Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1246 Con gái tôi biết đánh son đánh phấn
Cô gái nhỏ ấy thà chịu đựng gian khổ cùng anh ta, bởi vì bây giờ cô ấy còn không hiểu chuyện, nhưng Mộ Dung Trầm Chương không thể giả vờ là mình không hiểu được.
Nếu rời khỏi nhà họ Mộ Dung, có khi Mộ Dung Trầm Chương còn không kiếm được nhiều tiền bằng Trần Nhã. Điều mà một người đàn ông sợ nhất là vào lúc anh ta bất lực nhất, lại phải lòng người phụ nữ mình muốn bảo vệ cả đời.
Mộ Dung Trầm Chương cất điện thoại di động vào trong túi, không trả lời tin nhắn nữa mà đứng ở mép sân khấu lấy ra một cái hộp hai tệ rưỡi.
Hộp thuốc này anh ta nhặt được lúc quen Trần Nhã, rất rẻ nhưng hút rất êm, ngày thường hút loại thuốc hai tệ rưỡi này anh ta còn cảm thấy sánh được xì gà cao cấp, nhưng hôm nay nhìn nó mà anh thấy mờ cả mắt.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Từ Giai Nhiên ở bên cạnh kéo chiếc váy nặng nề nhìn xung quanh, nhưng sau khi nhìn đi nhìn lại đám đông cả chục lần, cô ấy vẫn không tìm thấy người mình cần tìm.
"Mình biết là anh ấy sẽ không đến mà... Sao anh ấy lại đến dự đám cưới của mình cơ chứ... ? Ha ha, mình đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh ấy rồi...", Từ Giai Nhiên cúi đầu, hai giọt pha lê từ khóe mi lăn dài.
Từ Mậu Thịnh ở dưới sân khấu nhìn thấy con gái mình lén lau nước mắt, trong lòng cũng áy náy, người khác có thể cho rằng cô ấy đang làm mình làm mẩy, nhưng con gái mình cũng chỉ có mình mới thương.
"Ha ha, ông Từ, hôm nay con gái của ông xinh thật đấy. Ông xem, ngày xưa ông xấu như thế, người trông cứ như là quả dưa ấy. Sao con gái của ông lại đẹp như hoa như ngọc thế này cơ chứ? Ha ha, may là ông tìm được cô vợ nhan sắc tuyệt thế đó, không di truyền tí gì từ ông cả!", một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi bên cạnh bật cười nói.
Từ Mậu Thịnh chỉ ngượng ngùng cười: "Con gái tôi biết đánh son đánh phấn, nhưng đúng là con bé không thừa hưởng gen đần độn này của tôi, mà thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ! Nếu mẹ con bé còn sống thì chắc bà ấy cũng vui lắm đây!"
"..."
Khi mẹ của Từ Giai Nhiên sinh ra cô ấy thì bị khó sinh, thiết bị y tế hơn hai mươi năm trước không được như bây giờ, vào thời điểm đó, phương pháp sinh tự nhiên rất phổ biến.
Bà ấy sinh ra suốt một ngày đêm mà không ra, cuối cùng, Từ Giai Nhiên dù chào đời suôn sẻ nhưng mẹ cô ấy cũng vì quá đau đớn mà qua đời.
Từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, con gái yêu cầu gì Từ Mậu Sinh cũng đồng ý, hết lòng yêu thương cô ấy, cho nên ông ta cũng chỉ có một đứa con gái là Từ Giai Nhiên.
Khi ông cụ Từ và ông cụ Mộ Dung đang bàn bạc về cuộc hôn nhân, Từ Mậu Thịnh đã phản đối gay gắt, thậm chí còn cầu xin ông cụ Từ đừng sử dụng Từ Giai Nhiên như một con bài thương lượng vì lợi ích gia tộc.
Chẳng những không thành công, mà ông ta còn bị ông cụ Từ khiển trách, cho rằng ông ta đang gây sự vô cớ.
Thời gian trôi qua từng chút giây một, giờ tốt lành đã đến. Người chủ trì buổi hôn lễ cầm lấy micro và tiến về phía hai người mà không khỏi sững sờ. Bản thân ông ta đã tổ chức hàng nghìn đám cưới nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy cô dâu và chú rể đứng cách xa nhau như kẻ thù không đội trời chung.
Trong mắt hoàn toàn không có tình yêu sâu đậm, mà thay vào đó là sự ghê tởm và hận thù.
"E hèm, xem ra hôm nay hai người hơi bị căng thẳng, nhưng không sao, chuyện này ai cũng phải trải qua thôi, không tránh khỏi có cảm xúc ngại ngùng. Ngày lành đã đến, xin mời cô dâu và chú rể bước lên sân khấu! Hãy nhận lời chúc phúc của Chúa!", người chủ trì nhìn hai người họ cười ngượng nghịu.
Nếu rời khỏi nhà họ Mộ Dung, có khi Mộ Dung Trầm Chương còn không kiếm được nhiều tiền bằng Trần Nhã. Điều mà một người đàn ông sợ nhất là vào lúc anh ta bất lực nhất, lại phải lòng người phụ nữ mình muốn bảo vệ cả đời.
Mộ Dung Trầm Chương cất điện thoại di động vào trong túi, không trả lời tin nhắn nữa mà đứng ở mép sân khấu lấy ra một cái hộp hai tệ rưỡi.
Hộp thuốc này anh ta nhặt được lúc quen Trần Nhã, rất rẻ nhưng hút rất êm, ngày thường hút loại thuốc hai tệ rưỡi này anh ta còn cảm thấy sánh được xì gà cao cấp, nhưng hôm nay nhìn nó mà anh thấy mờ cả mắt.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Từ Giai Nhiên ở bên cạnh kéo chiếc váy nặng nề nhìn xung quanh, nhưng sau khi nhìn đi nhìn lại đám đông cả chục lần, cô ấy vẫn không tìm thấy người mình cần tìm.
"Mình biết là anh ấy sẽ không đến mà... Sao anh ấy lại đến dự đám cưới của mình cơ chứ... ? Ha ha, mình đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh ấy rồi...", Từ Giai Nhiên cúi đầu, hai giọt pha lê từ khóe mi lăn dài.
Từ Mậu Thịnh ở dưới sân khấu nhìn thấy con gái mình lén lau nước mắt, trong lòng cũng áy náy, người khác có thể cho rằng cô ấy đang làm mình làm mẩy, nhưng con gái mình cũng chỉ có mình mới thương.
"Ha ha, ông Từ, hôm nay con gái của ông xinh thật đấy. Ông xem, ngày xưa ông xấu như thế, người trông cứ như là quả dưa ấy. Sao con gái của ông lại đẹp như hoa như ngọc thế này cơ chứ? Ha ha, may là ông tìm được cô vợ nhan sắc tuyệt thế đó, không di truyền tí gì từ ông cả!", một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi bên cạnh bật cười nói.
Từ Mậu Thịnh chỉ ngượng ngùng cười: "Con gái tôi biết đánh son đánh phấn, nhưng đúng là con bé không thừa hưởng gen đần độn này của tôi, mà thừa hưởng sắc đẹp từ mẹ! Nếu mẹ con bé còn sống thì chắc bà ấy cũng vui lắm đây!"
"..."
Khi mẹ của Từ Giai Nhiên sinh ra cô ấy thì bị khó sinh, thiết bị y tế hơn hai mươi năm trước không được như bây giờ, vào thời điểm đó, phương pháp sinh tự nhiên rất phổ biến.
Bà ấy sinh ra suốt một ngày đêm mà không ra, cuối cùng, Từ Giai Nhiên dù chào đời suôn sẻ nhưng mẹ cô ấy cũng vì quá đau đớn mà qua đời.
Từ nhỏ đã không có mẹ ở bên cạnh, con gái yêu cầu gì Từ Mậu Sinh cũng đồng ý, hết lòng yêu thương cô ấy, cho nên ông ta cũng chỉ có một đứa con gái là Từ Giai Nhiên.
Khi ông cụ Từ và ông cụ Mộ Dung đang bàn bạc về cuộc hôn nhân, Từ Mậu Thịnh đã phản đối gay gắt, thậm chí còn cầu xin ông cụ Từ đừng sử dụng Từ Giai Nhiên như một con bài thương lượng vì lợi ích gia tộc.
Chẳng những không thành công, mà ông ta còn bị ông cụ Từ khiển trách, cho rằng ông ta đang gây sự vô cớ.
Thời gian trôi qua từng chút giây một, giờ tốt lành đã đến. Người chủ trì buổi hôn lễ cầm lấy micro và tiến về phía hai người mà không khỏi sững sờ. Bản thân ông ta đã tổ chức hàng nghìn đám cưới nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy cô dâu và chú rể đứng cách xa nhau như kẻ thù không đội trời chung.
Trong mắt hoàn toàn không có tình yêu sâu đậm, mà thay vào đó là sự ghê tởm và hận thù.
"E hèm, xem ra hôm nay hai người hơi bị căng thẳng, nhưng không sao, chuyện này ai cũng phải trải qua thôi, không tránh khỏi có cảm xúc ngại ngùng. Ngày lành đã đến, xin mời cô dâu và chú rể bước lên sân khấu! Hãy nhận lời chúc phúc của Chúa!", người chủ trì nhìn hai người họ cười ngượng nghịu.
Bình luận facebook