Tông Cảnh Hạo lạnh lùng.
Người phụ nữ như biến sắc: “Anh dám à! Chẳng lẽ anh không muốn biết con mình đang ở đâu ư?”
“Loại phụ nữ như cô có phải chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Cho cô một thái độ tốt rồi mà còn thích hếch mũi lên tận trời à? Không hiểu là loại người gì!” Quan Kình cảm thấy cô ta thật ghê tởm. Mẹ nó, phụ nữ kiểu gì mà lại có thể vừa nhìn thấy đàn ông đã muốn lên giường? Coi mình là động vật hay sao mà có kiểu động dục đấy vậy.
Thẩm Bồi Xuyên ra lệnh trói cô ta lại lần nữa, người phụ nữ giãy giụa: “Các người thử động vào tôi xem, tôi thề là anh sẽ không bao giờ tìm được con mình nữa!”
Không biết từ khi nào mà Thẩm Bồi Xuyên đã lấy ra một con dao, nhỏ hơn dao gọt hoa quả một chút nhưng trông khá sắc bén, lưỡi dao ánh lên tia lạnh lẽo.
Anh ấy đặt lưỡi dao kề vào mặt người phụ nữ, lưỡi dao lạnh lẽo dán vào da thịt khiến cho người phụ nữ sợ hãi mà không ngừng run rẩy: “Anh dám à!”
“Cô nghĩ xem tôi có dám không hả?” Thẩm Bồi Xuyên hơi dùng sức khiến cho lưỡi dao trên mặt cô ta hằn xuống một chút.
Người phụ nữ sợ đến trợn tròn mắt, khiến hai tròng mắt như sắp rớt cả ra ngoài: “Đừng…”
Nhưng đã quá muộn rồi, Thẩm Bồi Xuyên lướt một đường dao xuống. Trên khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ lập tức xuất hiện một vệt máu. Đối với loại người này, nếu không tỏ cho cô ta chút thái độ thì cô ta lại tưởng bọn họ không dám động vào cô ta!
“A!” Người phụ nữ như rú lên từ trong cổ họng.
Quan Kình tìm được trên mặt đất có chiếc găng tay của một công nhân làm rơi liền nhặt lên, nhét vào miệng của người phụ nữ.
“Cô ta có cái gì để quyến rũ đàn ông, hôm nay chúng ta sẽ hủy hết. Tôi thật muốn nhìn xem Tông Vân Càn có còn thích cô nữa hay không!” Quan Kình lấy con dao trên tay Thẩm Bồi Xuyên, lưỡi dao lần theo cổ áo của cô ta mà đi vào trong.
Cô ta quyến rũ đàn ông ngoại trừ khuôn mặt ra thì còn có thân thể. Hủy đi cả khuôn mặt lẫn thân thể xem cô ta còn cái gì để đi quyến rũ người ta nữa!
“A a”
Sắc mặt của người phụ nữ trắng bệch. Cô ta trăm triệu lần nữa cũng không ngờ được, những người này lại ra tay độc ác đến như vậy.
Trên mặt vẫn luôn cảm nhận được từng cơn đau xót.
Nếu cô ta bị hủy, cô ta sẽ không còn gì cả.
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh ư a không có nghĩa.
Cô ta liền lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng ra hiệu để mình được mở miệng nói chuyện.
Quan Kình và Thẩm Bồi Xuyên đều giả vờ như không nhìn thấy gì. Loại người này nếu không dọa tử tế thêm chút nữa, cô ta sẽ không nói ra đâu.
“Cô nói xem, nếu tôi khoét đi một miếng thịt của cô rồi để lại một cái lỗ ở đây này, thì Tông Vân Càn có còn thích cô nữa không nhỉ?” Quan Kình cố tình cắm mũi dao vào da cô ta.
Người phụ nữ bị dọa đến choáng váng, cả người run rẩy liên tục.
“Có nói hay không?” Quan Kình lạnh lùng hỏi.
Người phụ nữ gật đầu.
Anh ta cùng Thẩm Bồi Xuyền liếc nhìn nhau một cái rồi rút thứ trong miệng cô ta ra: “Nói đi.”
Người phụ nữ nhìn Quan Kình, trừng mắt nhìn anh ta với vẻ mặt đầy trơ trẽn: “Có chết tôi cũng không nói!”
Đôi mắt đỏ như máu của cô ta nhìn chằm chằm vào Tông Cảnh Hạo: “Anh sẽ không bao giờ tìm được con của mình nữa đâu!”
Hành động của cô ta nằm ngoài dự kiến của Quan Kình và Thẩm Bồi Xuyên.
Miệng thật là cứng quá mà!
Người phụ nữ biết rằng nếu cô ta nói thật thì cũng chết, để cho bọn họ tìm được đứa trẻ kia thì sẽ không còn do dự nào nữa mà xử cô ta. Bây giờ giữ lại mạng cho cô ta cũng chỉ để moi thêm tin tức.
“Tôi biến mất lâu như vậy, Tông Vân Càn chắc chắn sẽ phát hiện ra tôi bị bắt, rồi đứa bé kia sẽ bị ông ta giấu đi càng kĩ, còn các người thì sẽ không tìm được, ha ha ha…” Trên mặt người phụ nữ còn vệt máu, cười to như này thật sự rất giống một kẻ điên!
Brr, brr, điện thoại trong túi Tông Cảnh Hạo rung lên. Anh lấy điện thoại ra, thấy người gọi là Lâm Tân Ngôn liền đi sang một bên nghe điện thoại.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Lâm Tân Ngôn liền hỏi: “Có phải Tiểu Bảo mất tích rồi không?”
Sáng nay Trang Tử Khâm đến biệt thự, Lâm Tân Ngôn hỏi bà sao lại đến một mình? Ai trông Tiểu Bảo?
Trang Tử Khâm lúc đó lại hỏi không phải Tiểu Bảo ở trong này sao?
Vậy nên, sự việc mà Tông Cảnh Hạo cố che giấu đã bị họ phát hiện ra.
“Sao anh không nói gì với em cả?” Lâm Tân Ngôn nghiêm túc hỏi nhưng do thân thể còn yếu ớt, khí thế không đủ để lên giọng.
Cô biết mình không nên như vậy, không ai muốn chuyện như thế này xảy ra cả, nhưng cô rất lo lắng, Tiểu Bảo nó còn nhỏ như vậy. Cô ngây ngốc hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Bên ngoài.” Tông Cảnh Hạo cụp mắt xuống nói.
“Biết được tại sao Tiểu Bảo mất tích không?” Cô hỏi.
“Biết.”
“Anh đang ở đâu?” Lâm Tân Ngôn lại hỏi.
“Ngoan ngoãn ở nhà chờ đi, Tiểu Bảo để anh đi tìm…”
“Làm sao em có thể yên tâm được cơ chứ?” Lúc này cô không thể kiềm chế được tính khí của mình nữa.
“Bình tĩnh một chút.”
“Con của em mất tích, anh bảo em sao có thể bình tĩnh được?” Lần đầu tiên cô nói chuyện lớn tiếng như vậy với Tông Cảnh Hạo, trong lòng lo lắng đến phát điên: “Rốt cuộc là anh đang ở đâu? Em đến tìm anh!”
“Thời gian chúng ta không còn nhiều đâu.” Thẩm Bồi Xuyên đi tới, người phụ nữa này thà chết cũng không khai ra bất cứ cái gì.
Bọn họ đánh giá thấp người phụ nữ này rồi.
“Anh sẽ gọi cho em sau.” Nói xong Tông Cảnh Hạo liền cúp điện thoại, trong lòng Lâm Tân Ngôn giờ nóng như lửa đốt, tại sao lại không nói cho cô biết.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Thẩm Bồi Xuyên không biết phải làm gì nữa: “Chúng ta đã bắt cô ta đi lâu như vậy rồi, Tông Vân Càn có lẽ đã phát hiện ra, liệu có làm hại gì đến Tiểu Bảo không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom