Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68: Cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy
"À, ừ...", Tần Mộng Dao rất bất ngờ khi bị Diệu Tiên Ngữ hỏi vậy, theo phản xạ gật đầu.
"Ha ha, trò biết hôn ước của hai người chỉ là giả. Nam nhân như thầy Mục, cô Tần không cần, nhưng trò muốn!"
Diệu Tiên Ngữ bỏ lại một câu rồi chạy đến bên cạnh Mục Vỹ.
"Cái gì vậy!"
Mặt Tần Mộng Dao đỏ lên, nhìn hai người kia đi xa dần. Từ khi nào mà tên đó thu hút thế chứ!
Gợn sóng nhỏ này đã kết thúc, nhưng Mục Vỹ biết chỉ vừa mới bắt đầu.
Hiện giờ, đại sư Mạt đã rời khỏi thành Bắc Vân và trở về thành Nam Vân, thủ đô của đế quốc Nam Vân. Lục Khiếu Thiên cũng không thể bảo vệ hắn mãi được.
Hơn nữa, vì chuyện Mục Lang và Mục Khoảnh bị đánh cho tàn phế, đại trưởng lão và nhị trưởng lão trong nhà họ Mục chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.
Bốn gia tộc lớn Mục, Tần, Uông, Điêu trong thành Bắc Vân vốn chẳng hòa thuận gì nhau. Nếu đại trưởng lão và nhị trưởng lão mất lý trí làm ra chuyện gì quá quắt thì nghĩa phụ của Mục Vỹ, cũng là trưởng tộc nhà họ Mục, sẽ đối mặt với cảnh loạn trong giặc ngoài, khó mà giải quyết.
Không những thế, nhiều người trong học viện sẽ vì sự vươn lên của hắn mà bày trò ngán chân.
Đông Phương Ngọc chỉ là mở đầu!
"Xem ra trước mắt vẫn cần tập trung tăng thực lực!"
Vuốt ve nhẫn không gian trên ngón tay, Mục Vỹ hạ quyết tâm, đi tới phòng luyện công của học viện.
Bây giờ hắn chỉ đang ở tầng thứ sáu của thân xác là cảnh giới Ngưng Mạch, trong cơ thể tuy cũng có chân nguyên nhưng đó không phải của hắn.
Chỉ khi thật sự bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên, cơ thể chứa chân nguyên, dùng nó để rèn luyện kinh mạch thì mới xem hoàn toàn bước vào con đường tu luyện.
Lúc đó, Mục Vỹ sẽ có thể thi triển rất nhiều võ kỹ một cách toàn diện!
Đi tới phòng luyện công rồi chọn một căn phòng, Mục Vỹ tập trung tu luyện.
Ngưng Mạch Đan, chính là ngưng luyện kinh mạch của bản thân để chuẩn bị cho chân nguyên lấp đầy cơ thể, sau đó dùng kinh mạch để hút chân nguyên lại.
Nếu kinh mạch không đủ cứng và bền, nhẹ thì kinh mạch bị phá hủy, nặng thì mất mạng.
Lúc này, Mục Vỹ đang chuẩn bị cho bước cuối cùng, đột phá vào cảnh giới Ngưng Nguyên!
"Với tư chất và thể chất hiện tại của mình thì rèn luyện kinh mạch và ngưng tụ chân nguyên đều không là vấn đề, nhưng lượng chân nguyên hấp thụ được lại liên quan đến việc nâng cao cảnh giới sau này, cẩn thận vẫn hơn!"
Mục Vỹ bình tâm tĩnh khí, lấy Ngưng Mạch Đan ra, không do dự nuốt xuống.
Cảnh giới Ngưng Nguyên nghĩa là võ giả sau khi sử dụng khí kình để ngưng luyện toàn bộ kinh mạch sẽ dùng bản thân như vật chứa, dẫn chân nguyên trong đất trời vào trong cơ thể.
Sau đó là dùng chân nguyên để rèn luyện thân thể.
Trong mười tầng cảnh giới của thân xác, cảnh giới đầu tiên là dùng sức mạnh thuần túy để rèn luyện cơ thể, giúp cho cơ thể mạnh lên gấp bội.
Về sau, thân thể của võ giả sẽ dần sinh ra khí kình, rồi dùng khí kình để rèn luyện.
Khi khí kình mài giũa cơ thể đến mức độ hoàn mỹ, võ giả sẽ dùng thân thể làm vật trung gian để dẫn chân nguyên trong đất trời vào người, bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên.
Cảnh giới Ngưng Nguyên, tầng thứ bảy của thân xác mới là cánh cửa để võ giả chân chính bước vào con đường tu đạo.
Sau khi uống Ngưng Mạch Đan, một luồng khí nóng dần dần hội tụ trong cơ thể Mục Vỹ.
Đó là dược hiệu của Ngưng Mạch Đan, Mục Vỹ rất rõ về nó.
Dược hiệu của Ngưng Mạch Đan dần dần lan ra mỗi một kinh mạch trong cơ thể hắn. Cảm giác nóng rực ấy như có dung nham chảy trong người.
Dòng chảy vừa đào thải mọi tạp chất trong kinh mạch của hắn, vừa rèn luyện tính dẻo dai cho chúng.
Kiếp trước, Mục Vỹ đã trải qua sự đau đớn này không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ cảm nhận một lần nữa, đầu óc tỉnh táo làm mỗi một lần nhức nhối trong cơ thể càng thêm rõ nét hơn. Mục Vỹ cảm thấy rất lo lắng.
Tuy kiếp trước đã từng trải qua cảm giác này, nhưng kiếp này hắn không có được cơ sở tốt như kiếp trước.
Bên cạnh đó, điều đang làm Mục Vỹ áp lực nhất không phải cơn đau đớn trong cơ thể mà là cảm giác mơ màng buồn ngủ đến đáng sợ.
Tru Tiên Đồ như ngọn núi hàng vạn tấn đè trên đầu Mục Vỹ, tựa như đang thăng cấp không phải hắn mà là Tru Tiên Đồ.
Cảm giác này hết sức kỳ lạ, nhưng Mục Vỹ buộc phải chịu đựng.
Dần dần, quanh thân hắn đã ngưng tụ chân nguyên.
Chỉ là những chân nguyên này không lập tức tràn vào người mà lại tập trung xung quanh hắn.
Có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của chân nguyên nhưng Mục Vỹ lại không cách nào hút chúng vào kinh mạch trong cơ thể.
Cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
"Đinh!"
Trong nháy mắt, tiếng "đinh" vang lên, Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ gần như mở ra ngay sau đó.
Chỉ là, lần này Tru Tiên Đồ không phải chỉ mở ra một góc mà là một trang.
Trong trang đó, có ảo ảnh một người đang bay qua chạy lại, liên tục triển khai một võ kỹ.
Trong trang đó, có ảo ảnh một người cho các loại dược liệu vào lò luyện đan để luyện chế đan dược thần kỳ.
Trong trang đó, có ảo ảnh một người đang điều khiển các vật liệu bằng kim loại để đúc thành một thanh thần binh.
Nhưng Mục Vỹ không thể tận mắt nhìn thấy hay cảm nhận những thứ đó.
Hắn chỉ biết thận trọng quan sát, trông chừng chân nguyên xung quanh, sợ chúng sẽ đột ngột bùng nổ, tràn vào người mình.
Thời gian này kéo dài đến tận nửa ngày.
Những chân nguyên kia vẫn cứ trôi lơ lửng xung quanh Mục Vỹ.
Theo thời gian trôi qua, hắn cũng không còn quá cảnh giác, bắt đầu tìm hiểu trang tranh vẽ Tru Tiên Đồ vừa mở ra.
"Ha ha, trò biết hôn ước của hai người chỉ là giả. Nam nhân như thầy Mục, cô Tần không cần, nhưng trò muốn!"
Diệu Tiên Ngữ bỏ lại một câu rồi chạy đến bên cạnh Mục Vỹ.
"Cái gì vậy!"
Mặt Tần Mộng Dao đỏ lên, nhìn hai người kia đi xa dần. Từ khi nào mà tên đó thu hút thế chứ!
Gợn sóng nhỏ này đã kết thúc, nhưng Mục Vỹ biết chỉ vừa mới bắt đầu.
Hiện giờ, đại sư Mạt đã rời khỏi thành Bắc Vân và trở về thành Nam Vân, thủ đô của đế quốc Nam Vân. Lục Khiếu Thiên cũng không thể bảo vệ hắn mãi được.
Hơn nữa, vì chuyện Mục Lang và Mục Khoảnh bị đánh cho tàn phế, đại trưởng lão và nhị trưởng lão trong nhà họ Mục chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.
Bốn gia tộc lớn Mục, Tần, Uông, Điêu trong thành Bắc Vân vốn chẳng hòa thuận gì nhau. Nếu đại trưởng lão và nhị trưởng lão mất lý trí làm ra chuyện gì quá quắt thì nghĩa phụ của Mục Vỹ, cũng là trưởng tộc nhà họ Mục, sẽ đối mặt với cảnh loạn trong giặc ngoài, khó mà giải quyết.
Không những thế, nhiều người trong học viện sẽ vì sự vươn lên của hắn mà bày trò ngán chân.
Đông Phương Ngọc chỉ là mở đầu!
"Xem ra trước mắt vẫn cần tập trung tăng thực lực!"
Vuốt ve nhẫn không gian trên ngón tay, Mục Vỹ hạ quyết tâm, đi tới phòng luyện công của học viện.
Bây giờ hắn chỉ đang ở tầng thứ sáu của thân xác là cảnh giới Ngưng Mạch, trong cơ thể tuy cũng có chân nguyên nhưng đó không phải của hắn.
Chỉ khi thật sự bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên, cơ thể chứa chân nguyên, dùng nó để rèn luyện kinh mạch thì mới xem hoàn toàn bước vào con đường tu luyện.
Lúc đó, Mục Vỹ sẽ có thể thi triển rất nhiều võ kỹ một cách toàn diện!
Đi tới phòng luyện công rồi chọn một căn phòng, Mục Vỹ tập trung tu luyện.
Ngưng Mạch Đan, chính là ngưng luyện kinh mạch của bản thân để chuẩn bị cho chân nguyên lấp đầy cơ thể, sau đó dùng kinh mạch để hút chân nguyên lại.
Nếu kinh mạch không đủ cứng và bền, nhẹ thì kinh mạch bị phá hủy, nặng thì mất mạng.
Lúc này, Mục Vỹ đang chuẩn bị cho bước cuối cùng, đột phá vào cảnh giới Ngưng Nguyên!
"Với tư chất và thể chất hiện tại của mình thì rèn luyện kinh mạch và ngưng tụ chân nguyên đều không là vấn đề, nhưng lượng chân nguyên hấp thụ được lại liên quan đến việc nâng cao cảnh giới sau này, cẩn thận vẫn hơn!"
Mục Vỹ bình tâm tĩnh khí, lấy Ngưng Mạch Đan ra, không do dự nuốt xuống.
Cảnh giới Ngưng Nguyên nghĩa là võ giả sau khi sử dụng khí kình để ngưng luyện toàn bộ kinh mạch sẽ dùng bản thân như vật chứa, dẫn chân nguyên trong đất trời vào trong cơ thể.
Sau đó là dùng chân nguyên để rèn luyện thân thể.
Trong mười tầng cảnh giới của thân xác, cảnh giới đầu tiên là dùng sức mạnh thuần túy để rèn luyện cơ thể, giúp cho cơ thể mạnh lên gấp bội.
Về sau, thân thể của võ giả sẽ dần sinh ra khí kình, rồi dùng khí kình để rèn luyện.
Khi khí kình mài giũa cơ thể đến mức độ hoàn mỹ, võ giả sẽ dùng thân thể làm vật trung gian để dẫn chân nguyên trong đất trời vào người, bước vào cảnh giới Ngưng Nguyên.
Cảnh giới Ngưng Nguyên, tầng thứ bảy của thân xác mới là cánh cửa để võ giả chân chính bước vào con đường tu đạo.
Sau khi uống Ngưng Mạch Đan, một luồng khí nóng dần dần hội tụ trong cơ thể Mục Vỹ.
Đó là dược hiệu của Ngưng Mạch Đan, Mục Vỹ rất rõ về nó.
Dược hiệu của Ngưng Mạch Đan dần dần lan ra mỗi một kinh mạch trong cơ thể hắn. Cảm giác nóng rực ấy như có dung nham chảy trong người.
Dòng chảy vừa đào thải mọi tạp chất trong kinh mạch của hắn, vừa rèn luyện tính dẻo dai cho chúng.
Kiếp trước, Mục Vỹ đã trải qua sự đau đớn này không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ cảm nhận một lần nữa, đầu óc tỉnh táo làm mỗi một lần nhức nhối trong cơ thể càng thêm rõ nét hơn. Mục Vỹ cảm thấy rất lo lắng.
Tuy kiếp trước đã từng trải qua cảm giác này, nhưng kiếp này hắn không có được cơ sở tốt như kiếp trước.
Bên cạnh đó, điều đang làm Mục Vỹ áp lực nhất không phải cơn đau đớn trong cơ thể mà là cảm giác mơ màng buồn ngủ đến đáng sợ.
Tru Tiên Đồ như ngọn núi hàng vạn tấn đè trên đầu Mục Vỹ, tựa như đang thăng cấp không phải hắn mà là Tru Tiên Đồ.
Cảm giác này hết sức kỳ lạ, nhưng Mục Vỹ buộc phải chịu đựng.
Dần dần, quanh thân hắn đã ngưng tụ chân nguyên.
Chỉ là những chân nguyên này không lập tức tràn vào người mà lại tập trung xung quanh hắn.
Có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của chân nguyên nhưng Mục Vỹ lại không cách nào hút chúng vào kinh mạch trong cơ thể.
Cảm giác đó cực kỳ khó chịu.
"Đinh!"
Trong nháy mắt, tiếng "đinh" vang lên, Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ gần như mở ra ngay sau đó.
Chỉ là, lần này Tru Tiên Đồ không phải chỉ mở ra một góc mà là một trang.
Trong trang đó, có ảo ảnh một người đang bay qua chạy lại, liên tục triển khai một võ kỹ.
Trong trang đó, có ảo ảnh một người cho các loại dược liệu vào lò luyện đan để luyện chế đan dược thần kỳ.
Trong trang đó, có ảo ảnh một người đang điều khiển các vật liệu bằng kim loại để đúc thành một thanh thần binh.
Nhưng Mục Vỹ không thể tận mắt nhìn thấy hay cảm nhận những thứ đó.
Hắn chỉ biết thận trọng quan sát, trông chừng chân nguyên xung quanh, sợ chúng sẽ đột ngột bùng nổ, tràn vào người mình.
Thời gian này kéo dài đến tận nửa ngày.
Những chân nguyên kia vẫn cứ trôi lơ lửng xung quanh Mục Vỹ.
Theo thời gian trôi qua, hắn cũng không còn quá cảnh giác, bắt đầu tìm hiểu trang tranh vẽ Tru Tiên Đồ vừa mở ra.
Bình luận facebook