Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1289 "Anh biết chuyện thẻ đen rồi à?"
"Vớ vẩn, cô Từ ở Giang Hải sau khi đào hôn đã lên xe của một người đàn ông lạ. Bài đăng này đã bùng nổ khắp các diễn đàn. Anh nghĩ Thu Nghi không biết sao? Chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi!"
"..."
Nói ra cũng đúng, Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên ban đầu cũng có qua lại với nhau, hiện tại cô ấy có khối tài sản trị giá từ hai mươi đến ba mươi tỷ nhân dân tệ, có thể coi cô ấy là nhân vật có tiếng ở Giang Hải. Hôm nay, nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung xảy ra chuyện lớn như vậy, làm gì chuyện không đến tai cô.
Còn biển số xe của Mạc Phong thì quá nổi bật, sáu số tám, riêng biển số đã mấy chục triệu!
Bất cứ ai điều tra một chút cũng có thể tìm ra chủ nhân của nó, huống chi là Mục Thu Nghi, người đầu ấp tay gối với anh.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Mạc Phong cũng khẽ gật đầu: "Nói ra cũng đúng, đám phụ nữ bọn em lúc nào cũng anh Mạc, nhưng lại nóng lòng muốn ăn sạch anh mà. Hôm nay trên đường về nhà suýt chút nữa anh đã chết trong tay người ta đấy! Sau cũng chơi vừa phải thôi là được rồi, chơi lắm hại thân".
"Về sau, ra ngoài phải chú ý an toàn. Địa vị của anh bây giờ đã khác. Có nhiều người muốn tính mạng của anh hơn trước! Đầu của anh ở nước ngoài, ngay cả trong thị trường giao dịch ngầm trong nước, cũng đã được bán đấu giá năm mươi triệu bảng Anh, tám trăm triệu tệ đấy!"
Có rất nhiều địa điểm giao dịch ngầm trong và ngoài nước, chỉ cần có tiền họ có thể làm bất cứ điều gì cho chủ thuê.
Nước ngoài đưa ra giá năm mươi triệu bảng Anh, nếu đổi thành tệ thì sẽ là hơn bốn trăm ba mươi triệu. Giá treo thưởng trong nước lên tới tám trăm triệu. Có vẻ như ở Hoa Hạ có nhiều người muốn lấy mạng anh hơn.
"Xì! Giá thấp vậy, coi thường nhau à!", Mạc Phong cong môi, hừ lạnh.
Bây giờ anh có khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ tệ, mà dám dùng tám tỷ tệ cỏn con mua mạng của anh sao? Thế thì khác nào khinh anh?
Thương Hồng mím môi cười nhẹ nhàng: "Anh biết chuyện thẻ đen rồi à?"
"Nhược Hi vừa nói với anh rồi, thực ra em biết anh có rất nhiều tiền từ lâu rồi đúng không? Anh thậm chí còn không biết mình có bao nhiêu tiền!"
"Không phải anh vẫn luôn không có hứng thú với tiền sao?"
"Anh…!"
Lời bốc phét “dã man” nhất mà anh từng nói đó là bản thân không quan tâm đến tiền bạc, cả đời này chưa bao giờ đụng đến tiền.
Khoé miệng Mạc Phong khẽ co giật: "Vậy thì... vậy thì em cũng phải nói cho anh biết chứ, đến cả người ngoài cũng biết mà anh lại không hay gì, nói ra ngoài bị người ta cười cho thối mũi thì sao?"
"Được rồi! Vừa hay em còn một chuyện nữa nói với anh! Để cảm ơn khách hàng đã ủng hộ doanh nghiệp dược liệu chúng ta, em dự định tổ chức một bữa tiệc mời tất cả các gia tộc nổi tiếng từ Giang Hải và cả Tây Bắc, Tây Nam nữa. Cũng tới lúc ông chủ tập đoàn Mạc nên gặp gỡ và làm quen với mọi người rồi!", Thương Hồng ngồi trên lan can bên ngoài cười khúc khích.
Mạc Phong cũng hiểu ý cô ấy, nếu hiện tại không thể móc nối quan hệ với các gia tộc giàu có, thì trước hết anh chỉ có thể kiểm soát quyền lực trong tay, làm cái gì cũng phải chậm rãi, đâu rồi sẽ có đó.
"Giao cho em đó. Cũng đến lúc mời mấy vị đại gia kia đến Giang Hải dùng bữa rồi, vừa hay không phải có sơn trang Kiếm Nam đấy sao? Diện tích mấy trăm mẫu, tổng cộng hơn ba nghìn mét vuông, khu vực có diện tích lớn như vậy chẳng phải là một địa điểm rất hoàn hảo à?”, Mạc Phong nghĩ đến đây liền vỗ đầu mình một cái, Từ Giai Nhiên quả thật là một bảo bối vàng.
"..."
Nói ra cũng đúng, Mục Thu Nghi và Từ Giai Nhiên ban đầu cũng có qua lại với nhau, hiện tại cô ấy có khối tài sản trị giá từ hai mươi đến ba mươi tỷ nhân dân tệ, có thể coi cô ấy là nhân vật có tiếng ở Giang Hải. Hôm nay, nhà họ Từ và nhà họ Mộ Dung xảy ra chuyện lớn như vậy, làm gì chuyện không đến tai cô.
Còn biển số xe của Mạc Phong thì quá nổi bật, sáu số tám, riêng biển số đã mấy chục triệu!
Bất cứ ai điều tra một chút cũng có thể tìm ra chủ nhân của nó, huống chi là Mục Thu Nghi, người đầu ấp tay gối với anh.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Mạc Phong cũng khẽ gật đầu: "Nói ra cũng đúng, đám phụ nữ bọn em lúc nào cũng anh Mạc, nhưng lại nóng lòng muốn ăn sạch anh mà. Hôm nay trên đường về nhà suýt chút nữa anh đã chết trong tay người ta đấy! Sau cũng chơi vừa phải thôi là được rồi, chơi lắm hại thân".
"Về sau, ra ngoài phải chú ý an toàn. Địa vị của anh bây giờ đã khác. Có nhiều người muốn tính mạng của anh hơn trước! Đầu của anh ở nước ngoài, ngay cả trong thị trường giao dịch ngầm trong nước, cũng đã được bán đấu giá năm mươi triệu bảng Anh, tám trăm triệu tệ đấy!"
Có rất nhiều địa điểm giao dịch ngầm trong và ngoài nước, chỉ cần có tiền họ có thể làm bất cứ điều gì cho chủ thuê.
Nước ngoài đưa ra giá năm mươi triệu bảng Anh, nếu đổi thành tệ thì sẽ là hơn bốn trăm ba mươi triệu. Giá treo thưởng trong nước lên tới tám trăm triệu. Có vẻ như ở Hoa Hạ có nhiều người muốn lấy mạng anh hơn.
"Xì! Giá thấp vậy, coi thường nhau à!", Mạc Phong cong môi, hừ lạnh.
Bây giờ anh có khối tài sản lên đến hàng trăm tỷ tệ, mà dám dùng tám tỷ tệ cỏn con mua mạng của anh sao? Thế thì khác nào khinh anh?
Thương Hồng mím môi cười nhẹ nhàng: "Anh biết chuyện thẻ đen rồi à?"
"Nhược Hi vừa nói với anh rồi, thực ra em biết anh có rất nhiều tiền từ lâu rồi đúng không? Anh thậm chí còn không biết mình có bao nhiêu tiền!"
"Không phải anh vẫn luôn không có hứng thú với tiền sao?"
"Anh…!"
Lời bốc phét “dã man” nhất mà anh từng nói đó là bản thân không quan tâm đến tiền bạc, cả đời này chưa bao giờ đụng đến tiền.
Khoé miệng Mạc Phong khẽ co giật: "Vậy thì... vậy thì em cũng phải nói cho anh biết chứ, đến cả người ngoài cũng biết mà anh lại không hay gì, nói ra ngoài bị người ta cười cho thối mũi thì sao?"
"Được rồi! Vừa hay em còn một chuyện nữa nói với anh! Để cảm ơn khách hàng đã ủng hộ doanh nghiệp dược liệu chúng ta, em dự định tổ chức một bữa tiệc mời tất cả các gia tộc nổi tiếng từ Giang Hải và cả Tây Bắc, Tây Nam nữa. Cũng tới lúc ông chủ tập đoàn Mạc nên gặp gỡ và làm quen với mọi người rồi!", Thương Hồng ngồi trên lan can bên ngoài cười khúc khích.
Mạc Phong cũng hiểu ý cô ấy, nếu hiện tại không thể móc nối quan hệ với các gia tộc giàu có, thì trước hết anh chỉ có thể kiểm soát quyền lực trong tay, làm cái gì cũng phải chậm rãi, đâu rồi sẽ có đó.
"Giao cho em đó. Cũng đến lúc mời mấy vị đại gia kia đến Giang Hải dùng bữa rồi, vừa hay không phải có sơn trang Kiếm Nam đấy sao? Diện tích mấy trăm mẫu, tổng cộng hơn ba nghìn mét vuông, khu vực có diện tích lớn như vậy chẳng phải là một địa điểm rất hoàn hảo à?”, Mạc Phong nghĩ đến đây liền vỗ đầu mình một cái, Từ Giai Nhiên quả thật là một bảo bối vàng.
Bình luận facebook