Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1314 Làm người không ác thì không thể có địa vị.
Gió nổi lên, đám đông nheo mắt.
Nhưng khi mọi người mở mắt ra thì đã phải kinh hãi kêu lên: “Ôi trời…!”
Hứa Chí Minh cũng phải dụi mắt mấy lần: “Không…không thể nào!”
Trước mặt họ là hình ảnh Mạc Phong dùng một tay chặn đứng cú đấm của Kim Hổ, hơn nữa anh vẫn đang đứng bất động tại chỗ.
Cao thủ xuất chiêu, chỉ cần một chiêu là đủ hiểu.
Cao thủ đấu nhau, thực ra chỉ cần một chiêu là đủ biết khoảng cách thực lực của hai bên. Kim Hổ dồn toàn lực định chốt hạ bằng một chiêu, Mạc Phong không những chỉ dùng một tay đỡ lại mà còn chẳng buồn di chuyển chân.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Trông anh vững vàng như núi Thái Sơn! Thực lực như vậy đủ để chứng minh khoảng cách giữa hai người.
Nhược Hi còn đang lo lắng nên khi nhìn thấy cảnh tượng đó cô bèn thở phào: “Xem ra cơ thể anh ấy đã phục hồi rồi!”
So với mấy hôm trước thì nguyên khí bị thất thoát đã được bù đắp lại.
Tình huống hiện tại vô cùng ái ngại. Kim Hổ muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Mạc Phong, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể làm được.
“Nếu không buông tay thì đừng trách sao tôi không khách khí!”, Kim Hổ nhìn anh gầm giọng uy hiếp.
Mạc Phong nhếch miệng cười quỷ dị: “Ồ! Vậy anh thử không khách khí xem nào?”
Nói xong, Kim Hổ lập tức tung chân lên giữa háng Mạc Phong. Đến cả chiêu này mà hắn cũng nghĩ ra được. Nếu mà Mạc Phong bị đạp trúng thì chỉ còn nước trở thành hòa thượng mà thôi. Anh làm hòa thượng cũng không sao, tiếc là tiếc mấy cô gái đang ở nhà kia kìa.
“Cẩn thận đấy!”, Từ Giai Nhiên từ trên sâu khấu kêu vọng xuống.
Anh lập tức chộp lấy cổ chân của Kim Hổ: “Quá tam ba bận, chiêu nào anh cũng muốn lấy mạng của tôi, vậy thì đừng trách nhau nhé!”
Rầm!
Sau khi chộp được cổ chân Kim Hổ, anh đập mạnh xuống đất. Một đường nứt được tạo ra dưới sàn nhà, có thể thấy Mạc Phong ra tay không hề nhẹ.
Anh coi hắn như đồi chơi, đấm túi bụi. Tống Giai Âm nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng cảm thấy rất quen. Đây chẳng phải là đấu pháp lần trước Mạc Phong dùng để đánh lại con rắn bay ở thôn Thập Lý hay sao.
Đối phương càng phản kháng thì Mạc Phong càng ra tay mạnh hơn. Với Kim Hổ cũng vậy, hắn càng muốn thoát khỏi anh thì anh càng không buông tha.
Hiện trường dậy lên mùi máu tanh. Nhưng chẳng có ai tỏ ra đồng cảm với Kim Hổ. Vì chiêu nào hắn cũng như muốn lấy mạng người ta. Nếu là người khác thì chắc giờ đã bị hắn cho ra bã luôn rồi.
Làm người không ác thì không thể có địa vị.
Kim Hổ lăn qua một bên, khuôn mặt đẫm máu, ghê rợn tới mức méo mó bèn nhảy bật lên định lao về phía Mạc Phong như hổ vồ mồi.
Hắn tưởng đây là cơ hội để lật ngược tình thế nhưng không ngờ đã để lộ toàn bộ nhược điểm cho Mạc Phong nhìn thấy.
Rầm!
Một chưởng tung ra khiến đám đông còn tưởng có tiếng rồng gầm.
Cú đấm đó dội thẳng vào ngực của Kim Hổ. Khiến cả người hắn bật ra xa.
Ầm!
Nhưng khi mọi người mở mắt ra thì đã phải kinh hãi kêu lên: “Ôi trời…!”
Hứa Chí Minh cũng phải dụi mắt mấy lần: “Không…không thể nào!”
Trước mặt họ là hình ảnh Mạc Phong dùng một tay chặn đứng cú đấm của Kim Hổ, hơn nữa anh vẫn đang đứng bất động tại chỗ.
Cao thủ xuất chiêu, chỉ cần một chiêu là đủ hiểu.
Cao thủ đấu nhau, thực ra chỉ cần một chiêu là đủ biết khoảng cách thực lực của hai bên. Kim Hổ dồn toàn lực định chốt hạ bằng một chiêu, Mạc Phong không những chỉ dùng một tay đỡ lại mà còn chẳng buồn di chuyển chân.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Trông anh vững vàng như núi Thái Sơn! Thực lực như vậy đủ để chứng minh khoảng cách giữa hai người.
Nhược Hi còn đang lo lắng nên khi nhìn thấy cảnh tượng đó cô bèn thở phào: “Xem ra cơ thể anh ấy đã phục hồi rồi!”
So với mấy hôm trước thì nguyên khí bị thất thoát đã được bù đắp lại.
Tình huống hiện tại vô cùng ái ngại. Kim Hổ muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Mạc Phong, nhưng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể làm được.
“Nếu không buông tay thì đừng trách sao tôi không khách khí!”, Kim Hổ nhìn anh gầm giọng uy hiếp.
Mạc Phong nhếch miệng cười quỷ dị: “Ồ! Vậy anh thử không khách khí xem nào?”
Nói xong, Kim Hổ lập tức tung chân lên giữa háng Mạc Phong. Đến cả chiêu này mà hắn cũng nghĩ ra được. Nếu mà Mạc Phong bị đạp trúng thì chỉ còn nước trở thành hòa thượng mà thôi. Anh làm hòa thượng cũng không sao, tiếc là tiếc mấy cô gái đang ở nhà kia kìa.
“Cẩn thận đấy!”, Từ Giai Nhiên từ trên sâu khấu kêu vọng xuống.
Anh lập tức chộp lấy cổ chân của Kim Hổ: “Quá tam ba bận, chiêu nào anh cũng muốn lấy mạng của tôi, vậy thì đừng trách nhau nhé!”
Rầm!
Sau khi chộp được cổ chân Kim Hổ, anh đập mạnh xuống đất. Một đường nứt được tạo ra dưới sàn nhà, có thể thấy Mạc Phong ra tay không hề nhẹ.
Anh coi hắn như đồi chơi, đấm túi bụi. Tống Giai Âm nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng cảm thấy rất quen. Đây chẳng phải là đấu pháp lần trước Mạc Phong dùng để đánh lại con rắn bay ở thôn Thập Lý hay sao.
Đối phương càng phản kháng thì Mạc Phong càng ra tay mạnh hơn. Với Kim Hổ cũng vậy, hắn càng muốn thoát khỏi anh thì anh càng không buông tha.
Hiện trường dậy lên mùi máu tanh. Nhưng chẳng có ai tỏ ra đồng cảm với Kim Hổ. Vì chiêu nào hắn cũng như muốn lấy mạng người ta. Nếu là người khác thì chắc giờ đã bị hắn cho ra bã luôn rồi.
Làm người không ác thì không thể có địa vị.
Kim Hổ lăn qua một bên, khuôn mặt đẫm máu, ghê rợn tới mức méo mó bèn nhảy bật lên định lao về phía Mạc Phong như hổ vồ mồi.
Hắn tưởng đây là cơ hội để lật ngược tình thế nhưng không ngờ đã để lộ toàn bộ nhược điểm cho Mạc Phong nhìn thấy.
Rầm!
Một chưởng tung ra khiến đám đông còn tưởng có tiếng rồng gầm.
Cú đấm đó dội thẳng vào ngực của Kim Hổ. Khiến cả người hắn bật ra xa.
Ầm!
Bình luận facebook