Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Định chơi ta ư?
Nhưng với những người như cây đa cây đề ở đại thế giới Vạn Thiên thì thời gian nghìn năm cũng chỉ như một cái chớp mắt mà thôi, mình có đủ thời gian để quay về trả thù!
Nghĩ tới ở kiếp trước, mình là Tiên Vương tối cao vô thượng, nhưng lại bị người ta mưu hại, trong lòng Mục Vỹ bừng lửa giận.
Thấy Mặc Dương vẫn đang cười lớn ở đó, Mục Vỹ nhếch mép, xem ra không dạy cho đám con cháu này một bài học thì chúng sẽ tưởng mình là "Mục Vỹ" từng để mặc cho chúng ức hiếp trước kia thật mất!
Tuy nhiên, phải công nhận là thân thể của tên "Mục Vỹ" này đúng là yếu ớt không sao tả nổi!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Một thanh niên mười chín tuổi mà vẫn chưa luyện được tầng thứ nhất của thân xác là cảnh giới Tôi Thể, sức lực thì trói gà không chặt. Hèn chi đám học trò này lại to gan càn quấy như vậy trong giờ học của hắn.
"Thầy Mục, thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của trò ạ!"
Khi Mục Vỹ đang nhìn chăm chú vào Mặc Dương, chuẩn bị dạy cho tên này một bài học thì có một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên.
Một học trò nữ đứng dậy, mỉm cười ngọt ngào, nhìn Mục Vỹ chăm chăm, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thầy Mục, trò không hiểu tại sao khi luyện chế Bách Linh Đan lại phải cho thêm cỏ Khô Diệp ạ?"
Mục Vỹ không nhìn Mặc Dương nữa, mà quay sang nhìn học trò nữ vừa đưa ra câu hỏi, suýt nữa hắn đã trào máu mũi.
Ánh mắt Mục Vỹ nhìn chòng chọc vào phần ngực của cô gái đó một cách gian trá, trong đầu hắn chỉ có đúng một ý nghĩ!
Chỉ có gương mặt là thơ ngây!
Chiếc áo bên trên ôm khít vòng ngực, không thể che đi nét xuân căng tràn của cô gái. Mái tóc buộc gọn dài đến thắt lưng, chạm tới vòng eo uyển chuyển... Làn váy ngắn dưới mặt bàn lộ ra cặp đùi mỹ miều, đẹp như ngọc.
Nha đầu này lớn lên, nhất định sẽ hại nước hại dân!
Nhưng Mục Vỹ biết, cô nhóc tên là Diệu Tiên Ngữ này chính là một yêu tinh đuổi cùng giết tận.
Mục Vỹ biết đây là một âm mưu mà đám học trò này bày ra để làm khó mình, hòng làm hắn mất mặt.
Luyện đan?
Mục Vỹ mỉm cười!
Định chơi ta à? Mơ đi!
Hắn đường đường là Tiên Vương tối cao của đại thế giới Vạn Thiên, nên với hắn mà nói, luyện đan, luyện khí thật sự dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, nơi này chỉ là Thiên Vận Đại Lục của tiểu thế giới Tam Thiên mà thôi.
Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Diệu Tiên Ngữ đưa ra, rất nhiều học trò trong lớp lại bật cười.
Bọn họ cười một cách rất nham hiểm.
Câu hỏi này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để có một lời giải đáp sâu sắc thì họ tin, với lượng kiến thức mà Mục Vỹ có, hắn trả lời được mới là lạ!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đám học trò đang chờ người thầy này của mình tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ, bọn họ đã quá quen với vẻ quẫn bách khi không trả lời được câu hỏi của Mục Vỹ.
"Bách Linh Đan là đan dược nhất phẩm, với võ giả bước vào cảnh giới Đoàn Cốt, tầng thứ hai của thân xác, nó có thể nâng cao tố chất xương cốt của bọn họ. Vì vậy, khi bước vào cảnh giới Dịch Cân, tầng thứ ba của thân xác, nó sẽ khiến gân cốt dẻo dai thêm".
Mục Vỹ bình thản nói: "Bách Linh Đan được luyện chế từ ba loại thảo dược là cỏ Khô Diệp, hoa Bách Linh và cây Quế Mục. Hoa Bách Linh có quá nhiều linh khí, nên cần dùng cây Quế Mục để trung hoà".
"Tuy nhiên cây Quế Mục lại có vị đắng, vị này sẽ ảnh hưởng đến tính chất linh khí của hoa Bách Linh, nhưng may sao cỏ Khô Diệp lại có thể loại bỏ được điểm này".
"Ngoài ra, điều quan trọng nhất là cỏ Khô Diệp trông có vẻ héo úa, nhưng lại chứa một lực sinh mệnh rất lớn ở phần rễ. Thêm phần này vào sẽ càng khiến lính tính của hoa Bách Linh và cây Quế Mục kết hợp với nhau hoàn hảo hơn, từ đó nâng cao tác dụng của Bách Linh Đan!"
"Này người đẹp, ta nói đúng chưa?", Mục Vỹ mỉm cười phóng khoáng, nhìn Diệu Tiên Ngữ với vẻ hơi khiêu khích.
Trông dáng vẻ giảng giải đĩnh đạc của thầy Mục thường ngày vốn hiền khô, cả đám học trò đều ngây như phỗng.
Trước kia, thầy Mục chỉ nói vài câu thôi đã đỏ mặt, sao bây giờ tự nhiên lại thay tính đổi nết vậy?
Đan dược không phải là thứ mà ai cũng có thể luyện chế ra được đâu.
Diệu Tiên Ngữ có bối cảnh khác họ. Từ nhỏ, cô ta đã thể hiện khả năng thiên phú về luyện đan. Cả đám đang muốn đoán xem thầy Mục có đang nói linh tinh hay không qua ánh mắt của cô ta.
"Coi như thầy trả lời đúng!"
Diệu Tiên Ngữ bực bội bĩu môi.
Nay thầy Mục ngày thường hiền lành, ngờ nghệch, Mục đại ngốc lại có thể trả lời được câu hỏi này, điều đó khiến mọi người cảm thấy hơi khó hiểu.
Nghe thì có vẻ vấn đề này rất đơn giản, nhưng cỏ Khô Diệp có thể thúc đẩy linh tính của hoa Bách Linh và kết hợp hoàn mỹ với cây Quế Mục hay không. Vấn đề này ngay đến cả thầy luyện đan hai sao còn không biết, cô ta cũng là được nghe ông nội chỉ dạy mới biết được điều này.
Đoán bừa!
Diệu Tiên Ngữ tự an ủi bản thân, chắc chắn người thầy này đang đoán bừa.
Đúng rồi!
Đột nhiên Diệu Tiên Ngữ có vẻ mừng rỡ, cô ta mỉm cười một cách xấu xa nhìn Mục Vỹ như nghĩ ra một chuyện gì đó.
Trước kia, ông nội cô ta nói có một vấn đề về luyện đan khiến ông luôn thấy vướng mắc. Với trình độ kém cỏi của Mục Vỹ, chắc chắn hắn sẽ không thể trả lời được!
Câu hỏi này kiểu gì cũng sẽ khiến Mục Vỹ mất mặt trên lớp học.
“Thầy Mục, có một vấn đề này đã khiến học trò đau đầu rất lâu!”, nói rồi, Diêu Tiên Ngữ bước lên bục giảng: “Thầy đã nghe nói đến Tụ Linh Đan bao giờ chưa ạ?”
Tụ Linh Đan?
Diệu Tiên Ngữ vừa nói câu này ra, cả phòng học chợt im phăng phắc.
Nghĩ tới ở kiếp trước, mình là Tiên Vương tối cao vô thượng, nhưng lại bị người ta mưu hại, trong lòng Mục Vỹ bừng lửa giận.
Thấy Mặc Dương vẫn đang cười lớn ở đó, Mục Vỹ nhếch mép, xem ra không dạy cho đám con cháu này một bài học thì chúng sẽ tưởng mình là "Mục Vỹ" từng để mặc cho chúng ức hiếp trước kia thật mất!
Tuy nhiên, phải công nhận là thân thể của tên "Mục Vỹ" này đúng là yếu ớt không sao tả nổi!
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Một thanh niên mười chín tuổi mà vẫn chưa luyện được tầng thứ nhất của thân xác là cảnh giới Tôi Thể, sức lực thì trói gà không chặt. Hèn chi đám học trò này lại to gan càn quấy như vậy trong giờ học của hắn.
"Thầy Mục, thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi của trò ạ!"
Khi Mục Vỹ đang nhìn chăm chú vào Mặc Dương, chuẩn bị dạy cho tên này một bài học thì có một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên.
Một học trò nữ đứng dậy, mỉm cười ngọt ngào, nhìn Mục Vỹ chăm chăm, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thầy Mục, trò không hiểu tại sao khi luyện chế Bách Linh Đan lại phải cho thêm cỏ Khô Diệp ạ?"
Mục Vỹ không nhìn Mặc Dương nữa, mà quay sang nhìn học trò nữ vừa đưa ra câu hỏi, suýt nữa hắn đã trào máu mũi.
Ánh mắt Mục Vỹ nhìn chòng chọc vào phần ngực của cô gái đó một cách gian trá, trong đầu hắn chỉ có đúng một ý nghĩ!
Chỉ có gương mặt là thơ ngây!
Chiếc áo bên trên ôm khít vòng ngực, không thể che đi nét xuân căng tràn của cô gái. Mái tóc buộc gọn dài đến thắt lưng, chạm tới vòng eo uyển chuyển... Làn váy ngắn dưới mặt bàn lộ ra cặp đùi mỹ miều, đẹp như ngọc.
Nha đầu này lớn lên, nhất định sẽ hại nước hại dân!
Nhưng Mục Vỹ biết, cô nhóc tên là Diệu Tiên Ngữ này chính là một yêu tinh đuổi cùng giết tận.
Mục Vỹ biết đây là một âm mưu mà đám học trò này bày ra để làm khó mình, hòng làm hắn mất mặt.
Luyện đan?
Mục Vỹ mỉm cười!
Định chơi ta à? Mơ đi!
Hắn đường đường là Tiên Vương tối cao của đại thế giới Vạn Thiên, nên với hắn mà nói, luyện đan, luyện khí thật sự dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, nơi này chỉ là Thiên Vận Đại Lục của tiểu thế giới Tam Thiên mà thôi.
Nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Diệu Tiên Ngữ đưa ra, rất nhiều học trò trong lớp lại bật cười.
Bọn họ cười một cách rất nham hiểm.
Câu hỏi này nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng để có một lời giải đáp sâu sắc thì họ tin, với lượng kiến thức mà Mục Vỹ có, hắn trả lời được mới là lạ!
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đám học trò đang chờ người thầy này của mình tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ, bọn họ đã quá quen với vẻ quẫn bách khi không trả lời được câu hỏi của Mục Vỹ.
"Bách Linh Đan là đan dược nhất phẩm, với võ giả bước vào cảnh giới Đoàn Cốt, tầng thứ hai của thân xác, nó có thể nâng cao tố chất xương cốt của bọn họ. Vì vậy, khi bước vào cảnh giới Dịch Cân, tầng thứ ba của thân xác, nó sẽ khiến gân cốt dẻo dai thêm".
Mục Vỹ bình thản nói: "Bách Linh Đan được luyện chế từ ba loại thảo dược là cỏ Khô Diệp, hoa Bách Linh và cây Quế Mục. Hoa Bách Linh có quá nhiều linh khí, nên cần dùng cây Quế Mục để trung hoà".
"Tuy nhiên cây Quế Mục lại có vị đắng, vị này sẽ ảnh hưởng đến tính chất linh khí của hoa Bách Linh, nhưng may sao cỏ Khô Diệp lại có thể loại bỏ được điểm này".
"Ngoài ra, điều quan trọng nhất là cỏ Khô Diệp trông có vẻ héo úa, nhưng lại chứa một lực sinh mệnh rất lớn ở phần rễ. Thêm phần này vào sẽ càng khiến lính tính của hoa Bách Linh và cây Quế Mục kết hợp với nhau hoàn hảo hơn, từ đó nâng cao tác dụng của Bách Linh Đan!"
"Này người đẹp, ta nói đúng chưa?", Mục Vỹ mỉm cười phóng khoáng, nhìn Diệu Tiên Ngữ với vẻ hơi khiêu khích.
Trông dáng vẻ giảng giải đĩnh đạc của thầy Mục thường ngày vốn hiền khô, cả đám học trò đều ngây như phỗng.
Trước kia, thầy Mục chỉ nói vài câu thôi đã đỏ mặt, sao bây giờ tự nhiên lại thay tính đổi nết vậy?
Đan dược không phải là thứ mà ai cũng có thể luyện chế ra được đâu.
Diệu Tiên Ngữ có bối cảnh khác họ. Từ nhỏ, cô ta đã thể hiện khả năng thiên phú về luyện đan. Cả đám đang muốn đoán xem thầy Mục có đang nói linh tinh hay không qua ánh mắt của cô ta.
"Coi như thầy trả lời đúng!"
Diệu Tiên Ngữ bực bội bĩu môi.
Nay thầy Mục ngày thường hiền lành, ngờ nghệch, Mục đại ngốc lại có thể trả lời được câu hỏi này, điều đó khiến mọi người cảm thấy hơi khó hiểu.
Nghe thì có vẻ vấn đề này rất đơn giản, nhưng cỏ Khô Diệp có thể thúc đẩy linh tính của hoa Bách Linh và kết hợp hoàn mỹ với cây Quế Mục hay không. Vấn đề này ngay đến cả thầy luyện đan hai sao còn không biết, cô ta cũng là được nghe ông nội chỉ dạy mới biết được điều này.
Đoán bừa!
Diệu Tiên Ngữ tự an ủi bản thân, chắc chắn người thầy này đang đoán bừa.
Đúng rồi!
Đột nhiên Diệu Tiên Ngữ có vẻ mừng rỡ, cô ta mỉm cười một cách xấu xa nhìn Mục Vỹ như nghĩ ra một chuyện gì đó.
Trước kia, ông nội cô ta nói có một vấn đề về luyện đan khiến ông luôn thấy vướng mắc. Với trình độ kém cỏi của Mục Vỹ, chắc chắn hắn sẽ không thể trả lời được!
Câu hỏi này kiểu gì cũng sẽ khiến Mục Vỹ mất mặt trên lớp học.
“Thầy Mục, có một vấn đề này đã khiến học trò đau đầu rất lâu!”, nói rồi, Diêu Tiên Ngữ bước lên bục giảng: “Thầy đã nghe nói đến Tụ Linh Đan bao giờ chưa ạ?”
Tụ Linh Đan?
Diệu Tiên Ngữ vừa nói câu này ra, cả phòng học chợt im phăng phắc.
Bình luận facebook