Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 08: Sắp đặt hôn sự
Chương 08: Sắp đặt hôn sự
Dù sao Mạt Vấn cũng là thầy luyện đan sáu sao, ông dễ dàng nhận ra Mục Vỹ còn chưa luyện tới tầng thứ nhất của cảnh giới Tôi Thể.
Mục Vỹ này làm việc quyết đoán như thế, xem ra hắn không hề đơn giản, chí ít cũng là một kẻ có cá tính.
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hắn thẳng tay tát hai cái vào mặt Mục Tiền làm cho lão ta đờ cả người ra, rồi nghênh ngang rời đi.
Nếu như Mục Tiền phản ứng lại, liều mạng một phen với hắn thì Mục Vỹ khó mà chống đỡ nổi.
Lúc này trong đại sảnh nhà họ Mục, mười mấy cái ghế dựa đều đã có người ngồi, một chỗ trống cũng không còn.
Có hai người ngồi ở hàng ghế đầu, trong đó một người chừng bốn mươi tuổi, mái tóc hơi hơi bạc, ánh mắt sắc bén, phong thái quyền quý đang cười nói.
Người này chính là trưởng tộc của chi phụ nhà họ Mục ở thành Bắc Vân – Mục Lâm Thần.
Người còn lại, mặc một bộ áo bào màu đen, tóc trắng như tuyết, là một ông lão dáng người thấp bé.
“Ha ha…Tần lão thái gia, Mục Vỹ nhà ta có tính cách hướng nội, rất kiệm lời, lát nữa gặp nó xin đừng chê trách!”
Nhìn thấy ông lão mặc áo bào màu đen, Mục Lâm Thần mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy có chút lo lắng.
Ông lão ấy chính là Tần Thời Vũ, lão thái gia của nhà họ Tần ở thành Bắc Vân. Nhà họ Tần ở thành Bắc Vân cũng là một gia tộc lớn, thực lực hùng mạnh.
“Trưởng tộc Mục cứ nói đùa, cậu Mục Vỹ này chỉ là hơi hướng nội, nhưng Dao Nhi nhà ta, cậu cũng biết rồi mà… Lần này, hai nhà Tần Mục chúng ta kết thông gia, chủ yếu là để nhắc nhở những kẻ có ý đồ và để nhà họ Vương và họ Điêu không dám làm bừa.”
Tần lão thái gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng về thiếu nữ đang ngồi phía sau.
Thiếu nữ này có dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, dịu dàng như ngọc, trong sáng long lanh. Đôi mắt thông minh linh hoạt nhìn xung quanh vừa có phần tinh nghịch, vừa có phần bướng bỉnh, trên người cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt ôm sát eo.
Trong ánh mắt đó của thiếu nữ toát lên sự thông minh hồn nhiên sẵn có.
Chỉ là, một bên khuôn mặt của cô bị tấm lụa trắng che khuất, khiến người khác không thấy rõ được dung mạo cô.
“Nghĩa phụ, nghe nói người cho tìm con?”
Ngay lúc này, một giọng nói uể oải vang lên trong đại sảnh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đó chính là Mục Vỹ, hắn mặc một chiếc áo dài màu đen, trên trán còn dính vệt phấn mỏng, tóc buộc gọn túm cao phía sau gáy, một sợi còn vương trên trán. Hắn chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt mất kiên nhẫn, tiến vào đại điện.
Nhìn thấy Mục Vỹ tiến vào, Mục Lâm Thần liền cảm thấy trước mắt như bừng sáng lên.
Không biết tại sao, Mục Vỹ hôm nay vô cùng khác lạ so với mọi ngày.
“Vỹ Nhi, vị này chính là lão thái gia của nhà họ Tần, còn đây là tiểu thư nhà họ Tần, Tần Mộng Dao”, nhìn thấy Mục Vỹ, trên mặt Mục Lâm Thần nở một nụ cười.
Ánh mắt Mục Vỹ không thèm để ý đến Tần lão thái gia mà nhìn thẳng vào người Tần Mộng Dao ở bên cạnh.
Vóc dáng của tiểu nha đầu này rất cân đối, một đôi mắt to, sáng lấp lánh, vô cùng linh hoạt, chỉ là đeo khăn che mặt nên không nhìn rõ dung mạo.
Nếu như khuôn mặt xinh xắn cân xứng với dáng người này, thì cô ấy đúng là tuyệt thế giai nhân.
Chỉ là có tấm khăn che mặt, sợ rằng không xinh đẹp, Mục Vỹ không muốn lúc làm việc đó với thê tử tương lai của mình mà phải tắt đèn, thế thì thật mất hứng.
Hơn nữa, việc sắp đặt hôn sự của gia tộc, Mục Vỹ cũng không thích!
“Nghĩa phụ, người tìm con đến là …”
“Là như này, nhà họ Mục chúng ta chuẩn bị cùng nhà họ Tần kết thông gia, nghĩa phụ sắp đặt hôn sự cho con, cho nên…”
“Con từ chối!”
Còn chưa đợi Mục Lâm Thần nói xong, Mục Vỹ ngay lập tức từ chối.
Toàn bộ nhà họ Mục cũng chỉ có Mục Lâm Thần đối tốt với hắn, điều này, khi dung hợp ký ức Mục Vỹ cũng biết rất rõ, hắn rất kính trọng nghĩa phụ của mình.
Vì thế, dù có bị ức hiếp, Mục Vỹ cũng không muốn nghĩa phụ rước thêm phiền toái, hắn đều cố chịu đựng.
Nếu không bởi vậy, hắn đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.
Chỉ là, Mục Lâm Thần cực kỳ quan tâm đến Mục Vỹ, dù ở nhà họ Mục, đại đa số mọi người đều khó chịu với hắn.
Mục Vỹ biết, một khi hắn từ chối, nhất định sẽ có một đám người nhảy ra chỉ vào mặt hắn mà mắng nhiếc.
“Hỗn láo!”
Quả đúng như vậy, Mục Vỹ vừa dứt lời, ngay lập tức liền nghe thấy một giọng chửi rủa cất lên.
Dù sao Mạt Vấn cũng là thầy luyện đan sáu sao, ông dễ dàng nhận ra Mục Vỹ còn chưa luyện tới tầng thứ nhất của cảnh giới Tôi Thể.
Mục Vỹ này làm việc quyết đoán như thế, xem ra hắn không hề đơn giản, chí ít cũng là một kẻ có cá tính.
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến suy nghĩ của Lục Khiếu Thiên và Mạt Vấn.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Hắn thẳng tay tát hai cái vào mặt Mục Tiền làm cho lão ta đờ cả người ra, rồi nghênh ngang rời đi.
Nếu như Mục Tiền phản ứng lại, liều mạng một phen với hắn thì Mục Vỹ khó mà chống đỡ nổi.
Lúc này trong đại sảnh nhà họ Mục, mười mấy cái ghế dựa đều đã có người ngồi, một chỗ trống cũng không còn.
Có hai người ngồi ở hàng ghế đầu, trong đó một người chừng bốn mươi tuổi, mái tóc hơi hơi bạc, ánh mắt sắc bén, phong thái quyền quý đang cười nói.
Người này chính là trưởng tộc của chi phụ nhà họ Mục ở thành Bắc Vân – Mục Lâm Thần.
Người còn lại, mặc một bộ áo bào màu đen, tóc trắng như tuyết, là một ông lão dáng người thấp bé.
“Ha ha…Tần lão thái gia, Mục Vỹ nhà ta có tính cách hướng nội, rất kiệm lời, lát nữa gặp nó xin đừng chê trách!”
Nhìn thấy ông lão mặc áo bào màu đen, Mục Lâm Thần mỉm cười, chỉ là trong nụ cười ấy có chút lo lắng.
Ông lão ấy chính là Tần Thời Vũ, lão thái gia của nhà họ Tần ở thành Bắc Vân. Nhà họ Tần ở thành Bắc Vân cũng là một gia tộc lớn, thực lực hùng mạnh.
“Trưởng tộc Mục cứ nói đùa, cậu Mục Vỹ này chỉ là hơi hướng nội, nhưng Dao Nhi nhà ta, cậu cũng biết rồi mà… Lần này, hai nhà Tần Mục chúng ta kết thông gia, chủ yếu là để nhắc nhở những kẻ có ý đồ và để nhà họ Vương và họ Điêu không dám làm bừa.”
Tần lão thái gia nhấp một ngụm trà, ánh mắt hướng về thiếu nữ đang ngồi phía sau.
Thiếu nữ này có dáng người yểu điệu, da trắng nõn nà, dịu dàng như ngọc, trong sáng long lanh. Đôi mắt thông minh linh hoạt nhìn xung quanh vừa có phần tinh nghịch, vừa có phần bướng bỉnh, trên người cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt ôm sát eo.
Trong ánh mắt đó của thiếu nữ toát lên sự thông minh hồn nhiên sẵn có.
Chỉ là, một bên khuôn mặt của cô bị tấm lụa trắng che khuất, khiến người khác không thấy rõ được dung mạo cô.
“Nghĩa phụ, nghe nói người cho tìm con?”
Ngay lúc này, một giọng nói uể oải vang lên trong đại sảnh.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Đó chính là Mục Vỹ, hắn mặc một chiếc áo dài màu đen, trên trán còn dính vệt phấn mỏng, tóc buộc gọn túm cao phía sau gáy, một sợi còn vương trên trán. Hắn chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt mất kiên nhẫn, tiến vào đại điện.
Nhìn thấy Mục Vỹ tiến vào, Mục Lâm Thần liền cảm thấy trước mắt như bừng sáng lên.
Không biết tại sao, Mục Vỹ hôm nay vô cùng khác lạ so với mọi ngày.
“Vỹ Nhi, vị này chính là lão thái gia của nhà họ Tần, còn đây là tiểu thư nhà họ Tần, Tần Mộng Dao”, nhìn thấy Mục Vỹ, trên mặt Mục Lâm Thần nở một nụ cười.
Ánh mắt Mục Vỹ không thèm để ý đến Tần lão thái gia mà nhìn thẳng vào người Tần Mộng Dao ở bên cạnh.
Vóc dáng của tiểu nha đầu này rất cân đối, một đôi mắt to, sáng lấp lánh, vô cùng linh hoạt, chỉ là đeo khăn che mặt nên không nhìn rõ dung mạo.
Nếu như khuôn mặt xinh xắn cân xứng với dáng người này, thì cô ấy đúng là tuyệt thế giai nhân.
Chỉ là có tấm khăn che mặt, sợ rằng không xinh đẹp, Mục Vỹ không muốn lúc làm việc đó với thê tử tương lai của mình mà phải tắt đèn, thế thì thật mất hứng.
Hơn nữa, việc sắp đặt hôn sự của gia tộc, Mục Vỹ cũng không thích!
“Nghĩa phụ, người tìm con đến là …”
“Là như này, nhà họ Mục chúng ta chuẩn bị cùng nhà họ Tần kết thông gia, nghĩa phụ sắp đặt hôn sự cho con, cho nên…”
“Con từ chối!”
Còn chưa đợi Mục Lâm Thần nói xong, Mục Vỹ ngay lập tức từ chối.
Toàn bộ nhà họ Mục cũng chỉ có Mục Lâm Thần đối tốt với hắn, điều này, khi dung hợp ký ức Mục Vỹ cũng biết rất rõ, hắn rất kính trọng nghĩa phụ của mình.
Vì thế, dù có bị ức hiếp, Mục Vỹ cũng không muốn nghĩa phụ rước thêm phiền toái, hắn đều cố chịu đựng.
Nếu không bởi vậy, hắn đã chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.
Chỉ là, Mục Lâm Thần cực kỳ quan tâm đến Mục Vỹ, dù ở nhà họ Mục, đại đa số mọi người đều khó chịu với hắn.
Mục Vỹ biết, một khi hắn từ chối, nhất định sẽ có một đám người nhảy ra chỉ vào mặt hắn mà mắng nhiếc.
“Hỗn láo!”
Quả đúng như vậy, Mục Vỹ vừa dứt lời, ngay lập tức liền nghe thấy một giọng chửi rủa cất lên.
Bình luận facebook