Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Chương 119: He Inn hay 7 Days Inn
Gã thanh niên tóc vàng kia lập tức lồm cồm bò dậy rồi quỳ xuống đất dập đầu: “Cảm ơn ông chủ Mạc! Cảm ơn ông chủ Mạc!”
Chắc gã cũng không ngờ người lúc trước đánh gã bây giờ lại cứu gã!
Mạc Phong chả buồn để ý đến đám du côn giang hồ này, quay người liếc Hoàng Tiểu Long: “Cầm tiền đi sửa lại hết các cửa hàng trên con phố này đi! Tao không quan tâm mày có đủ tiền làm hay không, tạo chỉ quan tâm kết quả Một tuần sau mà tạo không thấy con đường trở lại náo nhiệt như xưa thì mày biết hậu quả rồi đấy!”
Hoàng Tiểu Long sợ đến nỗi mồ hôi trán túa ra nhễ nhại, vội nuốt nước bọt cười gượng: “Không cần một tuần đâu ạ, hai ngày là em đã sửa xong con đường này rồi, hơn nữa còn thu hút khách khứa trở về nữa a!” “Nhớ lời hôm nay mày nói! Tao đi trước đây, vài bữa nữa tao sẽ tới kiểm tra đấy!”, Mạc Phong khoanh tay trầm giọng nói.
Nói xong anh nhìn Tần Lam một cái rồi đi về phía đầu đường Nam Hạng.
Mãi cho đến khi thấy bóng dáng Mạc Phong khuất khỏi khúc cua đường thì Hoàng Tiểu Long mới thở hắt ra: “Cuối cùng cũng đi rồi… hầy… sợ đến sắp tè ra quần rồi!”
Gã thanh niên tóc vàng nằm trên đất ôm ngực khẽ nói: “Anh Long, thằng đó là ai vậy? Ngông cuồng quá đi mất, vừa này anh phải để anh em lên tần cho hắn một trận mới phải Để hắn biết cái gì gọi là quy tắc!”
Bốp…
Trên mặt gã thanh niên tóc vàng hiện lên dấu bàn tay đỏ chót, Hoàng Tiểu Long lắc lắc bàn tay: “Chọc giận anh ấy sao? Mày còn sống đã là số mày đỏ rồi đấy con ạ! Đúng là mắt mù, sao tao lại có thằng đàn em như mày chứ, cút! Sau này đừng nói là đàn em của tao!”
Đây cũng là điểm khiến Hoàng Tiểu Long thấy khó hiểu. Với tính cách của Mạc Phong trước đây, ai dám chọc anh thì chắc chắn anh sẽ giày vò kẻ đó đến không còn cái xương, hơn nữa Mạc Phong còn có rất nhiều thủ đoạn chuyên để hành hạ người khác.
Anh là Minh Vương từng khiến các ông lớn ngầu lòi của châu Âu phải quay đầu bỏ chạy khi nghe danh.
Tuy Mạc Phong đã bị ràng buộc nhưng thực lực của anh tuyệt đối không phải người thường có thể tưởng tượng được. Bây giờ Mạc Phong tuân thủ quy tắc như vậy chỉ là vì bị pháp luật của Hoa Hạ kiềm chế mà thôi.
Một khi anh không tuân thủ quy tắc nữa thì đó cũng là điều khiến nhiều thế lực phải e dè.
Trên xe cảnh sát.
Mạc Phong vẫn luôn khoanh tay, hai mắt khép hờ, Tần Lam vừa lái xe vừa nhìn sườn mặt của anh. “Nhìn sườn mặt cũng đẹp trai đấy!”, cô ấy lẩm bẩm. “Tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng cô cũng phải lo lái xe cho đàng hoàng chứ!”
Đột nhiên Mạc Phong mở mắt ra, đá lông nheo với Tần Lam.
Khiến cô ấy đỏ mặt đến tận mang tai: “Ai nhìn anh chứ? Đồ tự luyến!” “Thế cô đỏ mặt làm gì?”, Mạc Phong cười khẽ.
Tần Lam càng đỏ mặt tợn hơn!
Để tránh không khí ngượng ngùng, cô ấy lái xe tẹt ga với tốc độ 150km/h.
Xe chạy phía trước, hồn đuổi theo sau, đuổi kịp thì tối về nhà ăn cơm, còn đuổi không kịp thì tối cả làng tới nhà bạn ăn đảm! “Anh không sợ à?”, Tần Lam quay đầu liếc Mạc Phong, ngờ vực hỏi.
Anh chỉ nhún vai cười nhạt: “Sợ? Trong từ điển của tôi không có từ sợ! Tôi chỉ muốn biết cảnh sát lái xe quá tốc độ trên đường sẽ bị phạt thế nào thôi!”
Bây giờ Tần Lam mới nhận ra là hình như mình vừa vượt đèn đỏ… “Chuyện bên đường Nam Hạng kéo dài gần năm trời mà vẫn không thể nào giải quyết được. Anh làm cách nào để đám người kia thỏa hiệp vậy?”
Bên cảnh sát cũng đã vừa đấm vừa xoa với đám người trên con phố này rồi, làm hết mọi cách mà không bằng một câu nói của Mạc Phong.
Anh quay đầu, cười xấu xa nhìn Tần Lam: “Cô muốn biết thật à?” “Đương nhiên! Mau nói cho tôi nghe xem rốt cuộc làm thế nào mà gã kia nghe lời anh như vậy?” “Vì tôi đẹp trai đó! Ha ha ha!”
Tần Lam sầm mặt xuống, đẹp trai cũng đừng tự luyến đến mức này chứ.
Tuy tên này khá là mặt dày nhưng đúng là có bản lĩnh, từng là lính, sao có thể quen biết với đám lưu manh thế chứ?
Người đàn ông thế này giống như chiếc hộp Pandora kỳ bí khiến người ta thấy vô cùng tò mò, muốn tiếp cận để tận tay mở chiếc hộp đó ra. “Tối rảnh không?”, Tân Lam lại hỏi.
Mạc Phong chợt nhếch môi cười: “Muốn hẹn tôi thì bớt rườm rà đi chứ, cứ nói thẳng với tôi là tới khách sạn nào thuê phòng, He Inn hay 7 Days Inn, đơn giản thô bạo vào!” “Tôi không rảnh!”
Quả nhiên là bộc trực, thẳng thắn
Bây giờ Mạc Phong chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Chiều cúp làm cả buổi mà không một ai tìm anh, thật nghi ngờ mình là người vô hình.
Anh không bảo Tần Lam đưa anh về công ty mà lại đến cho. Hôm nay mua ít hải sản, về nấu bữa thật ngon cho vợ mình ăn.
Chạng vạng.
Công ty tan tầm.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ cùng lên một chiếc xe chuẩn bị về nhà. “Sao thế? Cả buổi chiều trông cậu cứ mặt ủ mày chau, không phải là cậu hối hận vì đã từ chối yêu cầu của Dương Thái Nhi đấy chứ?”, Tống Thi Vũ chớp đôi mắt xinh đẹp, cười trêu.
Nhưng Mục Thu Nghi vẫn cứ chăm chú lái xe, không nói gì cả. “Thi Vũ…
Tổng Thi Vũ bỗng dưng giật mình, sau đó vội quay đầu nói: “Mình đây, sao thế? Cậu cứ buồn bực không vui mãi, nếu cậu hối hận thì bây giờ tìm Dương Thái Nhi không chừng còn kịp đấy!” “Mình xem một đoạn phim ngắn trên mạng. Có một cô gái cực kỳ ghét một chàng trai, nhưng không hiểu vì sao lúc thấy chàng trai kia ôm hôn cô gái khác, cô gái kia lại thấy lòng mình không vui? Cậu có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu nói mình nghe xem là vì sao?”, Mục Thu Nghi quay đầu lại, cười khổ. “Ha ha, cậu hỏi mình chuyện này là chuẩn rồi. Còn có thể vì sao nữa, thích chàng trai kia rồi chứ sao! Đơn giản!”
Mục Thu Nghi không khỏi rùng mình một cái.
Lẽ nào mình đã thích tên khốn kia thật rồi sao?
Không thể
Sao có thể “Không có ngoại lệ à?”, Mục Thu Nghi vẫn không chịu đối diện với nội tâm của mình, tiếp tục hỏi Tống Thi Vũ.
Tống Thi Vũ lắc đầu: “Ngoại lệ? Có! Có lẽ cô gái kia đang ngưỡng mộ, đến kẻ đáng ghét thế kia mà cũng có người yêu rồi, nhưng mình lại còn độc thân!” “Đúng đúng đúng, mình cũng cảm thấy vậy đấy!”, Mục Thu Nghi vội vàng phụ họa, như thể cuối cùng cũng đã vớ được một cái cớ rồi vậy.
Tống Thi Vũ hơi quay đầu lại cười hỏi: “Nhưng mà… cậu thật sự không thích tên đó à?” “Mạc Phong ấy à? Đương nhiên là không thích! Ai thích tên khốn đó được chứ mình thì chịu!”
Tống Thi Vũ tựa người vào lưng ghế, cười xấu xa: “Thế mai mình bắt đầu theo đuổi anh ta đấy, thật ra mình thấy tên đó cũng đàn ông lắm”.
Nhưng điều khiến cô ấy bất ngờ là Mục Thu Nghi lại phanh gấp: “Không được…
Gã thanh niên tóc vàng kia lập tức lồm cồm bò dậy rồi quỳ xuống đất dập đầu: “Cảm ơn ông chủ Mạc! Cảm ơn ông chủ Mạc!”
Chắc gã cũng không ngờ người lúc trước đánh gã bây giờ lại cứu gã!
Mạc Phong chả buồn để ý đến đám du côn giang hồ này, quay người liếc Hoàng Tiểu Long: “Cầm tiền đi sửa lại hết các cửa hàng trên con phố này đi! Tao không quan tâm mày có đủ tiền làm hay không, tạo chỉ quan tâm kết quả Một tuần sau mà tạo không thấy con đường trở lại náo nhiệt như xưa thì mày biết hậu quả rồi đấy!”
Hoàng Tiểu Long sợ đến nỗi mồ hôi trán túa ra nhễ nhại, vội nuốt nước bọt cười gượng: “Không cần một tuần đâu ạ, hai ngày là em đã sửa xong con đường này rồi, hơn nữa còn thu hút khách khứa trở về nữa a!” “Nhớ lời hôm nay mày nói! Tao đi trước đây, vài bữa nữa tao sẽ tới kiểm tra đấy!”, Mạc Phong khoanh tay trầm giọng nói.
Nói xong anh nhìn Tần Lam một cái rồi đi về phía đầu đường Nam Hạng.
Mãi cho đến khi thấy bóng dáng Mạc Phong khuất khỏi khúc cua đường thì Hoàng Tiểu Long mới thở hắt ra: “Cuối cùng cũng đi rồi… hầy… sợ đến sắp tè ra quần rồi!”
Gã thanh niên tóc vàng nằm trên đất ôm ngực khẽ nói: “Anh Long, thằng đó là ai vậy? Ngông cuồng quá đi mất, vừa này anh phải để anh em lên tần cho hắn một trận mới phải Để hắn biết cái gì gọi là quy tắc!”
Bốp…
Trên mặt gã thanh niên tóc vàng hiện lên dấu bàn tay đỏ chót, Hoàng Tiểu Long lắc lắc bàn tay: “Chọc giận anh ấy sao? Mày còn sống đã là số mày đỏ rồi đấy con ạ! Đúng là mắt mù, sao tao lại có thằng đàn em như mày chứ, cút! Sau này đừng nói là đàn em của tao!”
Đây cũng là điểm khiến Hoàng Tiểu Long thấy khó hiểu. Với tính cách của Mạc Phong trước đây, ai dám chọc anh thì chắc chắn anh sẽ giày vò kẻ đó đến không còn cái xương, hơn nữa Mạc Phong còn có rất nhiều thủ đoạn chuyên để hành hạ người khác.
Anh là Minh Vương từng khiến các ông lớn ngầu lòi của châu Âu phải quay đầu bỏ chạy khi nghe danh.
Tuy Mạc Phong đã bị ràng buộc nhưng thực lực của anh tuyệt đối không phải người thường có thể tưởng tượng được. Bây giờ Mạc Phong tuân thủ quy tắc như vậy chỉ là vì bị pháp luật của Hoa Hạ kiềm chế mà thôi.
Một khi anh không tuân thủ quy tắc nữa thì đó cũng là điều khiến nhiều thế lực phải e dè.
Trên xe cảnh sát.
Mạc Phong vẫn luôn khoanh tay, hai mắt khép hờ, Tần Lam vừa lái xe vừa nhìn sườn mặt của anh. “Nhìn sườn mặt cũng đẹp trai đấy!”, cô ấy lẩm bẩm. “Tôi biết tôi rất đẹp trai, nhưng cô cũng phải lo lái xe cho đàng hoàng chứ!”
Đột nhiên Mạc Phong mở mắt ra, đá lông nheo với Tần Lam.
Khiến cô ấy đỏ mặt đến tận mang tai: “Ai nhìn anh chứ? Đồ tự luyến!” “Thế cô đỏ mặt làm gì?”, Mạc Phong cười khẽ.
Tần Lam càng đỏ mặt tợn hơn!
Để tránh không khí ngượng ngùng, cô ấy lái xe tẹt ga với tốc độ 150km/h.
Xe chạy phía trước, hồn đuổi theo sau, đuổi kịp thì tối về nhà ăn cơm, còn đuổi không kịp thì tối cả làng tới nhà bạn ăn đảm! “Anh không sợ à?”, Tần Lam quay đầu liếc Mạc Phong, ngờ vực hỏi.
Anh chỉ nhún vai cười nhạt: “Sợ? Trong từ điển của tôi không có từ sợ! Tôi chỉ muốn biết cảnh sát lái xe quá tốc độ trên đường sẽ bị phạt thế nào thôi!”
Bây giờ Tần Lam mới nhận ra là hình như mình vừa vượt đèn đỏ… “Chuyện bên đường Nam Hạng kéo dài gần năm trời mà vẫn không thể nào giải quyết được. Anh làm cách nào để đám người kia thỏa hiệp vậy?”
Bên cảnh sát cũng đã vừa đấm vừa xoa với đám người trên con phố này rồi, làm hết mọi cách mà không bằng một câu nói của Mạc Phong.
Anh quay đầu, cười xấu xa nhìn Tần Lam: “Cô muốn biết thật à?” “Đương nhiên! Mau nói cho tôi nghe xem rốt cuộc làm thế nào mà gã kia nghe lời anh như vậy?” “Vì tôi đẹp trai đó! Ha ha ha!”
Tần Lam sầm mặt xuống, đẹp trai cũng đừng tự luyến đến mức này chứ.
Tuy tên này khá là mặt dày nhưng đúng là có bản lĩnh, từng là lính, sao có thể quen biết với đám lưu manh thế chứ?
Người đàn ông thế này giống như chiếc hộp Pandora kỳ bí khiến người ta thấy vô cùng tò mò, muốn tiếp cận để tận tay mở chiếc hộp đó ra. “Tối rảnh không?”, Tân Lam lại hỏi.
Mạc Phong chợt nhếch môi cười: “Muốn hẹn tôi thì bớt rườm rà đi chứ, cứ nói thẳng với tôi là tới khách sạn nào thuê phòng, He Inn hay 7 Days Inn, đơn giản thô bạo vào!” “Tôi không rảnh!”
Quả nhiên là bộc trực, thẳng thắn
Bây giờ Mạc Phong chỉ muốn về nhà thật nhanh.
Chiều cúp làm cả buổi mà không một ai tìm anh, thật nghi ngờ mình là người vô hình.
Anh không bảo Tần Lam đưa anh về công ty mà lại đến cho. Hôm nay mua ít hải sản, về nấu bữa thật ngon cho vợ mình ăn.
Chạng vạng.
Công ty tan tầm.
Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ cùng lên một chiếc xe chuẩn bị về nhà. “Sao thế? Cả buổi chiều trông cậu cứ mặt ủ mày chau, không phải là cậu hối hận vì đã từ chối yêu cầu của Dương Thái Nhi đấy chứ?”, Tống Thi Vũ chớp đôi mắt xinh đẹp, cười trêu.
Nhưng Mục Thu Nghi vẫn cứ chăm chú lái xe, không nói gì cả. “Thi Vũ…
Tổng Thi Vũ bỗng dưng giật mình, sau đó vội quay đầu nói: “Mình đây, sao thế? Cậu cứ buồn bực không vui mãi, nếu cậu hối hận thì bây giờ tìm Dương Thái Nhi không chừng còn kịp đấy!” “Mình xem một đoạn phim ngắn trên mạng. Có một cô gái cực kỳ ghét một chàng trai, nhưng không hiểu vì sao lúc thấy chàng trai kia ôm hôn cô gái khác, cô gái kia lại thấy lòng mình không vui? Cậu có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu nói mình nghe xem là vì sao?”, Mục Thu Nghi quay đầu lại, cười khổ. “Ha ha, cậu hỏi mình chuyện này là chuẩn rồi. Còn có thể vì sao nữa, thích chàng trai kia rồi chứ sao! Đơn giản!”
Mục Thu Nghi không khỏi rùng mình một cái.
Lẽ nào mình đã thích tên khốn kia thật rồi sao?
Không thể
Sao có thể “Không có ngoại lệ à?”, Mục Thu Nghi vẫn không chịu đối diện với nội tâm của mình, tiếp tục hỏi Tống Thi Vũ.
Tống Thi Vũ lắc đầu: “Ngoại lệ? Có! Có lẽ cô gái kia đang ngưỡng mộ, đến kẻ đáng ghét thế kia mà cũng có người yêu rồi, nhưng mình lại còn độc thân!” “Đúng đúng đúng, mình cũng cảm thấy vậy đấy!”, Mục Thu Nghi vội vàng phụ họa, như thể cuối cùng cũng đã vớ được một cái cớ rồi vậy.
Tống Thi Vũ hơi quay đầu lại cười hỏi: “Nhưng mà… cậu thật sự không thích tên đó à?” “Mạc Phong ấy à? Đương nhiên là không thích! Ai thích tên khốn đó được chứ mình thì chịu!”
Tống Thi Vũ tựa người vào lưng ghế, cười xấu xa: “Thế mai mình bắt đầu theo đuổi anh ta đấy, thật ra mình thấy tên đó cũng đàn ông lắm”.
Nhưng điều khiến cô ấy bất ngờ là Mục Thu Nghi lại phanh gấp: “Không được…
Bình luận facebook