Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1209 "Anh đi luôn á?"
Nhược Hi cũng khẽ gật đầu, cô ấy cũng hiểu Mạc Phong đang nghĩ gì, ý định thực sự của đám người này vẫn chưa được sáng tỏ, nếu rút dây động rừng hay khiến bọn chúng tan rã đội hình, thì chắc chắn sau này bọn chúng sẽ vẫn tiếp tục kéo đến.
Anh muốn biết thứ đó rốt cuộc đang ở trên người anh, hay là trên người của Mục Thu Nghi.
Hai ngày nay Mạc Phong cứ nghĩ đi nghĩ lại xem Trần Mãnh có tặng gì cho anh không. Anh đã tìm thấy rất nhiều đồ trong cái hòm đó, nhưng về cơ bản chỉ có ảnh, quần áo và cả huân chương chiến đấu. Những món đồ này đều được đã được kiểm tra một lượt.
Nếu có ai đó nén dữ liệu hoặc một số công thức hoá học phức tạp vào trong thẻ nhớ, thì Mạc Phong có thể dễ dàng phát hiện ra, anh đâu phải là kẻ ngu, ngay cả công nghệ cao cấp ngày nay cũng không thể nén thẻ nhớ thành những hạt nhỏ không nhìn thấy bằng mắt thường được.
Nhưng nếu những thứ đó không ở trên người anh, thì rất có thể đang ở trên người của Mục Thu Nghi.
Anh vẫn nhớ lúc Trần Mãnh hấp hối, máu nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Anh ấy nhẹ nhàng nhấc ngón tay chỉ về một phía trong không trung, miệng thì thào nói: "Đội trưởng... trở lại... Hoa Hạ... tìm em gái của tôi..."
Lúc đó, Mạc Phong đã không suy nghĩ kỹ ý nghĩa lời nói của Trần Mãnh, vì trước đó Trần Mãnh vẫn hay nói đùa, rằng muốn anh làm em rể của anh ấy.
Khi đó, Trần Mãnh đã chỉ tay về phía Đông và lẩm bẩm, Mạc Phong còn tưởng rằng anh ấy cho đến khi trút hơi thở cuối cùng vẫn muốn anh làm em rể.
Giờ nghĩ lại, rất có thể lúc đó Trần Mãnh đã bí mật gửi đồ về nước, đến chết cũng không nói ra bí mật, ngay cả Mạc Phong với tư cách là đội trưởng mà anh ấy cũng không tiết lộ một lời.
Chỉ đành nói lại với Mạc Phong, quay về tìm em gái anh ấy, sau đó theo đuổi cô!
Ngoài ra, sau khi xuất ngũ, trong một cơ hội tình cờ, anh nhận được lệnh quay về Hoa Hạ để bảo vệ Mục Thu Nghi.
Dường như mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn, dù là Mục Thu Nghi hay Mạc Phong thì cũng chỉ là con tốt của bàn cờ này.
Hoá ra ba năm trước có một số chuyện đã được định sẵn, có lẽ Trần Mãnh cũng biết Mạc Phong nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này, nên đã giữ chặt bí mật này cho đến lúc chết.
“Thiếu chủ? Thiếu chủ!”, Nhược Hi thấy anh đứng thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, liền đẩy nhẹ anh rồi thủ thỉ hỏi.
Mạc Phong đang đắm chìm trong hồi ức bỗng bị kéo về thực tại, ngượng ngùng mỉm cười: "Không có gì, vừa rồi anh nghĩ lại chuyện trước đây ấy mà, em đi giải quyết công việc đi, có gì cần tìm anh thì cứ trực tiếp gọi điện là được!"
"Anh đi luôn á?"
"Nếu không thì sao, xung quanh trống trơn không có nổi đồ đạc, chẳng nhẽ em còn định mời anh uống trà à?"
"..."
Nói xong, Mạc Phong khẽ phất tay rồi sải bước về phía cầu thang xuống dưới.
Vừa ra khỏi sảnh chính, anh đã thấy Mộc Linh Lung đang chỉ đạo hai người đàn ông cường tráng lắp tấm bảng.
"Nhích sang phải một chút, sang một chút nữa! Đẩy lên trên xíu nữa!"
Mạc Phong còn tưởng tên cửa hàng đã được đặt xong xuôi, nhưng khi nhìn lên, trên tấm bảng không có gì, hoàn toàn trống trơn.
"Sao cô vẫn chưa đặt tên cho cửa hàng thế?"
Anh muốn biết thứ đó rốt cuộc đang ở trên người anh, hay là trên người của Mục Thu Nghi.
Hai ngày nay Mạc Phong cứ nghĩ đi nghĩ lại xem Trần Mãnh có tặng gì cho anh không. Anh đã tìm thấy rất nhiều đồ trong cái hòm đó, nhưng về cơ bản chỉ có ảnh, quần áo và cả huân chương chiến đấu. Những món đồ này đều được đã được kiểm tra một lượt.
Nếu có ai đó nén dữ liệu hoặc một số công thức hoá học phức tạp vào trong thẻ nhớ, thì Mạc Phong có thể dễ dàng phát hiện ra, anh đâu phải là kẻ ngu, ngay cả công nghệ cao cấp ngày nay cũng không thể nén thẻ nhớ thành những hạt nhỏ không nhìn thấy bằng mắt thường được.
Nhưng nếu những thứ đó không ở trên người anh, thì rất có thể đang ở trên người của Mục Thu Nghi.
Anh vẫn nhớ lúc Trần Mãnh hấp hối, máu nhuộm đỏ cả bầu trời.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Anh ấy nhẹ nhàng nhấc ngón tay chỉ về một phía trong không trung, miệng thì thào nói: "Đội trưởng... trở lại... Hoa Hạ... tìm em gái của tôi..."
Lúc đó, Mạc Phong đã không suy nghĩ kỹ ý nghĩa lời nói của Trần Mãnh, vì trước đó Trần Mãnh vẫn hay nói đùa, rằng muốn anh làm em rể của anh ấy.
Khi đó, Trần Mãnh đã chỉ tay về phía Đông và lẩm bẩm, Mạc Phong còn tưởng rằng anh ấy cho đến khi trút hơi thở cuối cùng vẫn muốn anh làm em rể.
Giờ nghĩ lại, rất có thể lúc đó Trần Mãnh đã bí mật gửi đồ về nước, đến chết cũng không nói ra bí mật, ngay cả Mạc Phong với tư cách là đội trưởng mà anh ấy cũng không tiết lộ một lời.
Chỉ đành nói lại với Mạc Phong, quay về tìm em gái anh ấy, sau đó theo đuổi cô!
Ngoài ra, sau khi xuất ngũ, trong một cơ hội tình cờ, anh nhận được lệnh quay về Hoa Hạ để bảo vệ Mục Thu Nghi.
Dường như mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn, dù là Mục Thu Nghi hay Mạc Phong thì cũng chỉ là con tốt của bàn cờ này.
Hoá ra ba năm trước có một số chuyện đã được định sẵn, có lẽ Trần Mãnh cũng biết Mạc Phong nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này, nên đã giữ chặt bí mật này cho đến lúc chết.
“Thiếu chủ? Thiếu chủ!”, Nhược Hi thấy anh đứng thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, liền đẩy nhẹ anh rồi thủ thỉ hỏi.
Mạc Phong đang đắm chìm trong hồi ức bỗng bị kéo về thực tại, ngượng ngùng mỉm cười: "Không có gì, vừa rồi anh nghĩ lại chuyện trước đây ấy mà, em đi giải quyết công việc đi, có gì cần tìm anh thì cứ trực tiếp gọi điện là được!"
"Anh đi luôn á?"
"Nếu không thì sao, xung quanh trống trơn không có nổi đồ đạc, chẳng nhẽ em còn định mời anh uống trà à?"
"..."
Nói xong, Mạc Phong khẽ phất tay rồi sải bước về phía cầu thang xuống dưới.
Vừa ra khỏi sảnh chính, anh đã thấy Mộc Linh Lung đang chỉ đạo hai người đàn ông cường tráng lắp tấm bảng.
"Nhích sang phải một chút, sang một chút nữa! Đẩy lên trên xíu nữa!"
Mạc Phong còn tưởng tên cửa hàng đã được đặt xong xuôi, nhưng khi nhìn lên, trên tấm bảng không có gì, hoàn toàn trống trơn.
"Sao cô vẫn chưa đặt tên cho cửa hàng thế?"
Bình luận facebook