• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc - Mạc Phong (2 Viewers)

  • Chương 1306 “Thật sự có thể sao?”

Rất nhiều nguồn tài nguyên đã bị các đại gia tộc ở Yến Kinh lũng đoạn. Nhiều doanh nghiệp nhỏ bị bọn họ chiếm hữu. Một bộ phận còn tồn tại đều là những gia tộc cấp hai cấp ba, chia nhau miếng bánh nhỏ còn lại. Những gia tộc nhỏ hơn thì đến vụn bánh cũng không còn.


Việc kinh doanh dược liệu, nếu không phải vì mối quan hệ bất hảo giữa nhà họ Mạc và Yến Kinh thì làm gì tới lượt bọn họ.





Mạc Phong nâng rượu trò chuyện với mọi người. Hình như những sự kiện như thế này đã trở nên quá quen thuộc với anh. Cách ứng xử như thế nào có khi anh còn nắm rõ hơn cả Mục Thu Nghi.


Khi anh đang định nhấp rượu thì bỗng nhìn thấy một bóng hình đứng ở một góc. Đó chính là Tống Giai Âm.


Dạo gần đây cô nhóc này đầu tắt mặt tối làm việc cho anh. Nên hôm nay có cơ hội để tiếp xúc với thế giới bên ngoài như thế này thì đương nhiên anh phải mời cô nhóc tới. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy chéo vai màu đen trông vô cùng cao quý hơn nữa còn khí chất ngời ngời. Chỉ có điều cô ấy cứ cúi đầu nhìn vào ly rượu vang trong tay mình.



Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !



Đáp lại vô số lời mời khiêu vũ của những người đàn ông, Tống Giai Âm chỉ lắc đầu từ chối khéo. Cô luôn miệng nói vài từ: Xin lỗi, tôi đang đợi người khác!”


“Tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?”


Tống Giai Âm chẳng buồn ngẩng đầu cứ như đang thưởng thức thứ âm nhạc du dương vậy: “Thôi, tôi đang đợi người khác rồi!"


“Đang đợi anh sao?”


Cô vội ngẩng đầu, hai người nhìn nhau. Mạc Phong cầm một ly rượu đưa cho cô: “Khiến em phải đợi lâu rồi, không khí ở đây em có thích không?”


“Ừm, đây là câu lạc bộ mà em thấy đẹp nhất đấy, nhất là dàn âm nhạc trên sân khấu kia, là ban nhạc rất nổi tiếng ở nước ngoài. Vậy mà anh có thể mời được cả bọn họ. Thật lợi hại”, Tống Giai Âm nhìn lên ban nhạc trên sân khấu và mỉm cười.


Đây là một trong những ban nhạc vô cùng nổi tiếng. Có những giai đoạn đâu đâu cũng phát nhạc của họ, bất kể là ở trong những con hẻm nhỏ hay quán cà phê, quán bar, câu lạc bộ…


Mạc Phong hỏi cô ấy với vẻ tò mò: “Em nghiên cứu về những thứ này à?”


“Đâu có. Chị Thương Hồng nói làm kinh doanh nhất định phải có hiểu biết về những thứ thượng đẳng. Em hơi ngốc nên có nhiều thứ không nhớ nhưng riêng âm nhạc thì em thích lắm!", Tống Giai Âm cười lúng túng.


Kinh doanh càng lớn thì sẽ càng tiếp xúc nhiều với những người có địa vị cao nên cần phải hiểu được sở thích của đối phương. Nếu khách thích uống trà thì mình cũng phải biết pha trà, nếu khách thích uống cà phê thì mình cũng phải biết cách pha cà phê.


Thương Hồng nói rất đúng, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng. Những vị khách tốt luôn dành cho những người có sự chuẩn bị tốt nhất, thế nhưng có đôi chỗ cô ấy yêu cầu cao quá.


Không phải ai cũng giống như Thương Hồng, từ nhỏ đã được tiếp xúc với những thứ thượng đẳng. Tống Giai Âm chỉ là một cô sinh viên mới tốt nghiệp, vì giúp Mạc Phong, cô ấy đã rất nỗ lực rồi.


“Vậy em có muốn nghe một màn biểu diễn piano không?”, anh khẽ vuốt tống Tống Giai Âm với vẻ cưng chiều.


Tống Giai Âm chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn anh: “Thật sự có thể sao?”


“Đương nhiên rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom